Nghệ Phong tựa hồ là đã quen ở Thúy Lâm Các, mặc dù mình có phủ đệ riêng, thế nhưng hắn như trước vẫn vào ở Thúy Lâm Các, chỉ là hiện tại hắn đã đi vào trong tầm mắt người khác, nên hắn đến không tùy ý như trước đây.
Đương nhiên chuyện này cũng không làm khó được Nghệ Phong, thuật dịch dung của Tứ Trưởng lão, tuy mình chỉ học một chút da lông, thế nhưng biến ảo hình tượng rất nhẹ nhàng, trước khi Nghệ Phong đi vào Thúy Lâm Các đã thay đổi khuôn mặt người khác. Cũng xém chút nữa bị A Tú đuổi ra, may mà kim bài Điệp Vận Du cho mình có tác dụng, mới miễn cưỡng vào được!
Nghệ Phong đi vào Thúy Lâm Các, liền để dung mạo trở về như cũ, A Tú cùng các thị nữ khác đều kinh ngạc không ngớt.
Chỉ là Điệp Vận Du cũng không ở Thúy Lâm Các, điều này làm cho Nghệ Phong nhiều ít có chút thất vọng. Chỉ là nghĩ đến tin tức do Thiên Nghịch mang đến, Điệp Vận Du chắc hẳn cũng thu được, đủ cho nàng tính toán lợi ích được mất trong đó, khẳng định nàng cũng muốn đục nước béo cò!
Nghệ Phong nghĩ vậy, cũng biết sợ là trong thời gian ngắn Điệp Vận Du sẽ không đến Thúy Lâm Các, có chút thất vọng ôm chăn gối của Điệp Vận Du ngủ một đêm, hắn lại chạy về phủ đệ của mình!
Vừa về phủ đệ của mình, Nghệ Phong trực tiếp đi vào dược thất, bắt đầu luyện chế đan dược mình cần!
Luyện chế đan dược lục giai cực kỳ tiêu hao tinh thần, coi như mình là Y Sư thất giai, cũng phải cẩn thận rất nhiều.
May mắn chính là, có Dược Vương Đỉnh đề cao xác suất thành công lớn vô cùng, nên Nghệ Phong đối với Dược Vương Đỉnh càng thêm yêu thích.
...
Lăn qua lăn lại một buổi sáng, dưới tình huống tinh lực toàn thân hư thoát, Nghệ Phong mới kéo thân thể trầm trọng đi ra khỏi dược thất.
Nghệ Phong vô cùng mệt nhọc, đồng thời đáy lòng cũng tự an ủi một chút, mặc dù bên trong đan dược lục giai gia tăng gia vị cực kỳ khó, xác suất thành công giảm xuống rất nhiều, nhưng mà có Dược Vương Đỉnh, còn có lực khống chế cao siêu của mình, cuối cùng cũng miễn cưỡng thành công.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong đối với Tam Trưởng lão cực kỳ bội phục, một bộ lý luận luyện đan của hắn đối với mình có trợ giúp rất lớn. Mà tối trọng yếu là, hắn có thể để cho một người không chuyên rút ngắn giai đoạn đến loại trình độ này, có thể thấy được hắn kinh khủng cỡ nào.
Ở Nghệ Phong xem ra, y thuật của Tam Trưởng lão nhất định đạt được Bát giai cao cấp!
- Thánh địa, quả nhiên ngưu bức!
Nghệ Phong cảm thán một câu.
Nghệ Phong đi ra khỏi luyện đan thất không bao lâu, thân hình mềm mại của Liễu Mộng Nhiên đã đứng ở trước mặt mình, nhìn dáng dấp hư thoát của mình, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng toát ra vẻ lo lắng, nàng nhanh chóng đi lên phía trước, đỡ lấy Nghệ Phong nói:
- Ngươi làm sao vậy?
Nghệ Phong thuận thế ôm ấp thân hình mềm mại của Liễu Mộng Nhiên, nhất thời đứng vững thân hình, cảm giác co dãn mười phần làm cho trong lòng Nghệ Phong nhộn nhạo! Phảng phất như đi vào cõi mộng!
Liễu Mộng Nhiên cũng cảm giác được dị trạng trước ngực mình, sắc mặt nàng đỏ bừng, muốn đưa tay đẩy Nghệ Phong ra, thế nhưng nhìn dáng dấp suy yếu của Nghệ Phong, suy nghĩ một chút vẫn tùy ý để Nghệ Phong tác quái trong lòng nàng.
- Ngươi làm sao vậy?
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong nhắm mắt lại, nàng có chút gấp gáp, không biết vì sao Nghệ Phong lại suy yếu như vậy.
Liễu Mộng Nhiên nào biết đâu rằng, Nghệ Phong là hưởng thụ nên mới nhắm mắt lại, Nghệ Phong lẳng lặng đích tựa vào thân hình hoa lệ của Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong có thể ngửi thấy được hương thơm từ thân thể Liễu Mộng Nhiên tản ra!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong không nói gì, nàng ôm Nghệ Phong dìu tới trên ghế ngồi xuống, để Nghệ Phong ở trong lòng mềm mại của nàng, cũng không có chú ý tới Nghệ Phong đang dựa vào đôi ngọc thỏ vểnh cao mềm mại của mình.
Nàng thấy sắc mặt Nghệ Phong tái nhợt cùng hai mắt đóng chặt như trước, trong lòng càng lo lắng, nàng ôm Nghệ Phong lo lắng nói:
- Nghệ Phong, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại!
Nghệ Phong nghe thanh âm lo lắng của Liễu Mộng Nhiên, hắn cũng không có ý tứ hưởng thụ nữa, mở mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:
- Đừng lo lắng, ta không sao!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong mở mắt, nàng nhất thời đại hỉ, chỉ là lập tức lo lắng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Nghệ Phong lắc đầu, đầu lần thứ hai nhích lại gần chỗ mềm mại nhất của Liễu Mộng Nhiên, nói:
- Không có việc gì, chỉ là có điểm hư thoát!
- Hư thoát?
Liễu Mộng Nhiên cổ quái nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy không hiểu, chỉ là Nghệ Phong lần thứ hai ma sát trong lòng nàng một chút, để rặng mây đỏ trên mặt nàng càng say lòng người, trong lòng Liễu Mộng Nhiên ngượng ngùng vô cùng, tuy rằng rất muốn đẩy Nghệ Phong ra. Thế nhưng nàng trời sinh ôn nhu, nhìn sắc mặt suy yếu của Nghệ Phong, nàng lại không đành lòng!
- Phải! Đừng nói nữa, nói ra sẽ làm nàng khóc đó. Để giúp nàng tìm dược liệu luyện chế đan dược, tất cả gia sản ta đều bán đi, thế nhưng ta còn chưa đủ tiền a, chỉ có thể đi ra ngoài tiếp khách!
Nghệ Phong mặt lộ vẻ khổ sắc nói.
- Ân?
Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không rõ tiếp khách có ý gì.
Nghệ Phong tiếp tục nói:
- Đêm qua, ta đi ra ngoài tiếp khách, có một lão bà béo mập mặt đầy tàn nhan chọn ta. Lăn qua lăn lại hơn nửa buổi tối còn chưa đủ, thế mà mụ bà béo mập kia chưa chịu thỏa mãn, tuy rằng bản thiếu gia thiên phú dị bẩm, thế nhưng cũng đỡ không được lão bà béo mập kia liên tục hành hạ! Ta lăn qua lăn lại một buổi tối, nên mới biến thành bộ dạng này!
Liễu Mộng Nhiên rốt cục phản ứng kịp, nàng cảm giác mặt mình nóng bừng, đáy lòng mắng to:
- Hỗn đản!
- Nàng nói dù khổ sở cũng phải chịu, ai bảo ta không có tiền. Thế nhưng không thể chịu được chính là, lão bà béo mập kia sau khi làm xong lại không trả tiền! Ô ô...
Nghệ Phong càng nói càng thương tâm, suýt nữa rơi nước mắt.
Liễu Mộng Nhiên nghe không nổi Nghệ Phong loạn ngữ nữa, biết Nghệ Phong không có việc gì, nàng đẩy Nghệ Phong ra, chuẩn bị đi ra bên ngoài.
- Mộng Nhiên, vì sao nàng không an ủi ta, chẳng lẽ nàng không nghĩ thái bà kia rất ghê tởm sao? Hừ, tìm phục vụ cư nhiên còn không trả tiền, một điểm đạo đức cũng không có!
Nghệ Phong hô lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Liễu Mộng Nhiên run rẩy toàn thân, suýt nữa không đứng vững. Nàng cũng không dám ở lâu chỗ này!
Nghệ Phong nhìn vòng eo mảnh khảnh chập chờn kia, hắn hắc hắc cười nói:
- Mộng Nhiên, nàng không cần đan dược kia sao?
Câu nói này, nhất thời làm Liễu Mộng Nhiên đứng yên tại chỗ, nàng quay đầu, thân thể run nhè nhẹ, chứng minh nàng bị lời nói vừa rồi của Nghệ Phong làm chấn động rồi.
- Không phải ngươi muốn đưa cho đệ đệ sao?
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong cười nói:
- Ta suy nghĩ một chút, khẳng định đệ đệ xấu xa kia rất khốn khổ, hắn đánh cướp không được cái gì. Còn không bằng cho nàng!
Liễu Mộng Nhiên nghe được Nghệ Phong nói, đáy lòng nàng nói thầm:
- Hy vọng thật sự có mấy lão bà béo mập cho ngươi không xuống giường nổi.
Liễu Mộng Nhiên nhớ tới những lời Nghệ Phong vừa mới nói, nàng rất xấu hổ, đồng thời lại không khỏi buồn cười, cư nhiên hi hi nở nụ cười.
Nghệ Phong sững sờ nhìn nụ cười không hiểu lý do này của Liễu Mộng Nhiên, nghi hoặc nói:
- Mộng Nhiên, nàng sẽ không bởi vì ta cho nàng đan dược mà vui vẻ như vậy chứ?
Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên cười vui vẻ như trước, hắn cũng không nói gì thêm, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược, hướng Liễu Mộng Nhiên nói:
- Mộng Nhiên, nàng giúp ta tìm hiểu một chút, trong đế đô ai có Nhiếp Hồn Thảo, thế nào?
Lúc này Liễu Mộng Nhiên mới bừng tỉnh vì sao Nghệ Phong đưa đan dược cho mình, sợ rằng chính là vì mục đích này.
- Nhận lấy!
Nghệ Phong đưa đan dược vừa mới luyện chế cho Liễu Mộng Nhiên.
Liễu Mộng Nhiên đưa tay tiếp nhận, nhìn đan dược trong suốt lưu chuyển trong lòng bàn tay, trong lòng nàng vui vẻ vạn phần.
Ngay thời điểm Nghệ Phong mỉm cười nhìn Liễu Mộng Nhiên, Liễu Mộng Nhiên đột nhiên hôn một cái vào má phải của Nghệ Phong, sau đó mặt đỏ như gấc chạy ra ngoài!
Nghệ Phong cảm giác trên mặt mình vừa chạm vào vật gì đó rất mềm mại, hắn nhất thời cảm giác ủy khuất đến cực điểm:
- Ta kháo, ta cư nhiên bị người ta chiếm tiện nghi. Không được, ta muốn nàng chịu trách nhiệm!