Làm rõ tình hình của chúng thần, cũng không thể giải quyết vấn đề.
Chúng thần chưa về, Eloca cũng không có biện pháp đi địa cầu đánh bọn họ nhừ tử.
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, tất cả mọi người không nhắc tới chuyện chúng thần tập trung mục tiêu ở trên người Chiến Thần, cái đề tài này quá nhạy cảm, ở trước mặt một vị thần thảo luận vì người khác muốn gϊếŧ y?
—— Đặc biệt, có khả năng chính Chiến Thần cũng không biết đáp án.
Anmertin không muốn chọc giận Chiến Thần, ông dời đề tài về hướng khác.
"Sau khi Hody chết, ta cùng với Luhmann dùng lực lượng của từng người điều tra và sắp xếp tại toàn bộ đại lục Seeley. Bởi vì bạn của chúng ta từng ám chỉ với chúng ta rằng, hắn không phải là người tha hương "Cô độc"."
Anmertin dùng ngón tay mò mẫm một hồi ở mặt trái của mộc cầm.
Sau đó ông ta mở ra một cái tường kép, lão Qusair cảm nhận được dao động ma pháp rất rõ, xem ra thứ này giấu kín cực kì.
"Đại đa số người trên này đã chết, chỉ còn lại có một cái khó xử lý nhất."
Anmertin lấy ra một xấp tấm da dê, bên trên mỗi một tấm đều có tên, chẳng qua là chữ viết có nhiều có ít, màu đỏ thuốc màu từ góc dưới bên trái chém xéo đến góc trên bên phải của tấm da dê.
Cát Lâm đứng ở bên người Eloca liếc sơ qua vài lần.
Ừm, cái từ này anh biết, viết chính là Đan Đóa.
Người nào đó tại một năm nào đó xuất hiện tại Đan Đóa, đăng kí ở nghiệp đoàn ma pháp sư, lấy được tư cách học tập trong học viện ở quốc gia nào đó ...
Cát Lâm vừa đoán mò vừa đọc, chờ đến khi tư liệu cơ bản chấm dứt, xuất hiện một đoạn lớn văn tự, đối với Cát Lâm mà nói hoàn toàn là sách trời, anh trộm liếc mắt nhìn Eloca một cái.
Eloca nhăn mày lại, vẻ mặt nghiêm túc mà lật qua một tờ, lại nhìn một tờ đằng sau.
"..."
Ánh mắt Cát Lâm chạy tới trên người Tascha, Grant.
Anh không dám làm ra ám chỉ ánh mắt quá rõ ràng, chỉ có thể hy vọng đồng bọn một đường đồng hành mau chóng lại đây cứu cấp.
—— Thần của chúng ta là một người thất học, loại chuyện này có thể nói sao?
Mất mặt không thể mất đến chỗ mấy vị thần khác, không, đây không phải là vấn đề mất mặt! Eloca xem không hiểu mấy nội dung này, cần phiên dịch!
"Từ từ, đây là..."
Lão Qusair đầu tiên kịp phản ứng, lão làm bộ như kinh ngạc, vội vàng tiếp nhận một phần tấm da dê trong đó, chỉ vào cái tên bên trên nói, "Đây là một vị chinh phục giả ở mấy trăm năm trước, hắn tiêu diệt mười mấy bộ tộc, đem đầm lầy nơi cực đông đại lục cũng gom vào phạm vi thống trị."
"Đây chẳng qua là cùng tên, hoặc là nói, hắn cũng muốn trở thành người như vậy." Anmertin sắc bén mà liếc mắt nhìn lão Qusair một cái, bởi vì diễn xuất của Pháp Thánh hệ phong quá giả trân, Cát Lâm yên lặng quay đầu.
"...Sau đó hắn trở thành một tướng quân của tiểu công quốc, quả thật có một chút bản lĩnh, nhưng đấy không nhất định là năng lực của chính hắn."
Kẻ xuyên qua mang theo "Hệ thống", hệ thống là một vị thần sống mấy trăm năm.
Chỉ cần nghe âm thanh trong đầu chỉ điểm, cho dù là giả vờ cũng có vẻ tài hoa hơn người.
"Công quốc rất nhỏ, cũng không tính giàu có, hắn lòng tham không đủ, cổ động chủ nhân lãnh thổ không ngừng phát động chiến tranh, cuối cùng kéo cái công quốc này suy sụp. Sĩ binh và người thường vọt vào thành thị, gϊếŧ chết quý tộc, vị tướng quân thích thổi phồng chính mình này cũng chết trong hỗn loạn. Bởi vì đã xảy ra bạo loạn, rất nhiều người chết, vẫn luôn có người hoài nghi luyện kim thuật sư cũng tham dự lần bạo loạn này."
Cát Lâm qua loa đại khái mà phỏng chừng độ dày của mấy tấm da dê, phát hiện nơi này chỉ có mười mấy cái danh sách, anh nhẹ nhàng thở ra, xem ra chúng thần cũng không đưa bao nhiêu người đến.
"Những thứ này là từ địa cầu tới?"
"Ta cho rằng là thế, hiện nay phát hiện chỉ có hai nhóm. Một trăm năm trước... Còn có năm năm trước, đa số người trong đó đã chết khi chúng ta điều tra." Anmertin ra hiệu lão Qusair lật xem tấm da dê ở trên cùng, "Năm năm trước, ta bắt được ba người ở Đan Đóa."
Cát Lâm nghe vậy, lập tức ý thức được đây là đợt tới cùng lúc với Barre.
"Có người bởi vì trộm cắp tiền tài đi mua Ảo mộng dược tề sang quý đắt đỏ, bị áp giải đến hội nghị Mayonice. Tại Đan Đóa, mỗi một bình dược tề cao cấp bán ra đều có thể tra được nguồn gốc và hướng đi của nó. Ảo mộng dược tề lại là dược tề loại tinh thần quý hiếm, một võ giả cấp thấp sao lại cần đến?"
Cái đáp án này Cát Lâm biết, nhưng mà anh nói không nên lời.
Anmertin cũng không có hỏi ý nghĩ của anh, ông ta rất nhanh đem hắn từ "Ảo mộng dược tề" nơi này tìm được cửa đột phá, sau đó theo cái manh mối này lục tục phát hiện một nhà bào chế thuốc học đồ khả nghi, một tội phạm phóng hỏa thiêu hủy vườn hoa.
Cộng thêm kẻ trộm lúc trước, ba người đều có đặc điểm ngoại hình giống nhau rõ ràng, toàn bộ bại lộ.
Anmertin giải quyết ba người này cũng là lặng yên không một tiếng động, lựa chọn sự kiện "Ngoài ý muốn" nhìn như không quan hệ.
"Ta không thể để sự hiện hữu của bọn họ uy hiếp Đan Đóa." Vị chủ tế ti già nua ấy thở dài nói.
Lão Qusair chỉ nhìn thấy trong ba tờ giấy kia, nhà bào chế thuốc học đồ bị bọn buôn lậu bắt cóc, con thuyền gặp phải bão táp chìm nghỉm; tội phạm phóng hỏa đốt vườn hoa bị trục xuất khỏi Đan Đóa, xông nhầm vào phòng ở của luyện kim thuật sư bị nổ chết; kẻ trộm cắp bởi vì số tiền tham ô quá lớn, trong khi chờ đợi xử hình, đề xuất muốn làm khổ dịch cả đời ở thần điện, hội nghị Mayonice phê chuẩn thỉnh cầu này, đưa hắn vào thần điện Tinh Thần.
"..."
Mà tấm da dê này cũng có một dấu vết đỏ tươi.
Không cần phải nói, đã chết.
Vào thần điện Tinh Thần, chính là đưa cho Anmertin "Tài liệu tra khảo".
"Hắn có nói thứ gì hữu dụng không?" Lão Qusair lấy riêng ra tấm da dê đó.
"Hắn cảm thấy rất hứng thú với thần sử của Seeley, nhất là phần về Chiến Thần, thích tìm tiểu thần quan hỏi thăm việc này." Anmertin xoa xoa ấn đường của mình, "Ta muốn từ trên người hắn đào móc ra càng nhiều tin tức, đáng tiếc người này có triệu chứng bệnh, mỗi cách một đoạn thời gian liền sẽ chảy nước mắt, lăn lộn đầy đất, đầu óc mơ hồ."
bg-ssp-{height:px}
Cát Lâm rất là bất đắc dĩ, xem ra Johanne nói không sai, đại đa số người trong số họ đều có vấn đề, chẳng sợ bị thần lực cải tạo trị hết, trên tinh thần vẫn cứ thèm khát những thứ hại người đó.
"Hắn khác với Hody, nói chuyện không hề cố kỵ, chính là rất nhiều câu không có ai nghe hiểu." Anmertin nhìn Cát Lâm, vẻ mặt tiếc hận, nếu khi đó có phiên dịch thì đã không bỏ lỡ tin tức rồi.
Cát Lâm không có lưu ý biểu tình của Anmertin, anh truy hỏi: "Khi người này chết, trong cơ thể có xuất hiện thần niệm đối thoại cùng các ông không?"
"Làm sao cậu biết?" Công tước Luhmann cảnh giác mà nhìn qua.
Tế ti Tascha tiến lên một bước, chặn công tước Luhmann, anh ta lạnh lùng nói: "Thần của ta từng gặp người như vậy."
Giống Barre, chính là một tạo vật thần lực người cao cấp.
"Giữa chúng thần cũng có khác nhau, cũng không phải có người phản đối làm như vậy, mà là lười biếng... Xen lẫn trong bên trong giả vờ chính mình cũng trả cái giá lớn khi thi triển hàng thần thuật như người khác, nhưng thật ra là bảo tồn chính mình." Eloca ôm mèo đen, ngữ khí lãnh đạm nói, "Loại thói quen này của bọn họ, tôi thấy rất nhiều trong thần chiến."
Nếu không vì loại "Người thông minh" này, có một vài trận thần chiến ai thua ai thắng còn không nhất định đâu!
Đặc biệt là chiến tranh mà chúng thần đối đầu với một mình Chiến Thần...
Dù cho thực lực Eloca có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, cũng có chỗ lơ là, nếu chúng thần đồng tâm hiệp lực, chuyển bại thành thắng cũng có khả năng. Chỉ là thời gian thần chiến kéo đến càng lâu, ý nghĩ tin tưởng bản thân chúng thần có thể thắng lợi lại càng không kiên định, lòng người tan rã, từng người bảo tồn thực lực, thần chiến còn chưa chấm dứt đã bắt đầu suy xét thế cục sau khi chiến bại, dẫn đến thần chiến chấm dứt cực kì nhanh chóng.
Cuối cùng gần như là sụp đổ dễ như trở bàn tay.
May mà mọi người ở đây không có ảo tưởng phi thực tế gì với "Thần", đổi thành phần lớn người Seeley, nghe thấy đánh giá của Eloca với chúng thần, bọn họ đều sẽ cảm thấy phẫn nộ, cho rằng đây là khinh nhờn thần linh.
Anmertin nhìn đám người bất lực khóc ở cảng, chậm rãi lắc đầu nói: "Ta cho rằng mình đã nhìn mọi góc ở Đan Đóa, kết quả vẫn bỏ sót."
Ông ta không có phát hiện Johanne.
Cát Lâm rất nhanh ý thức được điểm này.
Người "An phận thủ thường" ngồi xổm không động, một lòng phục vụ quý tộc như Johanne, đại khái cũng là ngoại tộc trong số những kẻ xuyên qua. Dù sao trừ cái hệ thống ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu ra, trong đầu những người khác đều có một vị thần, không quản làm gì đều là "Thiên tài", sống được như Johanne cũng là tài tình.
"Báo chí" tuy rằng mới lạ, nhưng nơi này là Đan Đóa, mỗi ngày đều có vô số đồ vật mới lạ xuất hiện, trào lưu thịnh hành ở giới quý tộc Đan Đóa cũng biến đổi nhanh chóng, thời điểm người khác nhắc tới "Báo chí"nói cũng là thương nhân bán ra cái này sớm nhất, chính là gã mà lúc trước Johanne đi theo, còn tên Johanne thì rất ít bị người nhắc tới.
Mà thần sử điển tịch, ngoại trừ thần điện, gia tộc lâu đời như Kewell cũng có, Johanne muốn tìm đọc không cần thông qua thần điện. Gia tộc Kewell có nhà bào chế thuốc, Johanne không cần đi mua Ảo mộng dược tề, giống như những gì gã khoe khoang, gã có rất nhiều nhân mạch, đó là "đạo" của tiểu nhân vật.
Johanne nhuộm tóc, thương nhân mà trước kia gã đầu quân vào không có tư cách đi cảng đông, sau đó Kewell gã đáp lên lại là một quý tộc say mê võ thuật không thích giao tế. Chuyện của Hải thần điện và gia tộc Kewell toàn bộ Đan Đóa đều biết, thần điện khác vì để tránh phiền toái, gặp được chuyện có liên quan đến gia tộc Kewell là tự động đi đường vòng.
"Chủ tế ti tôn kính, tại cố hương chúng ta, có một câu ngạn ngữ, nói Kẻ trí giả tính ngàn điều, tất cũng có một điều sai."
Cát Lâm lại dùng ngôn ngữ thông dụng Seeley giải thích những lời này một lần, ngay cả thần cũng không phải không gì làm không được, huống chi là người.
Lúc này lão Qusair đã lấy ra tấm da dê duy nhất không có vết đỏ trong đó, đúng là cái tên ma pháp sư đăng ký lúc trước mà Cát Lâm đoán mò, lại đạt được tư cách đi học viện.
"Nơi này viết, hắn đi theo quân đội đế quốc Kim Cận đến Cánh Đồng Hoang Vu phía bắc, sau đó mất tích trên chiến trường." Lão Qusair chỉ vào cuối cùng một chuyến tự nói, "Nhìn thời gian đây là bảy mươi năm trước, thú nhân phương bắc cùng đế quốc Kim Cận chiến tranh? Thú nhân không lưu tù binh, toàn bộ gϊếŧ chết, một ma pháp sư cấp có thể sống sót, là nửa đường chạy trốn?"
"Không phải." Anmertin trả lời, "Huy chương ma pháp sư của hắn trong năm qua chỉ có hai lần ghi chép sử dụng, địa điểm đều ở trấn nhỏ Cánh Đồng Hoang Vu phía bắc. Bán ra một lượng lớn da lông ma tinh, mua vào rất nhiều dược thảo, cũng không phải đồ mà ma pháp sư cấp nên dùng, ta hoài nghi nhiều năm như vậy hắn đều trốn ở Cánh Đồng Hoang Vu phía bắc."
Cắm cọc ở tại bộ lạc thú nhân phát triển sao?
Đầu Cát Lâm có chút phình to, con đường phấn đấu của mấy người đồng bào này nếu tập hợp lại, đều có thể xuất bản thành một quyển bảo điển xuyên qua.
"Ma pháp sư tên là Charlet đó, ta chưa từng nghe nghiệp đoàn người mạo hiểm phương bắc nói tới ba giờ." Lão Qusair nghiêm túc hồi ức một lần, xác định không hề ấn tượng đối với tên này.
"Có lẽ hắn đã sửa lại tên."
"...Vậy thì không có cách nào, thú nhân phương bắc vốn đã rất ít qua lại với bên này, Cánh Đồng Hoang Vu hoàn cảnh ác liệt, rất nhiều bộ tộc đều quen việc di chuyển. Không nói muốn tìm một người, cho dù muốn tìm được một bộ tộc, cũng phải xem vận số." Lão Qusair bóp chóp mũi của chính mình, cười khổ, "Ông còn có manh mối đặc biệt nào không?"
Anmertin gật gật đầu, sau đó nói: "Mười năm trước, đế quốc Kim Cận bí mật bán đấu giá di vật của Thánh luyện kim sư Onvisa... Đây là một cái bẫy mà ta thiết kế, ta khắc lung tung một ít chữ vuông bên trên một số đồ vật, dưới sự truy tung của ma pháp ta, mấy thứ này cuối cùng đều chảy về Cánh Đồng Hoang Vu phía bắc bộ, rồi bị phá hủy ở nơi đó."
Cát Lâm yên lặng nghĩ, đây là phát hiện là đồ giả rồi!
Không phải anh khoe khoang, chữ vuông thật sư là một loại văn tự khó học khó viết nhất trên đời, cho dù Anmertin đối chiếu một ít đồ vật bằng hữu lưu lại nghiên cứu nhiều năm, cũng không nhất định sờ rõ ràng quy luật bên trong này.
Hody viết cũng không phải thể chữ in tiêu chuẩn, dựa theo đó học khả năng sẽ xảy ra chuyện...
"Ông viết cái gì?"
"...Hody đã từng đối đắm chìm trong thảo dược, hắn nói có một loại thực vật có thể đối phó Gafia, hắn muốn tìm được đồ vật tương tự ở Seeley, sau đó lại nghiên cứu hương liệu, vật phẩm bán đấu giá chính là có liên quan đến chuyện này."
Anmertin dùng mũi giày vẽ ba cái chữ vuông đó trên mặt đất.
Cát Lâm:...
Bạc hà mèo viết thành hồi X mèo, cái chữ ở giữa anh hoàn toàn không biết
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sắp đổi bản đồ (⊙v⊙)
——————
Cát Lâm tìm đọc ghi chép: Quả thực là xuyên qua bảo điển, chỉ mỗi tôi không có bàn tay vàng.
Tác giả: Bàn tay vàng của bọn họ sẽ nổ tung nha bạn iu~
Nguyên văn: 摧枯拉朽
Trích từ câu Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất; ngu giả thiên lự, tất hữu nhất đắc. (Hoài Âm Hầu liệt truyện)
智者千慮,必有一失;愚者千慮,必有一得。(淮陰侯列傳)
Kẻ trí giả tính ngàn điều, tất cũng có một điều sai; kẻ ngu độn tính ngàn điều, tất cũng được một điều đúng.
Nguồn: