Mị Ảnh

chương 134: ta đã có nam nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ khi Tần Y và Nghệ Phong phát sinh quan hệ, nàng một mực không để Nghệ Phong chạm tới. Nguyên nhân là do thân thể không khỏe, chuyện này cũng khiến Nghệ Phong khóc không ra nước mắt. Vốn tưởng rằng chiếm được nàng, về sau muốn nàng không phải dễ như trở bàn tay sao? Nhưng không ngờ Tần Y không để hắn bất cứ cơ hội nào. Chuyện này đối với Nghệ Phong mà nói, khiến hắn vô cùng phiền muộn là điều không cần bàn cãi.

Nghệ Phong trông thấy Tần Y thẹn thùng đứng trước mặt hắn, thân thể hắn xít lại gần, ồm chầm lấy eo nàng. Tần Y khẽ từ chối, Nghệ Phong lại tăng lực, kéo thân thể mềm mại của nàng tiến nhập vào lòng hắn. Thái độ cường bạo không gì sánh được.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Y đỏ bừng liếc mắt nhìn Nghệ Phong. Bất quá đành phải thuận theo, ngả vào lòng Nghệ Phong. Nàng khẽ dương đôi mi thanh tú, nghé vào lòng Nghệ Phong, đôi môi khẽ mở:

- Đệ không thể thân mật với ta quá nhiều. Chuyện này không tốt với đệ.

Nghệ Phong chán nản, hắn khó hiểu hỏi:

- Tại sao không tốt với ta?

Tần Y nhìn khuôn mặt góc cạnh phân mình trước mắt, trong lòng cảm thụ được sự kiên định, nhãn thần nàng khẽ nhắm lại, một lúc lâu nói:

- Đệ đừng hỏi nhiều như vậy! Nghe ta là được rồi.

Tuy rằng rất yêu Nghệ Phong, nguyện ý làm tất cả vì Nghệ Phong. Thế nhưng không thể không suy nghĩ thay Nghệ Phong. Mấy năm nay, đột nhiên phụ thân xuất hiện trước mắt chính mình, nếu như biết chính mình yêu Nghệ Phong, vẫn nghĩ Nghệ Phong đền đáp chính mình, có lẽ phụ thân không phản đối. Thế nhưng, nếu như phụ thân biết chính mình và Nghệ Phong xảy ra quan hệ. Sẽ không đảm bảo được người có thể làm ra chuyện gì hay không? Dù sao, phụ thân không quan tâm chính mình yêu ai, thế nhưng tuyệt đối không cho phép nữ nhi của chính mình thiếu hiểu biết, để kẻ khác chiếm tiện nghi.

Nghệ Phong sững sờ, không hiểu ý tứ trong lời nói này của nàng. Hắn không ngờ lần thứ hai lại khó hơn lần đầu tiên nhiều như vậy.

Nghệ Phong cười khổ, trong lòng âm thầm tính toán. Cùng lắm, lần sau dùng tới sức mạnh.

...

- Hai người các ngươi, sáng sớm đã ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp. Quả thực không coi lão già này ra gì?

Lâm Hạo Nhiên vừa vào phòng khách, đã trông thấy hai người Tần Y và Nghệ Phong đứng cùng một chỗ rất thân mật, liền nhỏ giọng nói. Hắn không thể nghi ngờ, nếu như hắn không nói, chắc chắn hai người bọn họ sẽ có những động tác thân mật hơn.

- A...

Tần Y đẩy Nghệ Phong ra, khuôn mặt ửng đỏ mị hoặc tới cực điểm, giận dữ liếc nhìn Nghệ Phong. Nhãn thần hướng sang một bên, không dám nhìn Lâm Hạo Nhiên.

Lâm Hạo Nhiên trông thấy tràng cảnh như vậy, liền cười ha hả, đồng thời trong lòng có chút cảm thán:

- Không ngờ, người luôn được mọi người coi là nữ thân thanh nhã cao quý, lại vì một tiểu tử như cháu để lộ ra biểu tình như vậy. Nếu như hai Vương Cấp kia biết được, e là vô cùng đố kỵ, hơn nữa thần hồn điên đảo.

Lâm Hạo Nhiên thổn thức một tiếng, nhìn tôn nữ chính mình nuôi dưỡng được đại lục tán tụng là nữ thần, hỏi:

- Tần Y, cháu thực sự muốn gặp hai Vương Cấp kia?

- Vâng! Dù sao không thể vì bọn họ để cửa lớn phủ mình đóng chặt mãi. Có một số chuyện, có lẽ nói rõ sẽ tốt hơn.

Nói tới đây, Đôi mắt Tần Y nhìn trực tiếp tới Nghệ Phong, trong ánh mắt lộ ra muôn vàn tình ý. Lâm Hạo Nhiên nhìn xung quanh, cười khổ: Tiểu nữ này, quả thực đã say đắm tiểu tử Nghệ Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Bất quá, nghĩ tiểu tử này là cháu ngoại chính mình, trong đáy lòng âm thầm đắc ý. Nếu như người khác, quả thực không nỡ để cháu gái yêu quý của chính mình ra đi.

- Đúng vậy! Ngoại công, phải đuổi những con ruồi nhặng này đi chỗ khác. Không thể để bọn chúng ngày nào cũng bay quanh nhà.

Nghệ Phong thản nhiên phụ họa, khiến khóe miệng Lâm Hạo Nhiên co rúm lại: Aizzz? Gọi hai đại Vương Cấp là ruồi nhặng, khẩu khí của tiểu tử ngươi cũng quá lớn đi?

- Nghệ Phong, đừng cậy sức. Chuyện này để Tần Y ra ngoài là được, cháu hãy ở trong nhà.

Đương nhiên Lâm Hạo Nhiên cũng nghe được tin đồn, kinh mạch Nghệ Phong bị đứt. Tuy rằng hắn không coi thường Nghệ Phong, thế nhưng chắc chắn không xem trọng.

- Ha ha...

Nghệ Phong không giải thích, kéo cánh tay nhỏ bé mềm mại của Tần Y đi ra bên ngoài. Trong lòng âm thầm cười nhạt: Vương Cấp sao? Bất luận là ai, quấy rối cuộc sống của Tần Y, đều phải trả giá đắt.

...

Rất nhanh, Nghệ Phong dẫn Tần Y tới đấu trường quyết đấu tại Đế Đô. Đây cũng là nơi Tần Y hẹn gặp hai đại Vương Cấp.

- Nghệ Phong, đệ hãy đợi ta ở đây. Sau khi ta nói rõ với bọn họ, sẽ quay lại tìm đệ.

Tần Y quay về phía Nghệ Phong mỉm cười. Quả thực có một số việc nên nói rõ tốt hơn, giống như Nghệ Phong nói, một đám ruồi nhặng vây quanh người, thật phiền phức. Huống hồ, hiện tại chính mình là nữ nhân của hắn.

Nghệ Phong khoái trí cười cười, nhún vai nói:

- Tỷ có thể xử lý vậy thì tỷ tới là được?

"Bất quá, nếu như hai hỗn đản này chơi trò quấn chặt. Vậy đừng trách bản thiếu gia."

Trong lòng Nghệ Phong Nghệ thầm nói, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang.

Sắc mặt Tần Y đỏ bừng, liếc nhìn Nghệ Phong. Nàng buông tay Nghệ Phong ra, thân ảnh chớp động, hướng về phía đấu trường quyết đấu.

...

Đột nhiên xuất hiện thân ảnh nữ nhân tuyệt mỹ, thân thể bốc hỏa bao quanh cẩm y màu tím vô cùng tinh tế, khuôn mặt mỹ lệ như tiên nữ giáng trần. Nàn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh mị người phối hợp cùng khuôn mặt thanh tao, thân thể bốc hỏa toát lên vẻ kiều mị làm người ta say lòng.

Vốn rất nhiều quần chúng xem hai đại Vương Cấp quyết đấu, bỗng nhiên trông thấy bóng dáng nữ nhân xuất hiện, cả đám thất thần, yết hầu cuồn cuộn không ngớt, miệng lưỡi khô rát chằm chằm nhìn Tần Y. Giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Trời ạ! Quả thực trên đời này, có nữ nhân thập toàn thập mỹ như vậy sao?

Trên đấu trường, vốn hai đại Vương Cấp đang chiến đấu gay gắt. Bỗng nhiên trông thấy Tần Y xuất hiện, bọn họ liền ngước mắt nhìn lên, trong lúc đó nhãn thần si mê tới cực điểm. Mảnh khí thế sắc bén vừa nãy đã hoàn toàn tan biến.

Đám người quan chiến không hiểu hai người kiệt xuất như vậy, tại sao phải quyết chiến tới mức đầu rời máu chảy chỉ vì một nữ nhân? Hại tiện bọn họ đã minh bạch, nữ nhân như vậy, cho dù là nam nhân bình thường cũng muốn có được. Nữ nhân như vậy, nếu có thể quất mạnh trên giường, cuộc đời này thật tuyệt biết bao.

Nghệ Phong trông thấy trong ánh mắt tham lam của mọi người bốc lên hỏa diễm. Không khỏi cười khổ: Quả thực chính mình đã đánh giá quá thấp mị lực của Tần Y.

Tần Y trông thấy hai đại Vương cấp đang chăm chú nhìn chính mình, đôi mi thanh tú khẽ chau lại, trong mắt hiện lên vẻ không thích nói:

- Hai vị đại nhân, ta tới đây, muốn nói với hai người. Về sau đừng nên dùng bất cứ hình thức nào xuất hiện trước mặt ta.

Giọng nói nhàn nhạt, khiến mọi người đứng sững sờ tại chỗ. Tuy rằng trước đây Tần Y cũng cự tuyệt hai người, thế nhưng không vô tình như vậy.

Hai đại Vương Cấp cũng đứng ngây dại tại chỗ, đối với bọn họ mà nói. Tuy rằng không phải lần thứ nhất Tần Y cự tuyệt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn luôn tin tưởng rằng, một ngày nào đó Tần Y sẽ cảm động. Thế nhưng, thật không ngờ, lúc này nàng tới, câu nói đầu tiên chính là cự tuyệt bọn họ không chút do dự.

- Tại sao?

Trong đó, một Vương Cấp anh tuấn mặc áo bào xanh, không cam lòng lên tiếng.

- Không sao cả! Bởi vì ta đã có nam nhân!

Câu nói này, nhất thời khiến tràng cảnh trở nên xôn cao, đám người nhìn nữ thần trước mắt bằng ánh mắt khó tin: Thật vậy sao? Chuyện tế nhị như vậy, Tần Y có thể nói ra sao? Nam nhân kia ý nghĩa thế nào, khiến nàng trực tiếp nói ra câu nói như vậy?

Nghệ Phong đứng sững sờ tại chỗ, hắn không ngờ với tích cách của Tần Y lại có thể nói ra câu nói như vậy. Mạnh mẽ nói: Ta đã có nam nhân. Hiển nhiên nàng rất yêu mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio