Mị Ảnh

chương 343: tiểu đệ vương cấp!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghệ Phong thấy thế cũng không khỏi kĩnh hãi. Người mà mình vừa mất mấy viên đan dược cao cấp, tốn nhiều tinh lực như vậy cứu sống, nếu như bị đối phương một kiếm chém chết, không phải quá châm chọc với mình sao?

Nghệ Phong vung kiếm bức lui một cường giả Sư Cấp của đối phương, trong nháy mắt sử dụng thuấn bị, bất ngờ xuất hiện phía sau tên kia, không hề nghĩ ngợi đâm tới sau lưng hắn.

Người nọ dồn toàn tâm sức vào một kiếm muốn chém chết Cuồng Hổ, sao có thể ngờ được Nghệ Phong xuất hiện ngay phía sau mình. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị một kiếm của Nghệ Phong xuyên thẳng tới trước ngực. Ngay khi tên này trừng to mắt, chết không cam lòng, Nghệ Phong rút kiếm, xoay người che trước mặt Cuồng Hổ, nhìn đám người đang chết sững, hừ lạnh nói:

- Ta muốn nhìn xem hôm nay kẻ nào có thể hạ thủ giết chết người ta muốn bảo vệ!

Đám người Kim Ưng Tông thấy thế đều quay đầu nhìn về phía nam tử đầu lĩnh, cùng đợi lệnh của hắn. Sự cưỡng hãn của Nghệ Phong khiến bọn họ kinh hãi vận phần.

Nhìn người trên mặt đất bị một kiếm xuyên qua ngực, chết không nhắm mắt, đáy lòng bọn họ càng thêm phát lạnh.

Nam tử đầu lĩnh liếc mắt nhìn nam tử phía sau Nghệ Phong, cắn răng một cái, nói:

- Giết!

Nói xong, hắn đi đầu tấn công về phía Nghệ Phong. Đất đá dưới chân bị hắn đạp trúng vỡ vụ thành từng mảnh nhỏ, trọng quyền mang theo tiếng xé gió vun vút lao thẳng tới trước ngực Nghệ Phong.

- Không biết sống chết!

Nghệ Phong nhìn đám người đang tấn công về phía mình, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, xuất ra toàn bộ hồn lực trong cơ thể. Vô số hồn châm hình thành trong nháy mắt, dường như liều mạng phóng về phía đám người đang lao tới.

Cùng lúc đó, đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong cũng bừng lên, bao bọc xung quanh Tiêm Hổ Kiếm, phát ra quang mang chói mắt, đâm về phía nam tử đầu lĩnh.

- A….

Hồn châm khắp bầu trời rốt cục khiến vài người không đỡ được, đồng loạt kêu một tiếng đau đớn ngã xuống đất, chịu đựng nỗi thống khổ cùng cực.

Mà nam tử đầu lĩnh thấy Nghệ Phong liều mạng thi triển Nhiếp hồn thuật, trong lòng cũng kinh hãi vạn phần. Đấu khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ tuôn ra, hình thành nên áo giáp đấu khí, ngăn cản hồn châm.

Nghệ Phong nhìn áo giáp đấu khí của nam tử đầu lĩnh bị hồn châm đánh rung chuyển, cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi thực sự cho rằng có áo giáp đấu khí là có thể ngăn cản được ta sao?

Nghệ Phong vừa dứt lời, Tiêm Hổ Kiếm của hắn xẹt qua một đạo quỹ tích kỳ lạ, từ cánh tay trái của nam tử đầu lĩnh, hung hăng đâm tới trước ngực hắn.

Nam tử đầu lĩnh thấy thế vô cùng kinh hãi. Thân ảnh hắn chợt lóe lên, muốn tránh né thế kiếm này của Nghệ Phong.

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, thân ảnh biến ảo, trong nháy mắt đuổi theo nam tử đầu lĩnh, một lần nữa đâm về phía hắn. Nam tử đầu lĩnh nhìn một kiếm mang theo thế tới hung hãn, trong lòng kinh hãi không ngớt, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ trào ra, đánh về phía Tiêm Hổ Kiếm.

Nghệ Phong hừ một tiếng, tiếp tục ngưng tụ hồn lực. Nhiếp hồn thuật cấu thành một nắm tay thật lớn, hút linh khí trong hư không, hung hăng đập về phía nam tử đầu lĩnh.

Binh… Binh…

Hai tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên. Tiếng va chạm đầu tiên là giữa đấu khí của nam tử đầu lĩnh và Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong. Tiếng va chạm thứ hai là năng lượng nhiếp hồn thuật của Nghệ Phong hung hăng nện lên ngực nam tử đầu lĩnh. Hắn phun ra một bung máu, thân hình bay ngược ra ngoài.

Nghệ Phong thấy thế, thân ảnh rất nhanh chớp động, phóng theo nam tử đầu lĩnh còn đang chấp chới trong hư không. Sau đó hung hăng đâm tới một kiếm, cắt đứt cổ họng hắn. Một vòi máu tươi bắn tung ra, nam tử đầu lĩnh mạnh mẽ rơi trên mặt đất, không còn sinh khí.

Đám người còn lại nhìn lão đại của mình cứ như vậy bị đối phương giết chết đều hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau. Bị sự hung tàn và cường hãn của đối phương chấn động, bọn họ nhìn ánh mắt Nghệ Phong đang liếc về phía mình đều không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Nghệ Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua cho người của Kim Ưng Tông. Thân ảnh hắn không ngừng biến ảo, kiếm thế sắc bén trên tay phối hợp với nhiếp hồn thuật tấn công về phía đám người tàn dư này.

Vốn trước đây dưới sự kiềm chế của nam tử đầu lĩnh, bọn họ còn không chống đỡ được Nghệ Phong, huống chi nam tử đầu lĩnh đã chết, bọn họ lại càng không phải đối thủ của Nghệ Phong. Dưới công kích của Nghệ Phong. Rất nhanh có mấy người đã bị hắn đâm kiếm xuyên ngực.

Nam tử cuối cùng nhìn thủ đoạn giết chóc kinh khủng như vậy của Nghệ Phong đã sớm bị dọa sợ hãi liền vứt trọng kiếm xuống bỏ chạy ra ngoài hẻm nhỏ.

- Chạy? Ngươi chạy được sao?

Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, hất một trọng kiếm dưới chân lên, hung hăng đá về phía hắn.

- A…

Hét thảm một tiếng, bị trọng kiếm xuyên từ sau lưng tới trước ngực, hắn cũng lập tức ngã xuống không dậy nổi.

Nghệ Phong xoay đầu nhìn về phía đám người chỉ bị thương nằm trên mặt đất, hừ một tiếng, vung Tiêm Hổ Kiếm trên tay cắt đứt cổ họng cả bọn. Khi từng vòi máu phun ra, trong số bọn họ không ai còn chút sinh khí.

Nhất thời, toàn bộ chiến trường trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Thanh âm giết chóc ầm ĩ vừa rồi cũng biến mất không thấy.

Cuồng Hổ vừa khôi phục một chút tinh lực, thấy Nghệ Phong giết chóc không hề ghê tay, không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng có chút khác thường.

Thủ đoạn lãnh huyết như vậy, thậm chí ngay cả mình cũng xa xa không bằng.

Đương nhiên, Cuồng Hổ cũng kinh hãi vạn phần trước thực lực khủng khiếp của Nghệ Phong. Nhìn bộ dáng của Nghệ Phong rõ ràng không quá hai mươi, nhưng lại có thể đạt tới thực lực Tướng Cấp, hơn nữa lại còn là một Nhiếp hồn sư tứ tinh. Sự kết hợp đó đã có thể dọa chết đại đa số người. Nhưng càng khiến Cuồng Hổ kinh hãi kính là, đối phương còn là một y sư cao cấp.

Một y sư cao cấp là cái khái niệm gì? Đó là tồn tại hoàn toàn có thể sánh ngang với mình. Thân phận liên tiếp như vậy đủ để hơn mình vô số lần.

Nghệ Phong thấy ánh mắt biến ảo bất định của Cuồng Hổ đang nhìn mình, đi về phía trước thản nhiên nói:

- Giết vài người mà thôi, sao lại nhìn ta với ánh mắt như vậy?

Một câu này khiến Cuồng Hổ một lần nữa hít sâu một ngụm khí lạnh: giết vài người, còn "mà thôi". Ngươi mạnh!

Sau khi Cuồng Hổ được mấy viên đan dược cao giai trị liệu qua, rốt cục đã có chút khí lực, nhìn Nghệ Phong nói:

- Cảm tạ!

Nghệ Phong thản nhiên cười cười:

- Ta đã sớm nói qua, cứu ngươi chỉ là một lần hảo tâm hiếm hoi của ta. Cho nên, ngươi không cần cảm ơn ta. Tuy nhiên, ta quả thực rất kinh ngạc, một cường giả Vương Cấp như ngươi, sao lại bị đám người thực lực yếu kém đánh thành thế này?

Cuồng Hổ cười khổ nói:

- Ta giết chết trưởng lão của bọn họ nhưng cũng bị thương nặng. Cho nên bị bọn họ một đường truy sát mới thành bộ dáng như bây giờ. Bằng không dám người này, một cái nhấc tay của ta cũng có thể giết sạch.

Nghệ Phong nghe hắn giải thích lúc này mới bừng tỉnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cuồng Hổ nhìn Nghệ Phong, suy nghĩ một chút băn khoăn hỏi:

- Ngươi giết chết nhiều tinh anh của Kim Ưng Tông như vậy, chẳng lẽ không sợ bọn chúng trả thù sao?

- Ha ha… Ngươi không thấy toàn bộ bọn chúng đều đã bị ta giết sạch sao? Ngươi cho rằng còn có ai biết ta giết bọn chúng? Huống chi, bản thiếu đối với Kim Ưng Tông còn có chút khúc mắc, cũng không đến mức sợ bọn chúng.

Nghệ Phong thản nhiên nói.

Cuồng Hổ nhìn toàn quân Kim Ưng Tông bị diệt, gật gật đầu, lập tức trong lòng mừng rỡ như điên, nghĩ thầm: Trưởng lão và đám người truy sát mình đều đã chết, như vậy chẳng phải thứ mình cướp được của Kim Ưng Tông sẽ không còn ai biết nữa sao?

Nghệ Phong thấy sắc mặt Cuồng Hổ lộ vẻ vui mừng, thản nhiên nói:

- Hồn thể của ngươi thụ thương khá nặng. Nếu không có y sư cao cấp chữa trị, ngươi tuyệt đối không có khả năng khôi phục thực lực Vương Cấp.

Cuồng Hổ nghe Nghệ Phong nói như vậy không khỏi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Nghệ Phong. Hắn biết, Nghệ Phong là một y sư cao cấp.

Nghệ Phong thấy ánh mắt Cuồng Hổ chuyển hướng nhìn mình, liền nói:

- Đừng nhìn ta! Phong cách của bản thiếu là, chuyện không có lợi tuyệt đối sẽ không làm, Vừa rồi là ta đột nhiên sinh lòng từ bi, nhưng không có nghĩa bây giờ ta vẫn tốt bụng như vậy. Tuy nhiên, nếu ngươi cho ta đủ lợi ích, mọi chuyện lại khác.

Nghệ Phong thầm hạ quyết tâm, lợi ích bình thường mình tuyệt đối sẽ không cứu. Dựa theo lý giải của Nghệ Phong, cứu Họa Thủy còn được hai cường giả Tướng Cấp, vậy nếu cứu hắn, không trả giá tương đương một cường giả Vương Cấp, mình tuyệt đối không cứu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio