Hôm nay là ngày nghỉ, từ sớm tôi đã được Hải Đăng mua đồ ăn đem đến tận bệnh viện. Cậu ấy lúc nào cũng tận tình như vậy, khiến trái tim tôi bị rung động mỗi khi đối diện với cậu. Cảm giác thật kì lạ, có chăng tôi đã thích cậu ấy mất rồi. Bình tĩnh lại nào. Bây giờ không phải là lúc để nói về điều này. Y tá cũng đã tiêm cho mẹ tôi xong. Tôi lại gần kéo chăn lên cho bà. Mẹ tôi vẫn ngủ.
Đến gần trưa, Hải Đăng đến đưa tôi về nhà. Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa được tắm. Vào đến nhà, tôi bảo cậu ngồi đợi. Lên phòng tôi soạn ra ít đồ cho mẹ, chợt một thứ gì đó rơi ra từ trong đống đồ. Tôi cúi xuống nhặt, là một tờ giấy và một bọc đầy những viên thuốc. Mở tờ giấy bị gấp ra xem.
- Bệnh viện Đa khoa Trung Ương. Học và tên bệnh nhân Vương Nguyên Hạnh. Tuổi . Chẩn đoán Ung thư máu thời kì cuối.
Đọc đến đây, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Tờ giấy trên tay tôi rơi xuống, lúc đó cậu ấy bước vào. Cậu bước đến chổ tôi, nhặt tờ giấy lên vào đọc. Gương mặt cậu biến sắc nhìn tôi.
- Cậu đã biết rồi sao..?
Đã biết rồi sao? Cậu ấy hỏi như vậy là ý gì? Chẳng lẽ cậu đã biết chuyện này trước tôi?
- Tại sao? Tại sao lại không nói cho tôi biết.
Tay tôi run lên, cố kiềm nén nước mắt mà hét lên. Cậu không nói gì, tiến tới ôm chặt lấy tôi. Tôi nước mắt giàn giụa, vùng vẫy khỏi cậu. Tôi đau, đau lắm. Mẹ tôi, người tôi yêu thương nhất, người thân duy nhất của tôi nay lại mắc một căn bệnh như thế này. Tim tôi như bị xé ra thành từng mảnh, rát, rất rát. Tôi gào thét, đánh vào tấm lưng to lớn của cậu. Cậu ta vẫn im lặng mà chịu đựng, lại càng siết chặt lấy tôi hơn.
- Tại sao lại không nói cho tôi biết chứ? Đồ tồi, cậu là đồ tồi...
- Đúng, tôi là đồ tồi. Cứ khóc đi, đánh đập hành hạ tôi đi, cậu sẽ thoải mái hơn.
Giọng cậu vẫn dịu dàng, cậu chẳng gắt lên với tôi một lời nào. Tại sao chứ?
----_-_-_---
Khóc cho đến khi chẳng còn thể khóc nữa. Cổ họng tôi khàn đặc, không thốt nên lời. Tại sao mọi thứ lại đến với tôi nhanh chóng như vậy. Mọi chuyện xui xẻo đều nhắm đến gia đình tôi thôi. Tôi đã làm gì sai mà lại hành hạ tôi thế này?bg-ssp-{height:px}
- Cậu uống đi.
Hải Đăng đem lên ly nước lọc, chần chừ một lúc, tôi cầm lấy, nhấp một ngụm.
- Tôi biết rằng, chuyện này.. đối với cậu.. là quá sức chịu đựng... nhưng... mẹ cậu sẽ được chữa trị..
- Cậu nói thật chứ?
Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Tôi không ngờ rằng bệnh ung thư máu của mẹ tôi sẽ được chữa trị
- Đúng, nhưng cậu phải xa mẹ cậu một thời gian vì bác sẽ được đưa sang Pháp.
Nghe cậu nói đến đây tôi nửa vui nửa buồn nhìn về hướng khác, rồi lại chuyển hướng nhìn sang cậu.
- Nhưng tôi không có tiền.
- Cậu cứ yên tâm. Mọi chuyện tôi sẽ lo.
Tôi rất ngại khi mọi chuyện cứ phải nhờ đến cậu ta, tôi đã nợ cậu rất nhiều rồi. Tôi phải trả nợ cậu như thế nào đây?
( t/g: dạo này không có nhiều ý tưởng nên ra chap hơi chậm. Mong cadc bạn đừng quên truyện nha. Chân thành cám ơn.)