Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Eloca còn chưa trả lời, Gafia đã đột nhiên chun mũi, vung cái đuôi về phía phế tích bụi mù bay múa.
Cái đuôi của nó tựa như roi dài to mà mạnh mẽ, đánh trúng sương mù tán loạn, ba bóng người chật vật lăn ra.
"Thần!"
Grant cùng anh em của hắn kéo lão Qusair tránh né, lúc này mới không bị đuôi mèo chụp một phát thành ba ngôi sao trên trời.
Trong con ngươi dựng đứng màu vàng ảnh ngược gương mặt chật vật của tế ti Chiến Thần, mèo bự nghiêng nghiêng đầu, giống như đang suy tư điều gì. Lúc này Grant cùng Tascha nhất loạt hành lễ với nó, mèo bự cũng rốt cục nhớ tới hình xăm giữa mày hai người này đại biểu cái gì, nó không thú vị mà lay động đuôi, lần nữa quay đầu cân nhắc hải đăng đang phát sáng ngoài cảng.
Lão Qusair được tế ti Chiến Thần che ở phía sau thở hổn hển mấy hơi, nhịn không được cười khổ.
Một cường giả cấp thánh từng gặp Gafia lại còn sống trở về có thể bị thơ ca truyền tụng thành anh hùng, lúc lão Qusair ý thức được này mãnh thú hình dáng xa lạ này chính là ma thú Gafia, trong lòng bóng ma che trời lấp đất.
Thẳng đến nhìn thấy bóng dáng Eloca xuất hiện từ phía sau mãnh thú, lão Qusair mới cảm thấy trái tim nhảy lên của mình khôi phục bình thường.
"Tất cả mọi người triệt về hướng cảng đông, luyện kim thuật sư ở Đan Đóa đang tại chuẩn bị đồ bắt ma thú, còn có những nhà bào chế thuốc phiền toái đó cũng tới ... Thừa dịp hiện tại, chúng ta đi về phương Bắc đi." Lão Qusair luống cuống tay chân mà từ trong quần áo lấy ra một tấm bản đồ.
Khi Cát Lâm đẩy ra lông rậm, chui khỏi rừng lông mèo vừa lúc nghe thấy tế ti Grant nghiêm túc nói: "Trong nhẫn trữ vật của tôi có một chút dược thảo ở rừng rậm Mê Huyễn, sau khi nghiền nát rồi cho Qusair dùng ma pháp hệ phong thổi khắp cả thành phố. Mùi của loại dược thảo này có thể cho người ngủ cả một ngày một đêm, tuy rằng sau khi pha loãng khả năng không có hiệu quả mạnh như vậy, nhưng đủ để kéo dài thời gian, đây chính là đồ mà trước xuất môn đại tế ti Firnando cố ý chuẩn bị cho chúng ta, phân lượng rất nhiều."
—— Chuẩn bị thuốc mê làm gì? Vào nhà cướp của?
Cát Lâm cảm thấy đại tế ti điện Chiến Thần thật là có cá tính, trên các loại ý nghĩa.
Đại tế ti bình thường phái người đi theo thần nhà mình cùng nhau xuất môn sẽ mang theo thuốc mê à?
Nguyên tố hắc ám trên bầu trời chậm rãi tiêu tán, xa xa mặt biển có một đường sáng đỏ, thoạt nhìn rất nhanh có thể khôi phục thành sắc trời ban đầu, nhưng mà thành phố có một nửa biến thành phế tích, từng đợt từng đợt ánh sáng le lói xuyên thấu qua mây đen chiếu xuống, có vẻ phá lệ thê lương.
Tiếng khóc từ phía xa xa truyền tới.
Lão Qusair thở dài nói: "Vừa rồi chính là..."
"Thần Bóng Đêm Afiman." Eloca cũng không có bị vẻ thê thảm này làm xúc động, giống như y chưa từng thấy qua một mặt ngăn nắp huy hoàng của thành phố. Cát Lâm có chút ngoài ý muốn nhìn y một cái, ngay cả Afiman đều nói Chiến Thần luôn có một loại tình cảm vô vị với nhân loại, hiện tại vì sao lại bình tĩnh đến lạnh lùng như vậy?
Eloca phát hiện ánh mắt của mọi người.
Cát Lâm không có che dấu vẻ mặt của mình, Eloca cẩn thận nghĩ sẽ biết nguyên nhân.
"Bọn họ còn sống."
"Này..."
"Chỉ cần người còn sống, sẽ có khả năng thay đổi hết thảy." Eloca thấp giọng nói.
Thần lực của Afiman hủy diệt cảng bắc, ngoại trừ một ít người sớm nhất xui xẻo bị mảnh nhỏ rơi bị thương, đại đa số người đều không bị gì, khóc chỉ là bởi vì tuyệt vọng khi gặp tai nạn, quê nhà đổ nát, không biết tương lai ở phương nào.
"Có lẽ như thế rất tàn khốc, tôi đã thấy rất nhiều chuyện như vậy, sau khi thiên tai Thần Chiến xảy ra, mỗi một lần chúng tôi tìm được một người còn có thể thở dốc từ trong phế tích, đều sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng, không có gì so càng đáng giá vui mừng hơn thân nhân và đồng tộc còn sống. Bất quá, có lẽ ý nghĩ của tôi đã lỗi thời, đây cũng không phải là niên đại không xong như năm đó."
Eloca nhìn quanh bốn phía, giống như đang hồi ức tình hình lần đầu y tới cảng bắc.
Người ngâm thơ rong đàn hát ca khúc, cửa hàng rực rỡ muôn màu, còn có đám nhỏ cầm rổ đựng đồ đi chào hàng. Kiến trúc bên đường điêu khắc tinh xảo, nóc nhà màu trắng bạc phát ra ánh sáng xinh đẹp, trong không khí lượn lờ mùi thuốc tinh thần.
"Thật sự là đáng tiếc." Eloca nhẹ giọng thở dài.
Sống quá lâu quả là không tốt, y đã gặp qua Đan Đóa hủy diệt bốn lần.
"Bên cảng đông có rất nhiều thần điện, ma pháp trận, tổn thất không tính nghiêm trọng, cảng nam cơ bản bảo trì đầy đủ." Thời điểm lão Qusair lại đây có nghe được luyện kim thuật sư nói chuyện với nhau, lão lo lắng vô cùng nói, "Tôi biết Gafia nó..."
Ma thú cấp thần, tới một cái chụp chết một cái, cường giả cấp thánh đều là đến tặng đầu người.
"... Nó thực lực cường đại, chỉ là Đan Đóa có rất nhiều nhà bào chế thuốc, nếu bọn họ hiểu lầm cái gì, sử dụng một ít độc dược phiền toái, hoặc là dược tề nhằm vào ma thú, làm nó phát cuồng, cái này thực khó xử lí."
Lúc lão Qusair nói chuyện, mèo bự nhàm chán mà đong đưa cái đuôi của mình, đuôi mèo mèm mụp, một chút cũng có cứng rắn như roi thép giống vừa rồi, mạnh đến mức đánh lên mặt đất đều ra cái khe.
Cát Lâm trông Gafia run run chòm râu vài cái, giống như mất kiên nhẫn, lỗ tai xù lông lại không ngừng mà đong đưa về phía này, tựa như đang nghe lén.
Nhưng mà ——
Cát Lâm đột nhiên hiểu rõ vì sao mèo bự lại cảm thất bực bội, bởi vì ngôn ngữ thông dụng hiện tại, Gafia nó nghe không hiểu!
"Không cần trốn, cũng không cần thuốc mê gì cả." Eloca nghĩ nghĩ, nói với lão Qusair, "Ông có cái vòng cổ cấm ma dùng cho ma sủng không?"
"..."
Trong nhẫn trữ vật của Pháp Thánh hệ phong còn thật sự có thứ này!
Tuy rằng lão Qusair không thích nuôi dưỡng ma thú, nhưng ông ta trường kỳ ở tại trấn Maren, rừng rậm Mê Huyễn ngay cách đó không xa, có đôi khi cũng sẽ yêu cầu đi đối phó một ít ma thú cấp cao, có khi vòng cổ cấm ma cũng là một vũ khí tốt ít tốn sức.
Cơ mà hiện tại lấy vòng cổ cấm ma có lợi ích gì? Lão Qusair hoàn toàn hồ đồ, muốn đối phó ma thú chính là người Đan Đóa, sao Chiến Thần trái lại còn giúp mấy người đó giải quyết vấn đề?
Chỉ có Cát Lâm hiểu ý của Eloca, đây là muốn biến Gafia nhỏ lại, anh giật mình nói: "Thì ra còn có thứ như vòng cổ cấm ma? Sao ở Hegel anh không dùng?"
Là sợ hãi sau khi rời khỏi Hải Tích tiếp tục tiến công Hegel? Hay là thật không muốn mang theo thú cưng?
Cũng có thể là ở Hegel căn bản không có vòng cổ cấm ma nha!
Cát Lâm ở trong lòng tìm tới vài cái lý do cho Eloca, kết quả được đến đáp án là ——
"Tôi không biết ma pháp."
"..."
Cát Lâm cảm thấy chắc mình bị lây virus ngu ngốc của Barre, Johanne mất rồi, vấn đề đơn giản như vậy thế mà nghĩ không ra.
Vì thế lão Qusair biết ma pháp, còn là Pháp Thánh mơ mơ màng màng móc ra vòng cổ cấm ma, nơm nớp lo sợ mà cầm ở trong tay, chờ Eloca cố sức mà sờ sờ mèo vài cái, lúc này lão mới nhắm mắt lại, ném vòng cổ về phía Gafia.
Vòng cổ ở giữa không trung mở to ra, bao lấy đầu của mèo bự.
Hơi thở hỗn loạn trong cơ thể Gafia phát ra từ thần lực chúng thần trên người Hải Tích, là có thuộc tính ma pháp. Vòng cổ đeo trên cổ Gafia, mèo bự rất là bất mãn, nặng nề mà vỗ mặt đất một cái.bg-ssp-{height:px}
"Khụ khụ!"
Bụi mù bay tứ túng, lão Qusair mắt đăm đăm, đầu óc đờ đẫn.
Lão không thể tin được, cái vòng cổ ngay cả ma thú cấp phải đánh thành bị thương nặng mới mang được, thật sự dễ dàng như vậy đã mang vào.
—— Đương nhiên, hình thể cường tráng của ma thú cấp cũng không phải do ma lực bơm lên.
Gafia vươn ra móng vuốt, muốn cào cào cái vòng kia, Eloca vội vàng dùng thần lực ngăn trở.
Nguyên tố ma pháp hỗn loạn theo hơi thở thần lực khuếch tán, loại trùng kích thần lực này trực tiếp thổi cho hai vị tế ti té luôn, lão Qusair bùm một tiếng ngã lăn xuống đất, đứng lên cũng đứng không nổi.
Thân thể mèo bự cũng không có rút lại, nó vẫn hung hãn như thế, một bên phẫn nộ mà kêu meo meo, một bên chế tạo động tĩnh như động đất loại nhỏ. Cát Lâm thật vất vả chịu đựng sóng thần lực hỗn loạn của Gafia, lại bị ép phải lắc lư theo mặt đất.
"Không được quậy, Gafia."
Eloca dùng dòng khí vô hình vỗ ót mèo bự một cái.
Luồng khí có thể đem thuyền buồm chụp thành cặn đó, chỉ là làm đầu Gafia hơi hơi nghiêng qua một bên, kế đó nó mà bắt đầu ấm ức mà đung đưa thân thể, xoay người chui vào bên trong cái khe.
Chủ nhân đánh nó, còn để người ta mang vòng vào cổ nó!
Loại chủ nhân này không cần! Nó muốn về nhà!
Gafia một đầu đánh vào trên cái khe, nó nghi hoặc mà ngẩng đầu, lại dùng móng vuốt cào hai cái, rốt cục phát hiện cái khe này không mở được. Tuy rằng còn có thể vói hai cái móng tay đi vào, nhưng lại có một cỗ lực bài xích cường đại, đảo mắt càng làm đẩy nó ra xa.
"Meow!"
Gafia luống cuống, nhà của nó! Bồn cơm rừng rậm và bồn cơm ở vịnh của nó!!!
Nếu như không thể trở về, ai đánh răng cho nó, ai đưa nước ấm cho nó tắm rửa? Ai tới bảo hộ kiếm của chủ nhân, thủ vệ Hegel?
Cái gì, chủ nhân? Chủ nhân chỉ biết đi ngủ!
"Meo meo meo!" Gafia lo lắng mà dùng móng vuốt cào cái khe, thân thể nửa đứng thẳng, chi trước vuốt không khí, một bên keo một bên dùng ánh mắt màu vàng tủi thân nhìn chăm chú Eloca bên chân.
Mọi người: ...
Lão Qusair hoài nghi mình sinh ra ảo giác, lão nhìn nhìn Grant cùng Tascha, phát hiện hai vị tế ti vẻ mặt cuồng nhiệt, trong lòng lão chợt lạnh, lại đi ngó Cát Lâm, cuối cùng Cát Lâm vẫn còn là một người bình thường.
Ma thú khủng bố như vậy làm nũng, thật sự rất khảo nghiệm năng lực thừa nhận của trái tim.
Cát Lâm che ngực, sau khi anh phát hiện vẻ mặt khiếp sợ đến dại ra của lão Qusair, miễn cưỡng cong lên khóe miệng, cho một cái tươi cười đồng tình trấn an.
"Không cần lo lắng, dù sao cũng là mèo của Dysis."
"Meow?"
Đại lục Seeley không có cách nói là mèo.
Cát Lâm vốn muốn nói là mèo nhà nuôi, chưa từng rời khỏi Hegel, thú cưng chợt phát hiện không thể trở về khẳng định không tiếp thu được, yêu cầu thấu hiểu. Chỉ là cái tướng kia của Gafia, nói nó là mèo nhà, Cát Lâm cảm thấy lương tâm thật sự không qua được, chỉ có thể miễn cưỡng tỏ vẻ đây là có chủ, Chiến Thần chắc là quản nổi.
Gafia kêu một trận, rốt cục nhận ra cái khe không mở được.
Nó cúi đầu nhìn cái vòng trên cổ, lúc thứ đồ này đeo lên, Gafia biết là làm gì, nó không thích bị trói buộc, vòng cổ cấm ma cũng đối kháng không được lực lượng của Gafia.
Không thể về Hegel, cũng chỉ có thể cùng chủ nhân ở lại cái nơi xa lạ này.
Không đúng, chủ nhân không có khả năng ở lại chỗ này, cũng sẽ đi nơi khác!
Nhớ tới chuyện lúc Eloca rời đi Hegel, nói là thuyền không chưa nó được, Gafia tức giận mà lăn lộn.
Khi ma thú lớn như quả đồi trực tiếp đè lại chỗ mình, lão Qusair mặt mũi trắng bệch, vội vàng nhảy dựng lên muốn chạy, nhưng mà cái bóng đen trùm lấy ông ta kịch liệt thu nhỏ lại, phong áp trong dự kiến cũng không có xuất hiện.
Lão Qusair chần chờ dừng bước, nhìn lại.
Một con mèo đen đeo vòng cổ cấm ma, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, ai tới gần quào người đó.
Tế ti Tascha dại ra mà vươn bàn tay lớn như quạt hương bồ của mình, lại xòe ra so sánh với thể tích của mèo đen. Đại lục Seeley có rất nhiều loại ma thú cấp cấp , nhưng chẳng sợ có là ma thú cấp thánh, đeo lên vòng cổ cấm ma cũng không thay đổi hình thể, người bao lớn thì vẫn nhiêu đó, không có khả năng co lại.
Eloca xoay người nhấc mèo đen trên mặt đất lên, nhét vào trong lòng ngực của mình.
"Được rồi, chúng ta về lâu đài Kewell đi."
Vẻ mặt mọi người như mộng du.
Thì ra thật sự sẽ không bị toàn bộ đại lục Seeley đuổi gϊếŧ, Cát Lâm vẫn không thể yên tâm, bởi vì anh nhìn ra vòng cổ cấm ma đối với Gafia mà nói chính là một cái môi giới, phải tự nó đồng ý biến nhỏ mới được.
Cát Lâm không hiểu sao lại lo lắng, giả như tâm trạng Gafia không tốt, bỗng nhiên biến trở về nguyên hình thì làm như thế nào? Cái cảnh tượng Chiến Thần bị đặt dưới bụng mèo bự gì đó, anh không nỡ nhìn thẳng.
Eloca vuốt ve sau gáy mèo đen, Gafia giãy dụa cào cấu từ từ ngừng lại, bắt đầu phát ra tiếng grừ grừ.
"Không cần lo lắng, Gafia rất nghe lời."
"..."
Không một ai tin lời Chiến Thần nói, bao gồm cả tế ti của y.
Nguyên văn: Kỳ ba 奇葩
. Đóa hoa xinh đẹp hiếm có
. So sánh người nào đó ( hoặc chuyện gì đó) thập phần ly kỳ, không giống thế tục, cá tính vô cùng, thế gian hiếm có.
. Nghĩa xấu. Hình dung một người làm ra hành động phi nhân loại, tư tưởng đặc biệt ấu trĩ, tự phụ, hoặc là quá mức tự đại, lấy mình làm trung tâm, không để ý tới cảm thụ của người khác , não tàn.
Nguồn:
-------------------------------
Boss: Trong nhà này việc gì cũng đến tay tao!