Nghệ Công chăm chú nhìn Liễu Mộng Nhiên, đáy lòng rất bội phục Nghệ Phong, không ngờ có thể để Nha đầu Lý gia chưa bao giờ nói dối phá lệ vì hắn.
Liễu Mộng Nhiên bị Nghệ Công nhìn chăm chú có chút hoảng hốt, đối với người chưa bao giờ nói dối như nàng mà nói, đâu có thể chống đỡ được nhãn thần của lão gia hỏa này. Nàng tránh né ánh mắt của Nghệ Công, không dám nhìn thẳng.
Nghệ Công cười cười, nói với Liễu Mộng Nhiên:
- Nha đầu Lý gia, đi mời Nghệ Phong ra đây đi!
- Nghệ gia gia, công tử thực không ở trong phủ đệ, ta...
Liễu Mộng Nhiên càng nói thanh âm càng nhỏ, nàng không dám nhìn ánh mắt kia của Nghệ Công.
- Ha ha, Nha đầu Lý gia, ngươi không thích hợp nói dối! Ngươi đi mời Nghệ Phong ra đi, ta ở chỗ này chờ hắn!
Nghệ Công nhìn Liễu Mộng Nhiên cười nói, Liễu Mộng Nhiên nói dối, căn bản không chỗ che giấu!
Liễu Mộng Nhiên thấy giấu diếm không được, nàng đơn giản nói thật:
- Công tử không muốn gặp người!
Tuy Liễu Mộng Nhiên không phải rõ ràng ân oán giữa Nghệ Phong và Nghệ Công, thế nhưng đại khái nàng cũng nghe qua, biết Nghệ Phong bị Nghệ gia đuổi khỏi gia môn, hắn tất nhiên sẽ có một tia oán hận đối với Nghệ gia.
Nghệ Công sửng sốt, nghĩ không ra tiểu thư khuê các như Liễu Mộng Nhiên sẽ nói trực tiếp như vậy! Chỉ là tâm tình Nghệ Công cũng có chút căm tức, mình đã đích thân qua đây, tiểu tử này còn muốn thế nào? Lẽ nào hắn thật sự muốn trở mặt với Nghệ gia?
Nghệ Công đương nhiên chú ý bảng hiệu "Nghệ phủ" ở ngoài cửa, cái này đã phạm vào kiêng kỵ của hắn. Bất quá Nghệ Phong xác thực là một nhân tài hiếm có, lúc này mới nhịn xuống. Thế nhưng Nghệ Phong không nể tình, đã để hắn căm tức cực độ!
Nghệ Công hít sâu một hơi, hắn tự nhiên không muốn vô công trở về. Hắn nhìn Liễu Mộng Nhiên, nhàn nhạt nói:
- Ngươi đi nói cho Nghệ Phong, nếu như hắn không tới gặp ta. Ta sẽ không đi!
- Này...
Liễu Mộng Nhiên hơi khó xử nhìn Nghệ Công.
Nghệ Công quay mặt đi nơi khác, hắn nỗ lực bình ổn phiền muộn trong nội tâm. Để trong đệ tử hậu bối có một cường giả có thể chống đỡ thế cục, hắn nhịn. Nghệ Công rất tự tin, mình đã đích thân đến tìm Nghệ Phong, Nghệ Phong nhất định sẽ quay về Nghệ gia. Dù sao Nghệ gia là một trong các thế gia lớn nhất đế đô.
Đồng dạng, Nghệ Công cũng tức giận tới cực điểm đối với Nghệ Khải Mạc, hắn thậm chí rất muốn kéo tên kia qua xin lỗi Nghệ Phong. Nghệ Công rất muốn nhìn một chút, nhi tử thành sự không đủ bại sự có thừa kia của mình, thấy bộ dáng hiện tại của Nghệ Phong, rốt cuộc sẽ hối hận như thế nào!
Liễu Mộng Nhiên thấy dáng dấp Nghệ Công không thấy Nghệ Phong tuyệt đối không ly khai, nàng hơi cau lông mày đẹp, nàng chỉ phải khẽ mở miệng nói:
- Vậy Nghệ Công chờ một chút, ta đi thông báo công tử!
Liễu Mộng Nhiên không có gọi Nghệ gia gia nữa, hiển nhiên đối với Nghệ Công có chút bất mãn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Nghệ Công thấy thế, cũng không khỏi cười khổ, Liễu Mộng Nhiên luôn luôn cao ngạo, vì sao lại vì Nghệ Phong mà thay đổi tính tình mấy lần!
...
Thời điểm Liễu Mộng Nhiên xuất hiện ở trước mặt Nghệ Phong lần thứ hai, bị một mảnh bừa bãi trước mắt làm cho sợ ngây người, mình làm một bàn thức ăn lớn đã bị Nghệ Phong càn quét bảy tám phần, bát đĩa trên bàn cũng lung tung hỗn độn vô cùng.
Liễu Mộng Nhiên vừa vui vừa giận liếc mắt nhìn Nghệ Phong, vui vì Nghệ Phong ăn hết những thức ăn mình làm cho hắn, lại không khỏi có chút trách cứ hắn ăn rất khó coi.
Liễu Mộng Nhiên đi tới trước, nhìn bát đũa Nghệ Phong bày loạn, sẵng giọng nói Nghệ Phong:
- Công tử, lúc công tử ăn có thể nhã nhặn một chút hay không?
Nghệ Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Liễu Mộng Nhiên, hắn cười cười nói:
- Kỳ thực bản thiếu gia vẫn rất nhã nhặn, chỉ là ngày hôm nay mệt mỏi, thực sự rất đói bụng, hơn nữa Mộng Nhiên nấu ăn rất ngon, nên có chút thất thố!
Trên mặt Liễu Mộng Nhiên tươi cười hài lòng, đối với câu khích lệ này của Nghệ Phong rất vui vẻ, nàng nhìn Nghệ Phong, nhu tình nói:
- Vậy sau này ta sẽ thường xuyên nấu cơm cho công tử!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Nàng là thị nữ của ta, đương nhiên mỗi ngày phải nấu cơm cho ta rồi!
- Uhm!
Liễu Mộng Nhiên vui vẻ ân một câu.
Dáng dấp Liễu Mộng Nhiên nhu thuận như vậy, làm cho Nghệ Phong lăng lăng nhìn Liễu Mộng Nhiên, không biết vì sao nữ nhân này đột nhiên biến thành nhu thuận như vậy, đây là đại tài nữ có đại trí tuệ của đế đô sao? Bộ dáng này quả thực là một tiểu ngốc nghếch a! Nào có người nào nói mình là thị nữ, còn vui vẻ như vậy! Nghệ Phong bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Liễu Mộng Nhiên.
- Được rồi, Mộng Nhiên, lão gia hỏa kia đi hay chưa?
Nghệ Phong quẹt ngang lớp mỡ dính đầy miệng, hướng Liễu Mộng Nhiên nói.
Liễu Mộng Nhiên lắc đầu, nói:
- Chưa đi, tựa hồ bọn họ biết công tử ở trong phủ. Nên không chịu rời đi!
Nghệ Phong nhíu mày, hướng Liễu Mộng Nhiên nói:
- Vậy nàng không có nói cho bọn họ, ta không muốn gặp bọn họ sao?
Liễu Mộng Nhiên nói:
- Ta đã nói, nhưng bọn họ vẫn như trước không chịu đi. Nghệ Công nói, không thấy công tử, hắn sẽ không đi!
Nghệ Phong nghe thế, không khỏi nói thầm một tiếng:
- Da mặt lgia hỏa này thật là dầy, cư nhiên ngồi lỳ trong phủ của ta!
- Công tử, vậy hiện tại làm sao bây giờ?
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nói:
- Công tử có đi gặp bọn họ hay không?
- Gặp! Vì sao không gặp, để hắn ở trong phủ ta, uống của ta một ngụm nước cũng phải trả tiền a. Lẽ nào lại muốn ta đi ra ngoài tiếp khách kiếm tiền sao? Bọn họ không đáng!
Nghệ Phong nói.
- Công tử! Công tử đứng đắn một chút!
Liễu Mộng Nhiên liếc mắt nhìn Nghệ Phong, sắc mặt có chút ửng đỏ, đối với việc Nghệ Phong ăn nói thô tục, nàng một điểm biện pháp cũng không có.
- Ha ha! Mộng Nhiên chờ một chút, ta ra ngoài gặp bọn hắn. Bằng không hắn còn tưởng rằng ta sợ hắn, nên không dám gặp mặt!
Nghệ Phong thấy tránh không khỏi, vậy thì không cần tránh.
Liễu Mộng Nhiên gật đầu, hướng Nghệ Phong nói:
- Công tử đi đi!
- Đi? Không vội, nếu lão gia hỏa kia nguyện ý chờ, vậy để hắn chờ mấy giờ nữa, bản thiếu gia vừa mới ăn xong, nên ngủ một giấc!
Nghệ Phong nói xong, ngáp dài một cái.
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong như vậy, nàng không khỏi tức giận, nhắc nhở nói:
- Công tử, nếu như để Nghệ Công chờ lâu mà nói, sợ là trong lòng hắn sẽ có oán hận!
Liễu Mộng Nhiên cũng không biết Nghệ Phong rốt cuộc chuẩn bị cùng Nghệ gia như thế nào, chỉ là nhắc nhở Nghệ Phong một chút.
- Oán hận? Ha ha, không thể nói như vậy. Dù sao không bao lâu nữa, hắn sẽ cừu hận ta, chẳng lẽ ta còn sợ hắn oán hận sao?
Nghệ Phong cười cười.
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói, nhất thời minh bạch ý tứ của Nghệ Phong, sợ là Nghệ Phong thực sự không muốn trở lại Nghệ gia, thậm chí còn có khả năng trở mặt với đối phương, nghĩ vậy, Liễu Mộng Nhiên lại không khỏi lo lắng vì Nghệ Phong, thế lực Nghệ gia rất mạnh, so với gia tộc mình còn mạnh hơn một chút. Nghệ Phong đối nghịch với bọn họ, có thể chiếm được lợi thế gì?
Liễu Mộng Nhiên không biết, Nghệ Phong không chỉ là đối nghịch với Nghệ gia. Người hắn đối nghịch còn nhiều hơn nữa, Thượng Quan gia, hai vị Hoàng tử, không có thế lực nào yếu hơn Nghệ gia! Thậm chí còn có càng kinh khủng! Nếu như Liễu Mộng Nhiên biết, như vậy không chỉ là lo lắng rồi!
- Công tử...
Liễu Mộng Nhiên vừa mới chuẩn bị nói cái gì, lại phát hiện Nghệ Phong nằm ở ghế trên, mắt nhắm lại đang ngáy khò khò. Nàng thấy như vậy, không khỏi nở nụ cười, hắn giống như một hài tử, nói ngủ là ngủ!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong khò khè, nàng cũng không tiếp tục nói cái gì. Cẩn thận thu thập bát đũa Nghệ Phong bày bộn, rất sợ đánh thức Nghệ Phong!
Trong lòng Liễu Mộng Nhiên không khỏi đồng tình vì Nghệ Công, sợ là cả đế đô cũng không có người dám bắt hắn chờ như vậy! Nghệ Phong này không biết muốn ngủ bao lâu!