Đúng như Nghệ Phong cố kỵ, Thánh Âm Tông là chọn chống đỡ một trong hai đại Hoàng tử. Điều này làm cho Nghệ Phong không khỏi cười khổ, sợ là các thế lực của đế đô, đều lựa chọn chống đỡ một trong hai vị Hoàng tử. Người chống đỡ Tam Hoàng tử sợ là vô cùng ít!
Đáy lòng Nghệ Phong tính toán, nếu như tất cả mọi người đều hướng hai vị Hoàng tử mà nói, bọn họ nhất định đấu đá rất hung tàn. Nghệ Phong không hy vọng nhiều người đứng về phía Tam Hoàng tử, nghĩ đến Tam Hoàng tử kia là người cực kỳ thông minh, cũng không hy vọng nhiều người hướng về hắn. Bởi vì hợp tác càng nhiều người, lợi ích phân ra càng nhiều. Đặc biệt những thế lực cường đại cực điểm này của đại lục, như Thánh Âm Tông so với hoàng thất cũng không kém chút nào. Thế lực như vậy, không có lợi ích to lớn cho bọn họ, bọn họ có thể thỏa mãn sao?
Cho dù đến lúc đó mượn lực của những người này ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, cũng nhất định không có quyền lực như Hoàng đế Trạm Lam đương thời.
Nghệ Phong vốn định mượn hơi Thánh Âm Tông quy tụ về Tam Hoàng tử, thế nhưng nghĩ đến được mất trong đó. Nghệ Phong vẫn là quên đi! Hắn cũng không nghĩ có người đến cùng Tam Hoàng tử phân một chén canh. Về phần không có ngoại lực trợ giúp, có thể thắng hay không, tất cả phải nhìn Nhị Hoàng tử và đại Hoàng tử đấu với nhau như thế nào. Còn có bản lĩnh đục nước béo cò của hắn và Tam Hoàng tử cao bao nhiêu!
- Phong ca ca! Ca ca làm sao vậy?
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong trầm mặc tại chỗ, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Nghệ Phong cười cười, hướng Thi Đại Nhi nói:
- Ta đang suy nghĩ, nếu như ngươi chọn một trong hai đại Hoàng tử chống đỡ, sau này chúng ta có phải là đối lập không?
Thi Đại Nhi dứt tiếng cười, nàng rất chăm chú gật đầu:
- Ta từ trước đến giờ cùng Phong ca ca đấu chưa thắng lần nào, lần này ta nhất định phải thắng ca ca!
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói, hắn mỉm cười:
- Ta mỏi mắt mong chờ!
Thi Đại Nhi lần thứ hai hôn lên đôi môi có chút khô khốc của Nghệ Phong:
- Phong ca ca, ta sẽ cho ca ca thấy, nhưng sẽ không cho ca ca thua quá thảm đâu!
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói, cười ha ha, vỗ hai cái vào đôi kiều đồn co dãn của Thi Đại Nhi nói:
- Không cần! Nàng cứ đem hết toàn lực để thắng ta là được, thua ở trong tay Đại Nhi, ta cũng cam tâm tình nguyện!
Thi Đại Nhi thả ra dáng tươi cười, nàng nhìn Nghệ Phong nói:
- Có phải là lúc ta thắng ca ca, Phong ca ca sẽ không để ý nàng nữa?
Nghệ Phong thấy ngữ khí của Thi Đại Nhi lại chuyển tới trên người Tần Y, hắn cảm giác sau lưng mình lại đổ mồ hôi, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Cái kia, ta nghĩ tối ngày hôm nay gió mát phất phơ, vừa lúc nói chuyện nhân sinh rất lý tưởng! Nàng xem chúng ta có nên về phủ đệ của ta hay không?
- Hừ...
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong nói sang chuyện khác, nàng hừ một tiếng, hướng Nghệ Phong nói:
- Sẽ có một ngày, địa vị của ta ở trong lòng ca ca sẽ vượt lên nàng, bằng không ta sẽ giết nàng!
Lời này vừa nói ra, làm cho Nghệ Phong dùng sức gật đầu, hướng Thi Đại Nhi nói:
- Đại Nhi, ta ủng hộ nànglàm như vậy!
Tiểu ma nữ, tuy rằng ngươi cường thế, thế nhưng đấu với Tần Y vẫn còn kém một chút, bản thiếu gia ở trong tay Tần Y cũng chiếm không được chỗ tốt, huống chi là ngươi. Nếu như sư phụ của ngươi đấu với Tần Y, kia còn có chút khả năng.
Thi Đại Nhi nhìn thoáng qua Nghệ Phong, lần thứ hai hôn hắn một cái, lúc này mới hướng Nghệ Phong nói:
- Phong ca ca, lần sau ta sẽ cùng ca ca nói chuyện nhân sinh, ta đi ra ngoài lâu như vậy, nếu như sư tôn tìm không thấy ta, người nhất định sẽ đi tìm ca ca!
Thi Đại Nhi nói ra, làm cho Nghệ Phong cảm thấy hối hận, sớm biết Yêu Hậu không cùng Thi Đại Nhi đến, lúc trước hắn vì sao không cùng Thi Đại Nhi nghiên cứu một chút vấn đề nhân sinh. Trong lòng Nghệ Phong hận a, trong lòng hắn vẫn run sợ quan sát bốn phía, sợ Yêu Hậu đột nhiên toát ra, hắn cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn, nghĩ không ra tất cả cái này đều là tiểu ma nữ gạt người.
Thi Đại Nhi nhìn biểu tình oán hận của Nghệ Phong, nàng nhất thời hi hi nở nụ cười, hôn Nghệ Phong một ngụm, tịnh ảnh chợt lóe lên, người phiêu thật ra thật xa, chỉ để lại một câu làm cho đáy lòng ngứa ngáy:
- Phong ca ca, lần sau gặp lại, ta và ca ca sẽ nói chuyện nhân sinh!
Nghệ Phong thấy thân ảnh tiểu ma nữ đi xa, cảm thụ được hương thơm trên người, hắn cười cười, không khỏi nói thầm:
- Tiểu ma nữ này càng lúc càng mê người, nghĩ không ra mới một năm mà nàng biến hóa lớn như vậy. Không hổ là người mà Yêu Hậu bồi dưỡng, hành hạ chết người không đền mạng!
Nói xong Nghệ Phong nhìn thoáng qua tiểu đệ đệ đang nhô cao kia:
- Ngươi cũng quá không có tiền đồ rồi. Chỉ một chút như vậy cũng kiềm chế không được.
Nghệ Phong nghĩ, hắn có phải là nên đi Kim Lâu hay không, Kim Lâu có nhiều mỹ nữ như vậy, hắn còn chưa nếm thử qua! Còn có Hoa Bách Hợp kia, thoạt nhìn dáng dấp rất ngây thơ, kỳ thực chính là một yêu quái, nghĩ đến công phu trên giường nhất định sẽ rất cao!
Đáy lòng Nghệ Phong cười hắc hắc, đồng thời cũng tính toán xem Thánh Âm Tông sẽ ủng hộ ai. Nguồn:
Nghệ Phong rất khó lý giải chính là, bọn họ vì sao biết chuyện tình Hoàng đế Trạm Lam trúng độc sắp chết, Nghệ Phong cảm giác phương diện này có người trợ giúp. Trước đây Nghệ Phong nghĩ người hạ độc chính là một trong hai đại Hoàng tử, thế nhưng hiện tại nghĩ đến bọn họ hạ độc, thậm chí để tin tức rải ra ngoài, đối với bọn họ cũng không có quá nhiều chỗ tốt.
Nghĩ vậy, một thân ảnh bỗng nhiên dũng mãnh bay vào trong đầu Nghệ Phong. Thân ảnh kia xuất hiện, làm cho trong lòng Nghệ Phong hơi có chút kinh hãi, hắn thực sự bố cục lợi hại đến trình độ như vậy sao? Nếu là như thế, sau này cùng hắn hợp tác nhất định phải cẩn thận một chút!
Chỉ là, cùng người như vậy hợp tác mới có ý tứ!
Nghệ Phong còn có một ưu thế chính là, hiện tại tất cả mọi người không biết Hoàng đế Trạm Lam đã khỏe lại, bọn họ như thiêu thân lao đầu vào lửa, Hoàng đế Trạm Lam nhất định sẽ đánh cho bọn họ trở tay không kịp. Nghĩ vậy, Nghệ Phong hơi an tâm một chút, có Hoàng đế Trạm Lam ở phía trước đánh tiên phong, hắn sẽ sống khá giả một chút, dù sao hiện tại mục đích của hắn là toàn bộ thế lực ngầm của đế đô. Ít nhất bây giờ còn không khiến nhiều người quan tâm.
Quan trọng nhất là, Nghệ Phong còn có đòn sát thủ, hắn nắm sinh tử của Hoàng đế Trạm Lam trong tay. Chỉ cần Hoàng đế Trạm Lam có uy hiếp quá lớn tới lợi ích của hắn, sợ là Nghệ Phong sẽ lập tức cho hắn chết!
- Cứ nháo đi! Các ngươi nháo càng lớn càng tốt. Nhìn ai đến lúc đó sẽ là ngư ông!
Khóe môi Nghệ Phong nhếch lên một nụ cười tà mị, ngửi ngửi hương thơm còn lưu lại trên tay, Nghệ Phong tính toán làm sao mới có thể cùng tiểu ma nữ nói chuyện nhân sinh.
...
Nghệ Phong đi về phủ đệ, thời điểm đi về phòng ngủ, hắn vội vàng thay đổi bước chân, hướng về phía sau rút lui.
Hắn nhìn hai bên một chút, sau đó nói thầm:
- Lần trước Mộng Nhiên nói tả tây hữu đông! Ta đây hẳn là nên đi bên phải!
Nghệ Phong khoa tay múa chân một chút, xác định bên kia là tay phải, hắn hướng về bên đó cất bước mà đi.
Lúc này Cuồng Hổ đi tới nhìn thấy, hắn nhìn Nghệ Phong lui vài bước, sau đó lại khoa tay múa chân nhiều như vậy, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Thiếu gia, người không sao chứ?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không có việc gì! Cuồng Hổ, hỏi ngươi một vấn đề, bên này có phải là bên phải không?
Cuồng Hổ sửng sốt, lấy góc đứng của Nghệ Phong mà nói, xác thực là bên phải! Bất quá, ngươi đảo lộn lung tung như thế, biết bên nào là trái phải nữa chứ?
- Thiếu gia, nếu như đứng ở phía người, bên đó là bên phải!
Cuồng Hổ rất mịt mờ nói.
Nghệ Phong nhất thời nở nụ cười, hắn nghĩ hắn sẽ không sai. Nếu là bên phải, vậy đi ngủ một giấc, nghĩ đến lần này hẳn là sẽ không đi nhầm phòng nữa!
Nghệ Phong đi nhanh, vì phát hiện mới của hắn mà rất vui vẻ.
Cuồng Hổ chăm chú nhìn Nghệ Phong, không rõ vì sao Nghệ Phong lại như vậy vui vẻ. Chỉ là nhìn Nghệ Phong đi chính là phương hướng phòng ngủ của Liễu Mộng Nhiên, hắn có chút hiểu ra.