Mị Ảnh

chương 456: chiến thủy nhược vân!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghệ Phong nhìn thiếu nữ trước mặt, tuổi không lớn lắm, có lẽ chỉ xấp xỉ bằng hắn. Một thân thanh y, càng tôn thêm vẻ thanh thuần, thoát tục của nàng, khiến cho nàng tựa như là tiên nữ trong đám người phàm. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh nhã, tản ra khí tức tự nhiên. Thân thể lồi lõm, so với Thi Đại Nhi không thua kém chút nào.

- Mời!

Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong nhìn nàng từ trên xuống dưới, đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, nhưng vẫn phong khinh vân đạm, bày ra một cái thủ thế. Nghệ Phong di chuyển ánh mắt, rút ra Tiêm Hổ Kiếm bên hông, khẽ vận chuyển đầu khí, bàn tay nhẹ nhàng huy vũy, xẹt qua một đạo quỹ tích quỷ dị trong hư không.

- Mời!

Nghệ Phong nhìn về phía Thủy Nhược Vân thản nhiên nói, chờ đợi Thủy Nhược Vân ra tay. Thủy Nhược Vân cũng không chối từ, đấu trong cơ thể bao trùm lên bảo kiếm, hào quang màu lam phóng đại, mũi kiếm rung rung mang theo từng tiếng xé gió, hướng về ngực Nghệ Phong đâm qua một kiếm. Đấu pháp của hai người không chút nào hoa mỹ, hai kiếm trực tiếp va chạm, phát ra một hồi thanh âm va chạm, kình khí tán phát ra bốn phía, kích xạ lên mặt đất, khiến cho nền đá xanh bị đánh thành nát bấy, đá vụn bắn ra, mang theo vô số tiếng xé gió.

Sau khi lùi lại vài bước, để lại trên mặt sàn đấu rất nhiều dấu chân sâu hoắm, Nghệ Phong mới lảo đảo đứng vững được, cánh tay hắn run rẩy, cảm thấy huyết khí trong ngực có chút quay cuồng. Trạng thái như thế khiến cho Nghệ Phong hoảng hốt, không thể tưởng tượng được thực lực lại chênh lệch đến như vậy. Cho dù lúc nãy hắn mới thi triển một thành lực lượng Toái Phá, nhưng chênh lệch lớn như thế, Nghệ Phong phỏng đoán, cho dù hắn thi triển 10 thành Toái Phá cũng không phải là đối thủ của Thủy Nhược Vân.

Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi hít sâu một hơi. Nội tâm bắt đầu âm thầm tính toán được mất..

Lăng Ngọc Nhã chứng kiến Nghệ Phong lảo đảo, sững sờ tại chỗ, nội tâm tràn ngập kinh dị cùng không tin tưởng: đệ tử của hắn, sao lại yếu ớt đến như vậy? Trình độ như thế này, có lẽ là không quá tứ giai. Với tính tình của hắn, sao có thể chọn một người như vậy làm đệ tử? Cho dù chưa tới hai mươi tuổi đã có được tu vi như vậy cũng coi là một người xuất sắc. Nhưng với ánh mắt cao ngạo của hắn, chỉ sợ là sẽ xem thường thiên phú như vậy. Trong mắt Lăng Ngọc Nhã, đệ tử mà Liễu Nhiên lựa chọn, thiên phú tuyệt đối không thể thấp hơn Thủy Nhược Vân. Hiện tại Thủy Nhược Vân là Tướng Cấp thất giai, đây hoàn toàn là do nàng tự mình nỗ lực tu luyện. Ngoại trừ chỉ điểm một chút trên phương diện tu luyện, mấy người Lăng Ngọc Nhã tuyệt đối không cho nàng bất cứ một biện pháp nào trợ giúp nàng nhanh chóng đề cao thực lực. Đối với cường giả cấp độ giống như Lăng Ngọc Nhã, trụ cột vững trắc là vô cùng quan trọng. Tuyệt đối không thể vì nóng lòng đề cao thực lực mà phá bỏ trụ cột. Bằng không, với thực lực của các nàng, nếu như giúp đỡ Thủy Nhược Vân nhanh chóng đề cao thực lực, sao nàng chỉ có tu vi Tướng Cấp thất giai?

Lăng Ngọc Nhã đánh giá Nghệ Phong, rất khó tưởng tượng nổi, đệ tử của hắn cùng Thủy Nhược Vân lại thua kém nhiều như vập? Nhìn cánh tay Nghệ Phong có chút run rẩy, ánh mắt Lăng Ngọc Nhã trở nên hoảng hốt.

- Liễu Nhiên, rốt cục ngươi đang muốn làm cái gì?

Đồng dạng sững sờ còn có mấy lão nhân đứng gần Trạm Lam viện trưởng, bọn họ vốn cho rằng đệ tử Liễu Nhiên nhất định kinh thế hãi tục, nhưng mà thực tế lại khác xa một trời một vực. Không đến Tướng Cấp tứ giai lại dám đến khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân Tông. Rốt cục Liễu Nhiên này đang muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn thấy thanh danh của mình quá lớn, cho nên để cho đệ tử đến vứt hết mặt mũi đi hay sao?

Chênh lệch 3, 4 giai còn đánh đấm cái gì nữa? Có đôi khi chênh lệch thực lực là không thể bù đắp nổi, đặc biết là đối với một đại tông môn như Tĩnh Vân Tông, bọn họ không thiếu công pháp, muốn dựa vào công pháp đền bù chênh lệch là chuyện không thể nào. Mấy người quay đầu nhìn về phía Trạm Lam viện trưởng, chỉ thấy sắc mặt lão không biến hóa chút nào? Vẫn thần du thái hư như trước. Khiến cho mấy vị lão nhân này không khỏi sững sờ, lập tức suy đoán, chẳng lẽ tiểu tử này còn điều gì cổ quái?

Thi Đại Nhi nắm chặt bàn tay thanh tú, so với Nghệ Phong, nàng còn khẩn trương hơn. Nàng vẫn cho rằng Phong ca ca của nàng vô cùng bất phàm, nhưng chênh lệch tứ giai, hắn có thể chiến thắng nổi sao? Thi Đại Nhi rất rõ ràng, vừa nãy giao đấu Thủy Nhược Vân vẫn chưa bộc lộ toàn bộ thực lực, đương nhiên là Thi Đại Nhi cũng như vậy.

- Phong ca ca, ta tin rằng ca ca nhất định sẽ có thể chiến thắng! Ta tin rằng, ca ca sẽ vì Đại Nhi mà đánh cho mông đít nàng nở hoa!

- Truyền nhân Tĩnh Vân Tông quả nhiên là rất mạnh, không giống với lời đồn một chút nào, chỉ biết cùng sư huynh đệ đàm đạo nhân sinh lý tưởng.

Nghệ Phong cười, lắc lắc cánh tay, xua đi cảm giác run rẩy.

- Nếu như thực lực ngươi chỉ có như vậy, tốt nhất ngươi nên nhận thua đi! Mang theo người Thánh Tông ly khai Tĩnh Vân Tông ta.

Thủy Nhược Vân nhìn Nghệ Phong bình tĩnh nói, cặp môi đỏ mọng mị hoặc dụ người mấp máy

- Ha ha, so về tự đại, Tĩnh Vân Tông các ngươi sao có thể là đối thủ của Thánh tông ta. Trong từ điển của bản thiếu gia ta không có hai từ nhận thua, đặc biệt là với Tĩnh Vân Tông các ngươi, sư tôn ta khinh thường ngươi, ta đồng dạng cũng như vậy.

Nghệ Phong nói xong quay sang nhìn Lăng Ngọc Nhã, quả nhiên chứng kiến thân hình nàng chấn động. Chuyện này khiến cho Nghệ Phong càng thêm hoài nghi, giữa hai người này nhất định có một bí mật rất rất lớn. Hắc hắc, ta nhất định phải lột trần cái bí mật này ra mới được.

Không phải là Lăng Ngọc Nhã mang cốt nhục của lão đầu tử đấy chứ? Lão đầu tử kiên quyết giữ lại nhưng nàng lại phá bỏ cái thai, sau đó lão đầu tử mới biến thành hận nàng. Nghệ Phong thầm suy đoán, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là rất lớn.

- Nếu ngươi khinh thường vậy thì lấy thực lực của mình để chứng minh đi!

Thủy Nhược Vân phản kích, lợi kiếm xuyên phá hư không một lần nữa đâm tới trước ngực Nghệ Phong, mang theo tiếng xé gió, trong nháy mắt mũi kiếm đã đến gần Nghệ Phong. Nghệ Phong vận chuyển đấu khí bao phủ toàn thân, toàn thân tựa như là bao phủ một tầng ánh sáng. Nhìn mũi kiếm đâm tới, thân ảnh hắn lóe lên, mang theo tiếng xé gió biến mất tại chỗ.

Lợi kiếm vạch phá địa phương Nghệ Phong vừa đứng, lập tức hình thành nên một đạo không gian toái ngấn. Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong tránh thoát, sắc mặt không biến hóa chút nào, thu kiếm, một lần nữa đâm ngang ra. Mọi người chứng kiến Nghệ Phong một lần nữa tránh thoát, nhưng cũng chỉ lắc đầu, đối với trận quyết đấu này không còn chút kỳ vọng nào. Vốn cho rằng thực lực Nghệ Phong không quá kém, ai ngờ lại thua kém truyền nhân Tĩnh Vân Tông tới tận 4 giai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Chệch lệch thực lực như vậy còn đánh đấm cái gì nữa? Chắc chắn là thua rồi còn gì?

- Thật không hiểu Thánh Tông đang làm cái gì nữa? Sao lại chọn ra một người như vậy? Khó khăn lắm Thánh Tông mới đồng tâm hiệp lực đề cử được ra một người, không thể tưởng tượng được lại yếu ớt đến như vậy.

- Đúng vậy! Còn không bằng mời truyền nhân của Thánh Âm Tông ra nghênh chiến, tối thiểu còn có chút phần thắng?

- Chẳng lẽ toàn bộ người Thánh Tông điên hết rồi sao? Chêch lệch 4 giai? Lấy cái gì ra mà bù đắp?

- Khục! Xem ra Thánh Tông là không còn lựa chọn nào khác! Sau khi thất bại lần này, chỉ sợ rằng Thánh Tông sẽ một lần nữa biến mất rồi!

- Chậc chậc, nếu Thánh Tông liên hợp lại, cho dù là cả hai Tĩnh Vân Tông cũng không là cái gì. Thực không ngờ, bây giờ lại bị Tĩnh Vân Tông chèn ép, hắc hắc...

Sắc mặt một vài người Thánh Tông đã khó coi tới cực điểm, không rõ Thánh địa đang làm cái quỷ gì? Sao lại phái ra một người như vậy? Trong lòng đã âm thầm tính toán, nếu Nghệ Phong thất bại, bọn hắn sẽ tuyệt đối không buông tha cho Nghệ Phong. Nhưng mà những đại môn phái của Thánh Tông dường như là không có chút mất kiên nhẫn nào. Tuy rằng họ đã rời khỏi Thánh Tông, tự lập môn phái, nhưng dù sao vẫn là nhất thể, bọn họ tuyệt đối sẽ không đề cử một cá nhân khiến cho Thánh Tông mất hết mặt mũi. Huống chi sau khi đệ tử của bọn họ trở về đã từng không ít lần đề cập tới cái tên Nghệ Phong. Người như thế, tất có chỗ kỳ lạ. Cho nên bọn họ vẫn kiên nhẫn theo dõi trận quyết đáu, mặc dù chứng kiến Nghệ Phong bị đánh đến không có lực hoàn thủ, nhưng nội tâm vẫn lẳng lặng chờ đợi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio