- Oanh...
Hai quyền nện vào nhau không chút nào lưu thủ, va chạm mãnh liệt sinh ra từng đạo cơn lốc, nam tử thanh y bị một quyền này đánh bay người ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi từ giữa không trung. Ở trên hư không hiện lên một luồng máu tươi như cầu vồng đáp xuống nhiễm đỏ một mảnh mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Tuy rằng nam tử thanh y thụ thương nặng thế nhưng hắn vẫn vững vàng đứng tại chỗ, vẻ mặt trắng bệch nói rằng hắn thụ thương không nhẹ. Nam tử thanh y mạnh mẽ ngăn chặn khí huyết đang cuồn cuộn bên trong lồng ngực, ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng thêm kinh khủng vạn phần. Hắn không tài nào nghĩ được chính mình sự dụng tới hai bộ vũ kỹ cao giai vẫn bị Nghệ Phong đánh một quyền làm bị thương nặng. Có thể thấy được chênh lệch giữa hai người lớn tới mức nào!
Hiện giờ nam tử thanh y mới hiểu ra, nguyên lại vừa rồi hắn vẫn đang chơi đùa với chính mình. Chính mình ở trước mặt hắn quả thực không khác gì một đứa trẻ!
- Ha ha! Cũng không tệ lắm, dưới Phách Liệt Quyền của ta còn có thể đứng yên ổn. Đã như vậy thì thử tiếp một quyền này của ta xem sao?
Nói xong, tay phải Nghệ Phong từ từ đưa ra ngoài, trên cánh tay trắng nõn toát ra từng đạo đấu khí, bám vào bên ngoài phá vỡ hư không, oanh một quyền hướng về phía ngực của nam tử thanh y.
Cảm thụ được uy thế to lớn trên nắm đấm của Nghệ Phong, trong lòng nam tử thanh y hoảng hốt, hắn nhìn Nghệ Phong uy hiếp nói:
- Lão gia của chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Bản thiếu gia ghét nhất là bị người khác uy hiếp!
Nghệ Phong bất mãn thì thầm một tiếng, thân ảnh lần thứ hai nhanh hơn vài phần, hung hăng oanh một quyền vào trên ngực của nam tử thanh y. Một luồng máu tươi theo yết hầu của hắn phun ra ngoài. Nguyên bản đấu khí của nam tử thanh y tuôn ra ngoài thân thể cũng nhanh chóng rút xuống.
Nam tử thanh y mềm nhũn rồi ngã xuống, Nghệ Phong cũng không đồng tình còn tiến lên đạp vào hắn thêm một cước, một cước này hung hăng dẫm nát xương bả vai của đối phương, tiếng xương cốt vỡ vang lên răng rắc, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp thành Khủng Cụ.
Nhìn qua nam tử thanh y đã hôn mê, Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, lúc này hắn mới không nhanh không chậm chỉnh lại quần áo của chính mình một chút. Bước chân tiếp tục.
Nghệ Phong hầu như đoán được, người biết chính mình là y sư cao cấp chỉ có Trân Ny Đan, nói cách khác tin tức này là do nàng phát tán ra ngoài, mặc kệ nam tử thanh y vừa rồi có phải do nàng phái tới hay không thì nàng và hắn đều không thoát khỏi quan hệ.
- Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng bản thiếu gia dễ bị khi dễ?
Khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên một tia cười nhạt. Vốn Nghệ Phong cũng không quan tâm tới nữ nhân kia, thế nhưng nếu người ta đã không muốn buông tha chính mình thì chính mình cần gì phải khách khí?
...
- Trời ạ! Đây không phải là thủ hạ của Khẳng Lợi sao? Tại sao hắn bị người ta phế đi?
Nam tử thanh y kêu thảm thiết hấp dẫn người tới đây, người dân nhìn dáng dấp của nam tử thanh y trước đây dương oai diễu võ trong thành Khủng Cụ có dáng dấp như vậy nhất thời đắc ý nói.
- Hắn ít nhất có thực lực Sư Cấp tứ giai, hơn nữa phối hợp với mấy bộ công pháp cao cấp, đã từng có một người cao thủ lục giai thua dưới tay hắn. Không biết ai có thực lực cường hãn cư nhiên có thể phế hắn đi như vậy?
- Hắc hắc! Chắc chắn bây giở vẻ mặt của Khẳng Lợi rất đặc sắc. Nghĩ không ra bên trong thành Khủng Cụ còn có người dám khi dễ người của hắn.
- Hy vọng Khẳng Lợi gặp phải phiền toái lớn, diễu võ dương oai trong thành Khủng Cụ lâu như vậy cũng hẳn là đã mệt rồi!
- ...
- Tránh ra... Tránh ra...
Trong lúc đám người đang nghị luận thì một đám người khác mạnh mẽ xông vào. Vung tay tách đoàn người ra, nhìn nam tử thanh y đang nằm trên mặt đất không khỏi hít sâu vào một hơi lãnh khĩ. Đây là ai a? Hạ thủ cũng quá mức tàn độc đi?
Vốn đoàn người đang nghị luận nhìn thấy đám người mới tới này đều câm như hến. Ánh mắt của Đao Ba Nam bên trong đám người tràn đầy sợ hãi.
- Lão gia! Thổ Miêu bị người ta phế đi, xương cốt bị đánh gãy thành mấy đoạn!
Một người đi tới kiểm tra thi thể của nam tử thanh y một phen rồi đến trước mặt Đao Ba Nam cung kính nói.
Trong con ngươi hình tam giác cực nhỏ của Đao Ba Nam hiện lên một đạo hàn quang trong nháy mắt, hắn gật đầu nói:
- Hắn còn có thể khôi phục không?
- Ta nghĩ rất khó, Thổ Miêu không chỉ bị thương nặng mà xương ngực đều bị nát. Trừ phi có người là y sư cao cấp chữa trị nếu không rất khó khôi phục. Cho dù có thể sống được tiếp thì thực lực cũng bị suy giảm mạnh!
Người nọ cẩn thận đáp.
Một câu nói khiến khóe miệng Đao Ba Nam có chút co quắp. Thổ Miêu là một trong những thủ hạ chính mình vô cùng coi trọng, không chỉ có thực lực manh mà còn là thân tín để hắn sử dụng thuận lợi. Thế nhưng thủ hạ đắc ý của chính mình cư nhiên bị người ta phế đi. Chuyện này không khác gì đánh vào trên mặt hắn một cái tát!
- Ngươi nghĩ là người y sư kia động thủ hay là người khác?
Đao Ba Nam hơi nhíu mày hỏi.
- Lão gia, chuyện này ta cũng không biết. Chỉ có điều ta không nghĩ do người y sư kia động thủ. Nghe nói tuổi tác của tiểu tử kia không lớn, cho dù thiên phú của hắn kiệt xuất thì cũng không thể đều xuất chúng cả hai phương diện y sư và võ sư a!
Người nọ giải thích.
Đao Ba Nam gật đầu, chỉ là trong đáy lòng hắn cũng âm thầm tính toán. Nếu không phải người y sư kia thì chẳng lẽ là do người hắn mời tới.
- Mặc kệ lại ai, đã tới thành Khủng Cụ thì đều phải biết điều. Hạ lệnh của ta, thấy tiểu tử kia thì giết chết!
Đao Ba Nam lạnh giọng nói, ngữ khí âm trậm khiến cho người nghe cảm thấy không rét mà lạnh run.
Mặc dù Đao Ba Nam có chút cố kỵ thân phận y sư cao cấp của đối phương thế nhưng cho dù là y sư cao cấp thì hắn tuyệt đối cũng phải giết chết không nghi ngờ, nếu không đối thủ của chính mình có y sư cao cấp giúp đỡ vậy thì bên trong thành Khủng Cụ sẽ không có chỗ dung thân cho chính mình. Hiện giờ hai nhà vẫn đang đấu với nhau không chết không ngừng.
Vốn hắn đang mượn lần này đối thủ bị trúng độc để một lưới bắt hết đối phương, thế nhưng chưa kịp động thủ thì nữ nhi của hắn thông đồng với một tên y sư cao cấp giải độc cho. Đao Ba Nam phải cảm thán, đối thủ sinh ra một nữ nhi thật tốt.
- Lão gia! Ngài thực sự muốn giết chết một người y sư cao cấp sao?
Từ đáy lòng người nọ có chút run run, y sư cao cấp có địa vị ngang hàng với Vương Cấp, nếu như giết một người thì không biết sẽ gây ra phản ứng dây chuyền lớn tới mức nào!
Đao Ba Nam lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí có chút lạnh lẽo nói rằng:
- Ngươi đang nghi vấn quyết định của ta?
- Không dám không dám!
Trong lòng người nọ kinh hãi, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất nói.
- Đứng lên đi! Mang Thổ Miêu trở về!
Đao Ba Nam nói nhàn nhạt. Hắn đương nhiên biết được biết giết một y sư cao cấp sẽ phải trả một cái giá lớn. Thế nhưng lấy tình hình hiện giờ của chính mình và đối thủ đang không chết không ngừng với nhau, nếu không giết chết hắn sợ rằng chính mình sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ giải quyết luôn còn có thể đánh cuộc một lần.
Người đang quỳ dưới đất kia thấy lão gia của chính mình không tức giận, lúc này mới thở dài một hơi. Tính tình lão gia của chính mình có chút âm trầm, giết người không báo trước, không biết bao nhiêu người trước đây đã chết dưới tay hắn bởi vì lỡ lời.
...
Mọi người thấy Đao Ba Nam ly khai, cả đám lại tiếp tục nghị luận:
- Trời ạ! Cư nhiên Khẳng Lợi định đối phó với một người y sư cao cấp. Lẽ nào hắn không biết đó là tồn tại ngang hàng với Vương Cấp sao?
- Khụ! Có lẽ y sư kia sẽ lành ít dữ nhiều. Dù sao chỉ là có địa vị tương đương, rất ít y sư cao cấp có thực lực cường đại!
- Đúng vậy! Khẳng Lợi bên trong thành Khủng Cụ là bá vương! Hắn muốn đối phó một người tại đây, quả thực không ai làm gì được!
- Đúng vậy! Đáng tiếc cho một người y sư cao cấp a! Gặp phải tên ác bá này, đấu lại như thế nào đây?
- Thủ hạ của Khẳng Lợi rất nhiều cao thủ, hơn nữa bản thân hắn cũng có thực lực Tướng Cấp. Nếu như y sư cao cấp kia không có cao thủ giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không đấu lại hắn.
- Vậy cũng chưa chắc, có lẽ y sư đại nhân sẽ sáng tạo một kỳ tích cho chúng ta xem!
- Ngươi điên rồi sao? Kỳ tích dễ sáng tạo như vậy sao? Ta xem ngươi đang mộng tưởng hão huyền thì đúng hơn!
- Cuối cùng ta cũng có cảm giác thành Khủng Cụ sắp khởi phong ba bão táp. Hay là thật có kỳ tích cũng không chừng. Bản thân một người y sư cao cấp chính là kỳ tích!
Người nọ dường như vẫn chưa tỉnh, tiếp tục kiên trì nói.
- Hư...
Mọi người đều đồng thanh hô lên một tiếng khinh thường hắn. Hiển nhiên xem thường những lời này!