Mèo Zilla

chương 77: cái thứ hai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tôi biết... Anh sẽ không dễ dàng đưa nó cho tôi!"

Cát Lâm nghiến răng nghiến lợi, thân thể tựa vào bên tường, ánh mắt lom lom nhìn bình dược tề trong tay Johanne.

Johanne cảm thấy phản ứng của Cát Lâm có chút không đúng, nhưng gã không nghĩ nhiều, bởi vì mỗi một người cạnh tranh cùng đợt với gã đều bị nghiện, nếu không phải muốn cai nghiện thì sao sẽ mơ mơ màng màng mà đáp ứng điều kiện kỳ quái chứ, chờ đến khi mở mắt ra đã phát hiện mình thay đổi một thế giới, trong đầu nhiều thêm một thứ, tiếp nhận một nhiệm vụ vớ vẩn.

"Tôi biết, mùi vị thất bại rất khổ sở, cảm giác bị người xem thường càng thêm khổ sở." Johanne nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ chật vật của Cát Lâm, hạ giọng khuyên bảo, "Cậu đã muốn ở lại đại lục Seeley, còn quan tâm cơn nghiện gì chứ?"

Cát Lâm có khổ khó nói, anh há mồm thở dốc, làm bộ như thể lực không đủ, cúi đầu tránh cho Johanne nhìn gần.

Thân thể căng chặt, một bên để ý từng hành động của gã, một bên cố gắng nhớ lại tài liệu phổ cập khoa học mà mình xem lúc trước ở trường học, anh là nên đầu đau như muốn nứt ra, hay là ôm tim cào phổi lăn lộn đầy đất?

Cát Lâm rất muốn một quyền đánh sấp mặt Johanne cho rồi.

Vấn đề là người như gã, vì mạng sống, tuyệt đối sẽ nói lung lung, đến lúc đó Cát Lâm căn bản không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Vì tính tin cậy của tin tức, khổ nữa khó nữa anh cũng phải kiên trì tiếp tục giả vờ.

"Anh cho rằng tôi không biết anh đang tính làm gì à?" Cát Lâm đứt quãng nói, cố gắng làm khuôn mặt vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn.

Johanne đưa mắt nhìn dược tề trong tay mình, bật cười nói: " Dược tề Ảo Mộng quả thật không dễ mua, chỉ có điều chuyện này với cậu không phải là vấn đề. Cát Lâm, cậu ngẫm lại xem, chỉ cần chúng ta đánh bại tất cả người cạnh tranh, một chai dược tề nho nhỏ tính cái gì... Không cần áp lực chính mình, như vậy có lạc thú gì chứ? Không quản là ở địa cầu hay là đại lục Seeley, chúng ta muốn chỉ là làm cho mình sống đến càng thêm thoải mái, cậu hẳn là biết, đại lục Seeley không có chất nghiện, dược tề Ảo Mộng thật sự là vật thay thế, nó sẽ không phá hư thân thể của cậu, chỉ biết mang đến khoái hoạt cho cậu."

Trong giọng nói của Johanne từ từ mang lên mùi vị dụ dỗ.

Nếu gã đối mặt thật sự là một người đang lên cơn nghiện, thân thể lại không thể tự động điều khiển, loại hấp dẫn này là trí mạng.

Người nghiện rất dễ tái nghiện, chính là bởi vì không từ chối được sự hấp dẫn này.

Cát Lâm ở trong lòng thầm mắng, anh chỉ biết là tâm tính của Barre cùng Johanne đều có vấn đề, lại không nghĩ rằng thì ra đám người kia còn có loại tật xấu này. Vì giảm bớt sự khó chịu khi cơn nghiện phát tác, những người này đã sớm từ bỏ liêm sỉ, chuyện gì cũng có thể làm được. Cho dù sau này có "cai" đi nữa, người đã phá giới hạn cuối còn có thể tiếp tục trông cậy sao?

Căn cứ những gì mà Johanne nói, ra là người dẫn đường còn có thể giải quyết loại vấn đề này?

Dựa theo khái niệm tạo vật của thần lực, thân thể cùng khu vực não đều từng bị cải tạo...

"Chúng ta là người cạnh tranh, tôi, không, tin, anh!"

Cát Lâm từng chữ từng chữ nói, anh đỡ vách tường, lung lay sắp đổ.

Johanne sớm có chuẩn bị, gã thoải mái cười rộ lên, giọng điệu bén nhọn: "Vậy cậu định làm như thế nào? Mạnh mẽ chịu đựng sự đau đớn của cơn nghiện? Tôi phải nhắc nhở cậu. Hoa phi tước là một vật trang trí mà các quý tộc rất thích, cho dù cậu rời đi Đan Đóa cũng sẽ gặp phải nó, mỗi lần đều phải chịu đựng cho qua à? Cậu làm không được."

Bốn chữ cuối cùng nhẹ nhàng, có được hiệu quả đánh tan lực ý chí.

Cát Lâm: ...

Sắp diễn không nổi nữa, muốn đánh người.

Từ khi đi vào đại lục Seeley, anh hình như trở nên bạo lực, cái nồi này đại khái là do tế ti Tascha một lời không hợp liền động thủ ảnh hưởng mình rồi! Cát Lâm tìm vui trong khổ thầm nghĩ.

Johanne nhìn anh cúi đầu không nói lời nào, đè lên anh một quả cân cuối cùng có lực uy hiếp.

"Cậu có thể rời đi Đan Đóa, đi rất xa, chậm rãi sống qua loại đau khổ như đục xương này, nhưng cậu có thể làm được không? Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu, người hầu trong lâu đài, người cùng đồng hành với cậu, còn có Chiến Thần Eloca..."

"Đây mới là mục đích của cậu."

Cát Lâm cảm thấy kế hoạch của Johanne quả thật ác độc, nếu anh thật sự là một người trăm phương ngàn kế muốn đạt được tín nhiệm của Eloca, thời thời khắc khắc chú ý hình tượng của mình còn không kịp, làm sao dám tùy ý để cơn nghiện phát tác, làm trò hề bại lộ ở trước mặt mọi người.

Johanne cố ý nhắc tới "cha nuôi", chính là muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Cát Lâm, làm anh vốn đã bực bội bất an càng thêm dễ dàng mất khống chế.

"Tôi đã chuẩn bị tốt một bức thư, trong thư viết quá khứ của cậu, cậu là tên trộm, là kẻ gϊếŧ người, là loại người mà Đan Đóa không dễ dàng tha thứ nhất. Nếu cậu đồng ý cùng tôi kết minh, bức thư này tôi sẽ không để cho người hầu giao cho lão Pháp Thánh kia, cậu..."

Johanne đang nói chuyện, bỗng nhiên tạm dừng một chút.

Gã rốt cục phát hiện Cát Lâm không đúng chỗ nào, tuy rằng Cát Lâm tóc tai bù xù, nôn nóng lo lắng, lại không có sức đứng thẳng, nhưng cái trán của Cát Lâm lại không đổ mồ hôi hột, thân thể cũng không có khẽ run rẩy.

"Mày!"

Gã một cái bắt được tay Cát Lâm, bị người sau theo bản năng mà tránh được.

Loại phản ứng sắc bén này, người lên cơn nghiện căn bản không có khả năng có!

"Mày gạt tao!" Johanne vừa sợ vừa giận, gã nhanh chóng đem dược tề nhét vào túi.

Phản ứng đầu tiên của Johanne là người dẫn đường của Cát Lâm không phải sản phẩm lỗi, có thể khống chế cơn nghiện giống như gã.

Nhìn thấy bị phát hiện, Cát Lâm ngược lại nhẹ nhàng thở ra, bởi vì anh thật sự không cách nào diễn tiếp được nữa.

Tay phải vẫn luôn giấu trong áo choàng đột nhiên rút ra, ám trùy trượt khỏi bao da, Cát Lâm trở tay ghìm chặt lấy cổ Johanne, đem vũ khí đặt ở sau thắt lưng gã, trào phúng nói: "Cảm ơn mày chủ động nói cho tao biết nhiều như vậy, thư ở nơi nào? Không nói tao sẽ gϊếŧ mày!"

"... Mày giỏi lắm!" Johanne nghiến răng nghiến lợi, "Cho dù mày thiêu hủy bức thư đó, tao vẫn có thể viết tiếp."

"Đàn anh, vì sao mày lại ngây thơ như thế chứ? Mày cũng biết tao từng gϊếŧ người, còn là cha nuôi tao, mày cảm thấy tao sẽ sợ hãi gϊếŧ mày sao?" Cát Lâm tăng thêm một phần lực, Johanne suýt chút nữa bị bóp đến thở không nổi.

Hai người thân hình gần nhau, đều là tạng người gầy gầy cao cao, Johanne hoàn toàn không thể tưởng được Cát Lâm sẽ có sức lực lớn như thế.

"Mày là võ giả?"

Gã rít từ trong kẽ răng ra những lời này, hận đến phát điên.

—— Cát Lâm từ ban đầu đã nói dối gã!

"Mày làm thế nào để che dấu nguyên tố ma pháp trên người mày? Tao không nhìn thấy dấu hiện ma lực lưu động."

"Mày cảm thấy bây giờ là lúc cùng tao thảo luận chuyện này?"

Ám trùy cắt rách quần áo, lưỡi dao sắc bén lạnh như băng cắt qua làn da, tuy rằng miệng vết thương không sâu, nhưng đau đớn trong nháy mắt liền truyền đến trong đầu.

"Mày, mày không dám! Nơi này là lâu đài Kewell, tao là người mà ngài Kewell tín nhiệm nhất, nếu gϊếŧ tao, không cần biết là ai mày cũng không thể giải thích được!" Johanne nghiến răng, hung tợn nói, "Tao để một quả cầu ma pháp ở gần đây, tất cả hành động của tao với mày đều bị ghi lại, mày tìm không thấy nó ở nơi nào, nếu tao chết ở chỗ này..."

"Thì tao quăng xác mày ở chỗ khác!" Cát Lâm thuận miệng bổ sung.

Anh đương nhiên không phải thật sự muốn gϊếŧ Johanne, còn có rất nhiều tin tức chờ đào ra từ miệng gã đấy!

Nhưng mà chuyện này Johanne không biết, biết rõ bản thân đắc tội Cát Lâm, lại cảm thấy Cát Lâm là một kẻ điên không thể dựa theo "Lẽ thường" phỏng đoán, gã trong cơn sợ hãi, ở trong đầu phẫn nộ mắng người dẫn đường của mình.

Nếu không phải người dẫn đường phán đoán sai lầm, gã cũng sẽ không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như bây giờ.

Johanne sợ chết, người dẫn đường cũng không muốn "Kí chủ" cứ như vậy tử vong.

Thần lực giấu ở trong cơ thể Johanne xuất hiện, nguyên ma tố pháp hắc ám ngưng tụ, Cát Lâm cảm thấy thân thể Johanne tựa như cắm đầy châm, chỉ cần tiếp xúc đến đều cảm thấy một trận đau đớn.

Sau khi đau đớn, chính là cơn choáng váng thẳng tới ót của anh.

Vô số cảm xúc mặt trái trồi lên, Cát Lâm chỉ có thể lui lại một bước, bỏ Johanne ra.

Đây là công kích ma pháp mà thần lực tạo ra, còn là nhằm vào tinh thần, Cát Lâm cố gắng duy trì tỉnh táo, anh cảm thấy mình có chút minh bạch người dẫn đường giấu trong cơ thể Johanne là thuộc loại thần linh gì.

Đặc điểm của hệ hắc ám thuần túy.bg-ssp-{height:px}

Cát Lâm chống lại cảm giác chếch choáng, bàn tay cầm thật chặt ám trùy, đang muốn nghĩ biện pháp đánh ngất xỉu Johanne, kết quả lại nhìn thấy gã trợn tròn mắt, ngơ ngác mà nhìn thẳng chính mình.

"Mày, mày không có người dẫn đường?"

"..."

Johanne quả thực muốn điên rồi, thật vất vả tránh thoát Cát Lâm, kết quả người dẫn đường ở trong đầu gã khiếp sợ hét lên, nói trên người của người trước mắt không có phản ứng của "Người dẫn đường".

Johanne không biết trong cơ thể mình có thần lực, cũng không biết "Người dẫn đường" kỳ thật chính là ý niệm của thần, tuy rằng nó sẽ không giao lưu với người dẫn đường khác, nhưng mà lực lượng có che giấu như thế nào đi nữa cũng vẫn tồn tại.

Hai "Hệ thống" tiếp xúc gần gũi, trong đó một cái còn thuyên chuyển lực lượng tiến hành công kích, nhưng từ đầu tới cuối không được một cái "Hệ thống" khác đáp lại, cả phòng ngự cũng không có.

"Điều đó không có khả năng! Không có hệ thống, làm sao mày đến đại lục Seeley được?"

Johanne bỗng nhiên hiểu vì sao trên người Cát Lâm không có nguyên tố ma pháp, cũng không bị hoa phi tước ảnh hưởng tới.

Một người không bị nghiện, cũng không có hệ thống cải tạo thân thể, đương nhiên không có ma pháp.

"Gϊếŧ hắn, không, bắt lấy hắn!" Người dẫn đường vội vàng nói.

"Ta đánh không lại nó!" Johanne phẫn nộ đáp lại.

"Ta cho ngươi lực lượng, bắt lấy người này, hắn có vấn đề!" Người dẫn đường lập tức khiến Johanne cảm giác đến trong thân thể có thêm ma lực dồi dào, còn đem một đoạn chú văn truyền đến trong đầu gã.

Johanne cũng không xông lên, gã sợ chết, theo bản năng hỏi: " Có vấn đề gì?"

"Người không có hệ thống là phi pháp tiến vào đại lục Seeley, nếu như có thể giải quyết hắn, tiến độ nhiệm vụ của hắn có thể thuộc về ngươi!"

Johanne căn bản không tin cách nói này, gã lại không ngu.

Đại lục Seeley không phải là một trò chơi, cho dù là trò chơi, mỗi một NPC đều sẽ tự động tự hỏi, làm sao gϊếŧ chết Cát Lâm là gã có thể thay thế được địa vị của Cát Lâm bên cạnh Chiến Thần Eloca được?

"Nói cho ta biết lời thật!" Johanne cắn răng.

Người dẫn đường mất kiên nhẫn.

Nó vội vã muốn biết người địa cầu như Cát Lâm, không bị thần lực cải tạo thì sao có thể xuất hiện ở đại lục Seeley, cộng thêm Cát Lâm lại ly kỳ mà ở bên cạnh Chiến Thần, này ý nghĩa như thế nào?

"Eloca đã nhận ra chúng ta tồn tại? Người này là Chiến Thần tìm tới? Chiến Thần có thể một mình từ địa cầu chộp tới một người bình thường?"

Âm thanh của người dẫn đường càng lúc càng hưng phấn, Johanne cảm thấy không ổn, lúc gã muốn chạy thân thể đã không thể hoạt động, gã ta mắt mở trừng trừng mà nhìn bản thân thoát ly mặt đất, chậm rãi trôi nổi trên không trung.

"Ngươi muốn làm gì?!"

Johanne hô to, vẻ mặt hoảng sợ.

Cát Lâm từ vừa rồi nhìn thấy Johanne lầm bầm lầu bầu đã suy đoán gã đang giao lưu cùng "Người dẫn đường", hiện tại bày ra loại tư thế này, anh lại cảm thấy một đợt thần lực trùng kích mãnh liệt.

"Ngươi đã không có người dẫn đường, vậy đem thân thể của ngươi cho ta đi! Vừa lúc ta đã phiền chán gã kia!" Miệng Johanne phát ra một thanh âm khác, mắt "Gã" nhìn chằm chằm Cát Lâm, lộ ra vẻ tham lam.

Cát Lâm cả kinh, thần lực còn có thể tách ra?

Cái thứ gọi là "Người dẫn đường" còn có thể đổi mới "Kí chủ" ?

"Ta có thể giúp ngươi rất nhiều việc, ngươi thích Eloca sao? Ta có thể nói cho ngươi biết rất nhiều bí mật, chúng ta không có nhiều thời gian, đến đây đi!"

Johanne hoảng sợ mà nghe cổ họng của gã không chịu khống chế, không ngừng phát ra âm thanh.

Gã ở trong đầu điên cuồng hô to, lại chỉ nhận được tiếng cười khinh miệt của người dẫn đường.

"Hoàn thành nhiệm vụ mới là chuyện quan trọng nhất, Cát Lâm có ưu thế hơn ngươi, ta sẽ lựa chọn ai? Kí chủ tốt nhất của hệ thống chính là người địa cầu các ngươi, nhưng ngươi quá vô dụng!"

Cỏ cây gần đó ngã rạp, phòng ốc lay động, vật trang trí tinh xảo trên vách tường lần lượt rớt xuống.

Cát Lâm cứng rắn chống lại đợt trùng kích thần lực này, đơn giản thuận theo áp lực, trọng tâm thân thể dời về phía trước, bị kéo gần về phía vòng ngoài của gió lốc do nguyên tố hắc ám ngưng tụ.

"Johanne" giơ cánh tay lên, đang muốn đè lại ấn đường của Cát Lâm.

Điện quang hỏa thạch, ám trùy nâng lên, không có quỹ đạo đường cong xinh đẹp, chỉ là bình thường không có gì lạ mà nghiêng lưỡi dao, theo tư thế vọt tới trước nhảy lên của anh, toàn lực đâm về phía ngực của "Johanne".

Có chút chếch đi, không có đâm trúng yếu hại, nhưng ám trùy vẫn cắm sâu vào bên trong máu thịt.

Vẻ mặt của Johanne cực kì quái lạ, gã hé miệng tựa hồ muốn hô to, lại không phát ra thanh âm nào.

Cát Lâm rơi xuống đất lăn ba vòng giảm bớt lực, đang muốn nhảy bật lên, lại nhìn thấy trước mặt xuất hiện một bóng người quen thuộc.

"Anh đã đến rồi?"

Eloca không trả lời, vẻ mặt y ngưng trọng mà nhìn chằm chằm Johanne cách đó không xa.

"Ngươi sẽ không... Ngươi vậy mà... Hắn..."

Miệng "Johanne" phát ra vài từ cổ ngữ Seeley rải rác, hai tay của gã cầm thật chặt ám trùy, trên vũ khí có ẩn chứa hơi thở của Chiến Thần, triệt để đánh tan nguyên tố ma pháp.

Thần lực không thể đúng lúc chuyển dời đến trên người kí chủ mới, thân thể Johanne lại bị phá hỏng, còn bại lộ trước mặt Eloca, tiếp tục ở lại trong thân thể này cũng không có tác dụng. Người dẫn đường lộ ra một nụ cười dữ tợn, Johanne thất khiếu chảy máu, thân thể không ngừng run rẩy, thần lực toàn bộ trào ra, nhằm về phía không trung.

Một tiếng vang thật lớn.

Toàn bộ thành phố Đan Đóa đều chấn động, đất trời mù mịt, toàn bộ đèn ma pháp ở trên đường nổ tung.

Không trung tối đen, xuất hiện một cái lốc xoáy thật lớn.

Phòng ngự ma pháp ở Đan Đóa tự động khởi động, hải đăng bên ngoài hải cảng bắn ra ánh sáng, hợp thành vài cái ma pháp trận khổng lồ, tất cả thuyền ra vào hải cảng toàn bộ ngưng lại tại chỗ, mọi người hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn xung quanh.

"Là thần! Đây là lực lượng của thần!"

Trong nhiều tòa thần điện ở Đan Đóa đều xuất hiện hỗn loạn, các tế ti khẩn trương đến sắp ngất.

Trong lâu đài Kewell, Johanne sắp chết nằm trên mặt đất, ánh mắt gã bị máu tươi làm mờ, ngón tay run rẩy bám lấy khe hở giữa khối gạch, gian nan mà hé miệng, phát ra tiếng cầu cứu mỏng manh với Cát Lâm.

Gã không muốn chết.

Cát Lâm trầm mặc mà nhìn Johanne.

Chỉ cần người có mắt đều biết Johanne sống không nổi nữa, thân thể rách tung toé, gấp khúc thành hình dạng kỳ quái, nơi nơi đều túa máu.

"Thần bóng đêm Afiman."

"Hắn muốn làm cái gì?" Cát Lâm quay đầu, theo Eloca nhìn về phía không trung.

"Lực lượng tụ tập tại cảng bắc Đan Đóa, loại cảm giác này cùng cái khe ở Hegel rất giống... Nhất định phải mau chóng chạy qua đó, tôi đoán những người như Barre xuất hiện sớm nhất hẳn là theo cái khe kia! Hiện tại thần lực tàn dư lại của Afiman hình như muốn thử xé rách khe hở."

Eloca mang theo Cát Lâm rời đi, không hề liếc mắt nhìn Johanne lấy một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio