Phó viện trưởng nhìn nam tử điên cuồng trước mắt, trong mắt tràn đầy khinh thường, hắn đứng ở trước mặt Nại Đạt Nhĩ, cước bộ không có một tia dao động, nhìn thẳng vào Nghệ Phong đang đi về phía hắn.
Thế nhưng, Nghệ Phong cũng không có đi tới trước người hắn, mà là ngừng lại ở một khoảng cách cách phó viện trưởng không xa.
Phó viện trưởng thấy thế, khóe miệng lộ ra một tia cười khinh miệt. Đúng là ngươi vẫn còn sợ phải không? Ở Học viện Trạm Lam này, hắn không tin có người dám khiêu khích quyền uy của hắn, lại càng không tin có người dám giết học sinh trước mặt hắn.
Mọi người thấy thế, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, kết quả như vậy là tốt nhất, nếu như Nghệ Phong còn tiếp tục nháo sự, thì có hại nhất định chính là hắn. Dù sao, phó viện trưởng không phải là người có thể khiêu chiến được.
Thế nhưng, bọn Nghệ Lưu còn không kịp vui mừng. Chỉ thấy Nghệ Phong lấy ra mấy viên đan dược từ trong lòng, không chút do dự bỏ vào trong miệng mình.
Mặc dù chỉ là chuyện tình trong nháy mắt, thế nhưng cũng có mấy người mắt sắc phát hiện, mấy viên đan dược này không có khỏa nào không phải là cao giai đan dược. bọn họ kinh hãi nhìn Nghệ Phong, thật không ngờ Nghệ Phong có thể xuất ra thứ quý giá như vậy. Càng thật không ngờ là, hắn dĩ nhiên lại ăn những đan dược quý báu này như ăn kẹo vậy!
- Bại gia tử a bại gia tử…
Trong lòng mọi người đều nhịn không được mắng Nghệ Phong, hiển nhiên rất oán hận đối với việc Nghệ Phong vừa làm.
Thế nhưng, Nghệ Phong giống như còn không biết đủ. Lần nữa lấy ra hai viên đan dược từ trong lòng.
Phó viện trưởng nhìn thấy hai viên đan dược này, cũng nhịn không được phải mở miệng:
- Đan dược ngũ giai cao cấp Hồn Lực đan, Hỏa Linh đan!
Mọi người bị Nghệ Phong dọa chấn động rồi, đó là đan dược ngũ giai cao cấp, nếu như có một viên tùy tiện bán ra ngoài đều làm cho mọi người đoạt phá đầu. Tiểu tử này lại không có chút suy nghĩ gì liền phóng vào trong miệng.
Chỉ có Bạch Hàn Tuyết đối với điều này không có chút bất ngờ gì. Đối với một y sư thất giai mà nói. Chỉ là đan dược ngũ giai cao cấp, cũng không làm cho người ta phải tiếc.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn thấy Bạch Hàn Tuyết thản nhiên vô cùng, nàng rất nghi hoặc hỏi:
- Ngươi không có chút bất ngờ nào sao?
Thượng Quan Vũ Phượng nghĩ rằng Bạch Hàn Tuyết biết rất nhiều chuyện của Nghệ Phong, bởi vì ngày hôm nay tất cả biểu hiện của Nghệ Phong, đều không làm cho Bạch Hàn Tuyết có chút bất ngờ nào. Mặc dù tính tình của nàng có chút lãnh ngạo. Thế nhưng quá điềm tĩnh cũng làm cho mọi người nghi ngờ.
Bạch Hàn Tuyết bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, lắc đầu cũng không có nói gì với nàng. Nàng sợ người bạn tốt của mình không chịu nổi!
…
Dưới tác dụng của Hồn Lực đan và Hỏa Linh đan, Nghệ Phong cảm giác được đấu khí và hồn lực bắt đầu phục hồi trở lại. Mặc dù còn bị thương nặng, khiến Nghệ Phong hứng chịu cơn đau khi đấu khí trùng kích, thế nhưng Nghệ Phong hay vẫn toàn lực hấp thu dược hiệu của đan dược.
Là đan dược ngũ giai cao cấp Hỏa Linh đan, năng lượng tuy bá đạo, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, dưới sự trợ giúp của nó rất nhanh Nghệ Phong đã khôi phục được bảy thành thực lực. Hơn nữa, với một đống đan dược vừa rồi, đấu khí của Nghệ Phong cũng đã khôi phục đến thời kì toàn thịnh.
Đồng dạng, hồn lực của Nghệ Phong cũng có Hồn Lực đan giúp đỡ, cũng khôi phục được bảy tám phần. Chỉ là, với thân thể bị trọng thương, vận dụng đấu khí cường hoành, làm cho hắn khó chịu vạn phần, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống từ trán của Nghệ Phong.
Phó viện trưởng đương nhiên cảm giác được, thực lực của Nghệ Phong đã khôi phục hơn một nửa. Nhưng, cho dù hắn khiếp sợ với tư sản của Nghệ Phong, lại không chút để hắn vào trong mắt. Một Tướng Cấp còn có thể làm gì được mình sao?
Mọi người chăm chú nhìn vào Nghệ Phong, không rõ Nghệ Phong muốn làm gì? Lẽ nào hắn thật sự muốn khôi phục thực lực để động thủ với phó viện trưởng sao? Động thủ với một Vương Cấp?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, từng đạo đấu khí bắt đầu dồn về nắm tay của Nghệ Phong, bàn tay vốn có màu đỏ của máu, bây giờ lại tỏa ra quang mang màu trắng chói mắt.
Đấu khí càng lúc càng dũng mãnh, thế nhưng rất quỷ dị chính là, tất cả đấu khí đều ngưng tụ trên tay Nghệ Phong, không có một tia tràn ra ngoài. Chậm rãi, tại trung tâm bàn tay của Nghệ Phong đã xuất hiện một hình cầu màu trắng nho nhỏ.
Đám người Nghệ Lưu và Bố Lan Ny liếc mắt nhìn nhau, không rõ Nghệ Phong đang làm gì vậy? Lẽ nào ngưng tụ năng lượng thành hình cầu có thể đấu được Vương cấp sao?
Mà bị vây trong ánh mắt của mọi người Nghệ Phong, vẫn miệt mài chậm rãi ngưng tụ tất cả năng lượng đến bàn tay của hắn. Mặc dù năng lượng không ngừng tăng thêm, thế nhưng quả cầu năng lượng trong tay hắn vẫn chỉ to bằng một quả bóng bàn.
Tuy phó viện trưởng rất nghi hoặc, thế nhưng vẫn không có ý tứ cắt ngang hành động của Nghệ Phong. Hắn không tin chỉ là một Tướng Cấp có thể làm ra được sự tình thông thiên gì.
Năng lượng trên lòng bàn tay của Nghệ Phong ngưng tụ càng lúc càng nhiều, quả cầu tỏa ra quang mang cũng càng lúc càng lóa mắt. Từ đám mây trắng, đến phấn trắng, cuối cùng là màu trắng ngà!
Một vòng xoáy năng lượng từ trong cơ thể của Nghệ Phong lao ra, rất nhanh năng lượng trong cơ thể Nghệ Phong bắt đầu cạn kiệt. Thế nhưng, Nghệ Phong cũng không bởi vì vậy mà ngừng lại động tác, hắn vẫn khống chế đấu khí dũng mãnh tràn vào quả cầu năng lượng trong lòng bàn tay như trước.
Đồng thời, một viên Hồi Khí đan cao cấp được Nghệ Phong thả vào trong miệng. Làm cho mọi người đang nhìn đều nhịn không được có chút sót ruột!
- Tiểu tử này, rốt cuộc có bao nhiêu đan dược?
Có đan dược chống đỡ, đấu khí của Nghệ Phong giống như vĩnh cửu vậy không ngừng tràn vào lòng bàn tay.
Phó viện trưởng nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn cũng có chút than thở, Nghệ Phong ngưng tụ năng lượng hình cầu, trong đó ẩn chứa năng lượng vượt xa năng lượng mà Nghệ Phong có thể có, thế nhưng điều này vẫn không thể làm cho hắn cảm giác được một chút uy hiếp nào. Nếu như hắn toàn lực ngưng tụ ra chỉ là một viên cầu như vậy, vậy thì số phận bi kịch đã được định sẵn cho hắn.
Biểu tình Nghệ Phong vẫn chăm chú không gì sánh được nhìn chằm chằm vào quả cầu năng lường trong lòng bàn tay, năng lượng màu xanh trong khí hải rốt cuộc cũng được hắn vận dụng, một vòng xoáy từ từ dung hợp vào trong quả cầu năng lượng.
Thế nhưng, hết thảy vẫn chưa làm Nghệ Phong thỏa mãn. Trong thức hải, nguyên hồn cũng mạnh mẽ chuyển động. Tràn ra từng đạo hồn lực, dựa theo kinh mạch cùng đấu khí của Nghệ Phong dung hợp cùng một chỗ.
Đấu khí và hồn lực tự nhiên khác nhau, mặc dù Nghệ Phong liều mạng nghĩ cách dung hợp hai thứ đó cùng một chỗ, thế nhưng vẫn như trước không dung hợp được.
Nghệ Phong thấy tình hình như vậy, cũng không có chút nóng náy nào. Vận chuyển tâm pháp nào đó, cực lực thôi diễn hai loại năng lượng dung hợp làm một. Nghệ Phong tin tưởng, hắn có thể dung hợp được Tàn Miên chưởng và Phách Liệt quyền sáng tạo ra Toái Phá. Thì cũng có thể dung hợp được hồn lực và đấu khí.
Nếu như hiện tại có người biết được suy nghĩ của Nghệ Phong, nhất định sẽ hô to Nghệ Phong điên rồi. Đấu khí và hồn lực làm sao có thể dung hợp làm một! Hai loại năng lượng hoàn toàn khác nhau về căn nguyên, làm sao có thể dung hợp!
Thế nhưng Nghệ Phong vẫn tin tưởng hắn có thể, không phải vì điều gì khác. Chỉ vì hồn lực và đấu khí của hắn là đồng nguyên, là cùng một bộ công pháp tu luyện ra. Đây là một đặc thù của Lăng Thần quyết.
Quan trọng nhất là, Nghệ Phong có một bộ công pháp tên là Dung Hợp! Đây cũng là một bộ vũ kỹ mà Nghệ Phong đạt được trong vũ kỹ các của Thánh Địa.
Toái Phá chính là dưới sự trợ giúp của bộ công pháp này mới có thể sáng tạo thành công.
Cho nên Nghệ Phong mới không ngừng dồn toàn lực dung hợp hai cổ năng lượng này, chỉ cần có thể dung hợp được hồn lực, chẳng khác nào mình cũng có thể dung hợp Nhiếp Hồn thuật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Phó viện trưởng nhìn lòng bàn tay Nghệ Phong đột nhiên thoáng hiện năng lượng màu xanh, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, cổ năng lượng này làm cho hắn có chút rung động. Thế nhưng, hắn cũng không quan tâm nhiều lắm, vẫn lẳng lặng như trước nhìn Nghệ Phong, hắn muốn nhìn một chút, tiểu tử gian ngoan mất linh này muốn giở trò gì!
¬Khi Nghệ Phong lần thứ hai dung hợp thất bại, sức phản chấn của lần thất bại ấy chấn cho Nghệ Phong phun ra một ngụm máu, nhưng Nghệ Phong phảng phất như không biết đau đớn vậy, lại một viên đan dược bỏ vào miệng, chữa trị thương thế. Đồng thời cũng nuốt thêm một viên Hồi Khí đan. Dồn toàn bộ tinh lực để dung hợp đấu khí và hồn lực.