Mệt Rồi! Em Buông Nhé!

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Mày cày game đến mấy giờ thế hả?

-Chắc là khoảng rưỡi-Nó đưa tay dụi mắt-Thôi đi học đê không muộn.Tý ra trường mua đồ ăn chứ oải lắm éo nấu được gì đâu.

-Ok.Mà đi xe buýt hả?

-Không.Đi xe đạp điện của tao-Nó vừa nói vừa dắt xe từ trong nhà ra

-Đậu thế mọi lần mày đi xe buýt ăn mắm hả?Nhà có xe mà không đi-Nhỏ lẽo đẽo theo sau, miệng tiếp tục lải nhải

-Kệ mịa tao đê.Lên xe đi học không tao cho mày cuốc bộ giờ-nó chỉ về phía sau.Nhỏ leo lên xe.Trên đường đi nhỏ với nó huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Đến trường vừa từ trong nhà xe bước ra là đã gặp cậu và nhỏ Ngọc Tiên đi ke kè với nhau.Nhỏ thấy vậy thi khêu khều tay nó:

-Tụi nó yêu nhau à?

-Ai biết.Mà chả liên quan.Đi xuống canteen đê-Nó tỏ vẻ không quan tâm.Xuống canteen là đã thấy hắn ở dưới đó.Nhỏ thả tay nó ra liền chạy ngay lại chỗ hắn nhõng nhẽo:

-Anh à!Em đói quá à.

-Thế em ăn gì.Để anh mua nà-hắn cũng chiều theo ý nhỏ

-Anh mua gì cho em cũng được?-Nhỏ cười.

-Tiện mua cho em luôn đi anh ơi.Em đỡ phải đi-nó từ đâu cũng xen vào

-Mày chỉ được cái lanh thôi-hắn quay sang nói với nó

-Ô kìa.Anh buồn cười thế nhỉ bạn gái thì chiều thế còn em gái thì …chẹp chẹp ….Ba ơi con khổ quá nhờ anh hai mua hộ đồ ăn mà cũng không được.

-Thôi được rồi thím ơi.Tôi đi mua-hắn cuối cùng cũng chịu khuất phục trước nó.Một lát sau hắn quay ra với đồ ăn với nước uống.Nhỏ với hắn ngồi nói chuyện yêu thương làm nó sởn cả gai ốc

-Sến quá mấy anh mấy chị ơi-nó không chịu được nữa

Nhỏ lè lưỡi rồi lại quay sang nói chuyện với hắn tiếp biến nó thành người vô hình.Nó tỏ vẻ giận dỗi rồi bỏ đi lên lớp chứ trong thâm tâm cũng vui vì nhỏ tìm được người yêu mình thật lòng,nó đi để dành không gian riêng cho nhỏ và hắn(ahihi nữ chính tốt quá).Lên lớp là nó ngồi phịch xuống ghế.Cái bệnh dạ dày thỉng thoảng cứ hoành nó hoài giờ cũng thế.Nó không chịu được nữa thì mới xuống phòng y tế,dùng kế sách để bùng tiết.Và cái người mà nó không muốn đụng đến lại xuất hiện trước mắt nó vâng không ai khác chính là ả Ngọc Tiên ( chảnh choẹ,xấu thý mẹ,kiêu căng) đi với cậu.Nó đã định bụng coi như chưa nhìn thấy hai người bọn họ mà nhỏ Ngọc Tiên không chịu buông tha:

- Thấy ai mà còn vênh mặt lên nhìn.

Nó làm mặt lạnh đeo heaphone vào làm nhỏ Ngọc Tiên tức điên.Ả giật heaphone ra làm chiếc iphone S của nó cũng từ trong túi rơi ra làm cái..Đốp..Quá sức chịu đựng nó túm cổ áo ả rồi nói:

-Tao không có đùa với mày.Tìm người khác mà đùa giỡn.Tao không có rỗi hơi.Đụng đến tao một lần nữa đừng trách tao mạnh tay.Bitch-từng lời nói của nó làm ả Ngọc Tiên đứng hình không mở mồm ra được câu nào.Nó cúi xuống nhặt điện thoại,định bước đi thì cậu níu tay nó lại, vẻ mặt lo lắng:

-Bà không sao chứ?Tôi thấy sắc mặt bà không được tốt?

Nó gỡ tay cậu ra,nhếch môi:

-Không cần quan tâm quá.Không tôi lại hoang tưởng mất.

-Thôi anh Lâm.Kệ nó.Mình đi thôi.-Ả Ngọc tiên thấy tình hình có vẻ không ổn.Cậu không nói gì chỉ biết nhìn theo cái dáng người nhỏ bé của nó đã đi khuất từ lúc nào.Trong đầu cậu còn lại chỉ là hình ảnh nó và chiếc vòng punk cậu tặng nó.Nó vẫn chưa tháo ra mặc dù cậu không dùng hình ảnh uy hiếp nó nữa.Tại sao?

-Thầy ơi!Em bị đau dạ dày thầy ơi-nó đến phòng y tế đã lăn đùng ra giường

-Các anh các chị chẳng chịu học hành gì cả toàn nghĩ cớ để trốn học.Sắp thi cử đến nơi rồi –Ông thầy chưa chi đã ca thán đủ chuyện.Nó bỗng dưng nôn thốc nôn tháo tất cả những gì sáng vừa ăn.Mặt nó xanh như tàu lá làm ông thầy hốt hoảng:

-em bị làm sao thế?

-Thầy bị điếc ạ?Em đã bảo là em bị đau dạ dày rồi còn gì-nó hết sức chịu đựng gắt gỏng với thầy

-Thế em nghỉ ngơi chút.Tôi sẽ liên lạc với giáo viên cho em nghỉ.Bao giờ khoẻ rồi tiếp tục học –ông thầy nói xong rồi đi ra ngoài.Nó lôi điện thoại từ trong túi ra thì chỉ muốn lao ra ngoài giết chết “ bạn” Ngọc Tiên.Màn hình điện thoại nứt một đường sau đó thảm hoạ ập đến màn hình điện thoại không lên.Và thế là em dế cưng của nó đã lên đường thỉnh kinh rồi.Nó để ý một lượt khắp phòng thì thấy điện thoại ông thầy ở trên bàn làm việc.Nhân lúc chủ nhân của con iphone plush chưa về nó lén lấy để gọi điện cho nhỏ:

-Alo.Ai đấy ạ-Tiếng của nhỏ

-Alo.Tao Bảo Anh đây.Điện thoại tao hỏng rồi.tao lấy tạm điện thoại của ông thầy gọi cho mày.

-Ờ.Thế mày đang ở đâu.Where are you now?

-Phòng y tế.

-Lại bùng học hả mài.

-Tao bị đau dạ dày lý do chính đáng nhá.Bùng cái đầu mày.Thôi cúp máy đây không tý thầy vào là chết tao.

Rốt cuộc thì nó chỉ muốn tránh mặt cậu mà thôi.Cái tên chết bầm suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt nó với con bé Ngọc Tiên.Tự nhiên nó muốn chửi thề dễ sợ cơ mà sức đâu nữa mà chửi vừa đau bụng vừa mệt.Nó cuộn tròn mình trong chăn đánh một giấc để bù cho hôm qua cày game.

Nhỏ vừa nói chuyện điện thoại xong với nó thì quay xuống hỏi cậu:

-Bảo Anh nó bị đau dạ dày đi xuống phòng y tế chơi với nó không?

Cậu lắc đầu,ý định của cậu sẽ gặp riêng nó lúc tan học để nói chuyện.Tính là thế mà cậu vẫn chưa biết mở lời với nó thế náo.Từ hôm ở nhà nó cậu lúc nào cũng cảm thấy khó xử khi gặp nó.Cậu sợ sẽ yêu nó,sợ nó sẽ không chấp nhận tình cảm này của cậu.Sợ lắm…….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio