- Kháo...
Nghệ Phong ôm đầu nhìn qua đồng cỏ và nguồn nước, không nhịn được tức giận mắng một tiếng. Nhớ tới vừa rồi ở trong kiến trúc, quang cầu đang tốt đẹp tự nhiên nổ tung, lực lượng kinh khủng để cả tòa kiến trúc sụp đổ tiến vào trong đáy hồ. Cho dù Nghệ Phong phản ứng rất nhanh, trốn ra khoảng cách cực xa, thế nhưng vẫn bị thương không nhẹ. Có thể thấy được lực lượng nổ tung của quang cầu kia mạnh đến cỡ nào.
- Biến thái!
Lần thứ hai ân cần thăm hỏi chủ nhân di chỉ một tiếng, đáy lòng Nghệ Phong tức giận bất bình. Nếu như đã truyền thừa phương pháp chế tạo ảo cảnh cho mình, cư nhiên còn muốn chơi trò như vậy, đúng là nhân vật có tâm lý biến thái.
Nghệ Phong đang ở kiến trúc tầng dưới cùng, theo kiến trúc vỡ tan, nước trong hồ tiến đầy vào trong kiến trúc, Nghệ Phong không muốn bị kiến trúc sụp đổ mai táng, tự nhiên theo dòng nước tiến nhập vào trong hồ...
Thế nhưng để Nghệ Phong không ngờ chính là, cư nhiên có ma thú tồn tại trong hồ. Tuy rằng không có nguy hiểm quá lớn đối với Nghệ Phong, thế nhưng cũng khiến Nghệ Phong luống cuống tay chân hồi lâu, mất rất nhiều công sức mới có thể bay ra khỏi hồ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Nghệ Phong ra ngoài có chút chật vật, sau khi nhổ một ngụm nước bọt, mới quay ra nhìn rõ đồng cỏ và hồ nước xung quanh, lấy ra một bộ quần áo từ nạp linh giới thay đổi quần áo đã ướt sẫm, quay đầu nhìn thoáng qua mặt hồ tạo nên sóng lớn vì mai táng kiến trúc sụp đổ, Nghệ Phong cũng không lưu luyến, thân ảnh chợt lóe chạy về phía xa xa.
Nghệ Phong không cố ý đi tìm di chỉ khác, có thể đạt được những truyền thừa này đã là may mắn quá lớn. Nghệ Phong không cảm thấy vận khí của hắn nghịch thiên, còn có thể phát hiện địa phương khác.
Huống chi, nếu như thân pháp Mị Ảnh đã đột phá, Nghệ Phong cũng nên đi tìm đám người Băng Ngưng rồi... Trong tòa di chỉ này, Nghệ Phong thật sự lo lắng cho thực lực của đám người kia. Nhớ tới những hung hiểm gặp phải trên đường đi, Nghệ Phong nghĩ thầm nếu như là bọn hắn, phỏng chừng bị thiệt thòi rất nhiều, có thể dẫn đến toàn quân bị diệt, dù sao mặc kệ là tên sắt, tử khí, hay ảo cảnh, cũng không phải là bọn họ có thể đối mặt.
Người khác đều có thể hi vọng phát hiện khu vực mới, Nghệ Phong ngược lại không hi vọng bọn họ có thể tìm được, bởi vì hắn đã nếm thử qua hung hiểm trong đó, rất rõ ràng khu vực mới đại biểu nguy hiểm như thế nào.
Nghĩ như thế, tốc độ của Nghệ Phong cũng nhanh lên không ít, thân ảnh xẹt qua tạo thành từng ánh hồng trên không trung, chạy về phía xa xa.
Trên một đường, Nghệ Phong rốt cuộc rõ ràng lời quái lão đầu nói, thực lực càng mạnh sẽ phải đối mặt với nguy hiểm càng lớn... Theo Nghệ Phong không ngừng thâm nhập, nguyên hồn của Nghệ Phong cũng hấp dẫn tới càng nhiều nguy hiểm. Đến cuối cùng, mỗi lần Nghệ Phong đối mặt công kích của linh hồn thể và mị, đều phải thi triển thực lực toàn thân.
Cho dù như vậy cũng khiến Nghệ Phong rất chật vật, y phục mới thay đã rách tả tơi, trên một đường, Nghệ Phong hầu như đạp lên thi thể của ma thú và mị mà đi tới.
Nếu không phải Nghệ Phong nắm trong tay Phệ Châu, hơn nữa đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư tăng thêm hai cấp, sợ rằng một đường này Nghệ Phong sẽ không đơn giản bị thương một chút như vậy.
Nghệ Phong thật không ngờ, trong những ma thú này cư nhiên gặp phải hai ma thú thất giai. Nếu như Nghệ Phong không phải Tôn cấp bình thường, hơn nữa có Yêu Ngọc giúp đỡ, thật đúng là không làm gì được chúng nó.
Bất quá, có Yêu Ngọc giúp đỡ, hai ma thú cũng hóa thành hai viên ma tinh tiến vào trong Nạp Linh Giới của Nghệ Phong, đương nhiên, hồn thể của hai ma thú bị Yêu Ngọc thôn phệ, thuận tiện ăn no một lần, chỉ bất quá Yêu Ngọc thôn phệ được hai ma thú thất giai cũng không có một tịa vui vẻ, hiển nhiên hiện tại nó đã không còn rất hứng thú đối với hồn thể như vậy.
Tiếp tục đạp trên một đường máu tanh, tuy Nghệ Phong rất mệt nhọc nhưng đồng thời cũng phát hiện đấu khí trong cơ thể hắn tăng lên không ít, lúc này mới khiến Nghệ Phong cảm thấy an ủi một chút.
Sự mê hoặc của nguyên hồn, để Nghệ Phong bước đi vô cùng gian nan trong di chỉ này. Thế nhưng may mắn chính là, cũng không gặp được hung hiểm đặc biệt, hầu hết đều nằm trong phạm vi khống chế của hắn. Chỉ bất quá điều này cũng khiến Nghệ Phong cảm thấy lo lắng thêm cho đám người Băng Ngưng, tuy rằng nguyên hồn của bọn họ không mê hoặc bằng nguyên hồn của hắn, thế nhưng cũng có thể gặp phải nguy hiểm không nhỏ.
Vừa nghĩ như vậy, Nghệ Phong lại tiếp tục đề cao tốc độ vài phần, không tiếp tục dây dưa cùng những ma thú ngăn lại trên đường... Một đường bay nhanh về bên ngoài, lấy tốc độ của Nghệ Phong, nếu liên tục chạy đi, ít có ma thú và mị nào có thể đuổi kịp.
Đương nhiên, các loại sát khí động vật trên đường căn bản không vào được trong mắt Nghệ Phong.
Cũng không biết trôi qua vài ngày, Nghệ Phong không mục đích tìm kiếm xung quanh di chỉ, đồng thời thu hoạch được không ít dược liệu, cuối cùng bên tai cũng truyền đến âm thanh chiến đấu, điều này làm cho Nghệ Phong vui vẻ, thân ảnh bay nhanh về phía trước.
Tới vị trí trung tâm của tranh đấu, quả nhiên Nghệ Phong phát hiện đám người Băng Ngưng, lúc này Băng Ngưng đang chiến đấu cùng một ít ma thú và mị. Trên người đám học viên kia, nhiều ít đều có vài vết máu, cả đám có vẻ rất suy yếu.
Nghệ Phong thấy một màn như vậy, trong lòng cảm thấy cả kinh, tình huống của những người này không lạc quan. Quay đầu nhìn về phía Băng Ngưng, trên tay ngưng đọng băng khí, thân thể mềm mại huy vũ theo băng khí, thân hình yểu điệu mê người, loại mê hoặc này, khiến Nghệ Phong nhìn từ trên xuống dưới thân thể mềm mại dục hoặc của Băng Ngưng.
Băng Ngưng bị vây ở trong chiến đấu, lúc này không biết một đôi mắt đang dò xét trên người nàng, ma thú trước mặt để nàng có một loại cảm giác kiệt lực. Băng Ngưng cũng thật không ngờ, con ma thú này được ghi chép trên thư tịch chỉ có thực lực Lục Giai sơ cấp, lúc lày lại phát huy ra thực lực Thất Giai. Cũng bởi vì nó xuất hiện, để người của của Học viện Mộ Quang đoạt mất khu vực mới của bọn họ rồi.
Nguyên bản lấy thực lực của Băng Ngưng, có thể nắm chắc đối phó con ma thú này. Thế nhưng một đường đi lên gặp phải quá nhiều nguy hiểm, hơn nữa đi vào khu vực mới khiến nào chịu thương thế, để nàng đối mặt với ma thú này đều cảm thấy cực kỳ gian nan.
Tiếp tục ngăn cản một quyền của ma thú, thân ản Băng Ngưng lui về phía sau mấy bước, khóe miệng bất giác chảy ra một tia máu tươi... Cảm thụ được huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, Băng Ngưng nhìn lại đám học viên khác đang chiến đấu cùng ma thú và mị, trên mặt lộ ra một vẻ bất đắc dĩ. Đám người bọn họ đã bị hư thoát trên đường đi, căn bản không đỡ nổi công kích điên cuồng của đám ma thú này.
- Lẽ nào, chuyến này học viện Trạm Lam phải ngã hết xuống đây sao?
Băng Ngưng hít sâu một hơi, cố gắng tập trung lực lượng còn sót lại không nhiều trong cơ thể, lực lượng khổ lồ quét về con ma thú kỳ lạ này.
Giống như vậy, đám người Họa Thủy và Khinh Nhu cũng chật vật ngăn cản một con ma thú. Cả đám lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chuyến này bọn họ muốn chạy trốn đã không kịp nữa rồi.
Mà Khinh Nhu đối mặt với một con ma thú, liên tiếp bị đẩy lùi, trong lòng không còn đường trốn, đồng thời trong đầu cũng không tự chủ mọc lên một ý niệm:
- Có thể, hắn ở chỗ này, chúng ta sẽ không gặp chuyện gì sao?
Bất quá, lập tức Khinh Nhu liền lắc đầu, khóe miệng cười khổ một tiếng... Hắn cũng không phải là Cứu Thế Chủ, làm sao có khả năng nhiều lần xuất hiện tại thời gian nguy cấp nhất?
Đồng dạng Băng Ngưng cũng nghĩ như vậy, nàng bị ma thú chấn động khí huyết dâng lên cuồn cuộn, đòng dạng nhớ tới nam tử thường thường cứu giúp nàng tại thời khắc nguy hiểm nhất.
- Đáng tiếc, lần này không cứu được ta rồi, để ta không nợ được một lần lấy thân báo đáp!
Trong lòng Băng Ngưng nhớ tới mỗi lần Nghệ Phong cứu nàng đều muốn thù lao, cư nhiên không nhịn được thở nhẹ một hơi, đấu khí ngưng tụ không nhiều lắm, mạnh mẽ oanh về phía ma thú hung hãn kia.
Con ma thú kỳ lạ này đồng dạng rống giận một tiếng, móng vuốt sắc bén vả về phía Băng Ngưng, lúc này Băng Ngưng đã làm nó thực sự nổi giận rồi, cho nên nó thi triển toàn lực. Một sinh vật rõ ràng yếu hơn nó, cư nhiên giãy dụa trước mặt nó lâu như vậy, nó đã sớm không nhịn được nữa rồi.
- Tỷ tỷ (Băng Ngưng)...
Một màn này, để đám người Băng Hồn và Họa Thủy đồng thời hô to, lực lượng trên tay tăng vọt, muốn đánh bật ma thú, thế nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Nhìn lợi trảo sắc bén cắt qua hư không, ánh mắt vài người nháy mắt biến hồng, lúc này Băng Ngưng suy yếu như vậy, làm sao có thể là đối thủ của một trảo này, cho dù là Băng Ngưng, lúc này cũng đoán ra hậu quả, chỉ biết nhắm lại hai mắt.
Mà lúc mọi người đều đang tuyệt vọng, một cổ năng lượng dâng trào trống rỗng xuất hiện, hung hăng đánh vào trên lợi trảo, dưới cổ năng lượng dâng trào này oanh kích, con ma thú kỳ lạ trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài...
Mà hơn thế nữa, đồng thời cái đuôi của một con ma thú hình rắn cũng đập qua, đập vào dám ma thú đang chiến đấu cùng đám người Họa Thủy, bảo vệ bọn họ.
Một màn xảy ra quá mức đột nhiên, khiến cho mọi người sửng sốt, lập tức mừng to hô lên:
- Nghệ Phong!
Mặc kệ là Băng Ngưng hay học viên bình thường, đều kinh hỉ nhìn Nghệ Phong, thật không ngờ Nghệ Phong sẽ xuất hiện ở tình huống trước mắt này.
Đặc biệt là Khinh Nhu và Băng Ngưng, càng bị ngẩn ra, lăng lăng nhìn Nghệ Phong, trong lòng cư nhiên mọc lên một cảm giác khác lạ. Vừa nghĩ đến hắn, quả nhiên hắn xuất hiện. Lẽ nào hắn chính là thần hộ mệnh của mình hay sao?
- Không tới muộn sao?
Nghệ Phong nhìn mọi người, khẽ cười cười nói.
Mọi người thấy Nghệ Phong đồng dạng rất chật vật, bọn họ dùng sức lắc đầu, hận không thể ôm lấy Nghệ Phong hung hăng hôn hai cái. Tới quá đúng lúc rồi, tới chậm một chút, sợ rằng bọn họ đều biến thành phân và nước tiểu của ma thú rồi.
Nghệ Phong từ trong nhẫn lấy ra một ít đan dược vất cho những người này, lập tức liếc mắt nhìn Khinh Nhu, nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại quần áo đã có chút mất trật tự, lúc này mới nhìn Băng Ngưng cười nói:
- Nhớ kỹ, nàng lại nợ ta một lần!
Nghe thấy câu đó, khuôn mặt Băng Ngưng không tự chủ được đỏ lên một chút, thế nhưng chợt lóe lên mà thôi, sau đó một câu hừ lạnh lại toát ra từ trong miệng nàng.
Đối với phản ứng như vậy của Băng Ngưng, Nghệ Phong nhún nhún vai, lập tức lấy ra một bình ngọc vứt cho nàng nói:
- Ăn vào rồi khôi phục đi. Còn lại giao cho ta!
Nghe thấy câu đó, Băng Ngưng cũng không khách khí, nuốt chửng đan dược ngồi xếp bằng khôi phục.
Nhìn các học viên khác cũng đồng dạng kiệt sức, Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, những súc sinh này giao cho ta là được rồi!
Những lời này để đám học viên thở dài ra một hơi, cả đám tê liệt ngồi trên mặt đất, hiển nhiên vừa mới cố gắng chiến đấu, kỳ thực cả đám đều không thể kiên trì nổi nữa. Đối với việc Nghệ Phong một người một thú ngăn cản cả đám ma thú này, bọn họ không lo lắng chút nào, Nghệ Phong dám nói, tự nhiên hắn đủ tự tin.
Thấy mọi người đều ngồi xuống khôi phục, lúc này Nghệ Phong mới nhìn về phía Yêu Ngọc nói:
- Đại gia hỏa kia giao cho ta, còn lại đám tiểu tử này giao cho ngươi xử lý!
Nói xong, ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía con ma thú chỉ có Lục Giai, lại có thể phát huy ra thực lực Thất giai này, xác thực nó rất kỳ lạ.