Dung Mị bị Nghệ Phong bắt lấy hàm dưới, cảm thấy hơi có chút đau đớn. Bên tai truyền đến ngữ khí bá đạo của Nghệ Phong, ánh mắt không tự chủ được né qua một bên, không dám nhìn thẳng vào hắn, nội tâm cảm thấy kinh hoàng. Phần đông nam nhân nhìn thấy Nghệ Phong lăng nhục vưu vật trong lòng bọn hắn như thế, người nào người nấy lòng đầy căm phẫn, hận không thể chặt Nghệ Phong thành tám khúc. Nhưng nghĩ đến thực lực của Nghệ Phong, cuối cùng chỉ dám phẫn nộ trừng mắt, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
- Ôi...
Nghệ Phong không ngừng gia tăng lực tay, khiến Dung Mị kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong đầy đáng thương, lại phát hiện Nghệ Phong không có một chút thương xót, vô cùng lạnh lùng, nhìn Dung Mị nói.
- Nói thực, ta rất hi vọng các ngươi đối địch với ta, vừa vặn một ít ân oán giữa sư môn chúng ta cũng có thể dễ giải quyết triệt để!
Đám nam nhân trong tràng vốn còn cừu hận việc Nghệ Phong lăng nhục Dung Mị, nhưng nghe được ngữ khí lạnh như băng này của Nghệ Phong, tựa hồ không chút thương hương tiếc ngọc. Người nào người nấy chợt rùng mình một cái. Vưu vật như thế, Nghệ Phong vẫn có thể tâm ngoan thủ lạt độc ác đến mức này.
Đúng lúc Dung Mị cảm thấy vô cùng bối rối,, một câu nói kiều mị đến cực điểm rơi vào trong tai Nghệ Phong.
- Tà Đế cần gì phải khi dễ một tiểu nữ tử, không phải là quá mất thể diện của ngươi rồi sao?
Ánh mắt Nghệ Phong ngưng tụ, người biết rõ thân phận Tà Đế của hắn rất ít, không ngờ người này lại biết được. Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía phát ra thanh âm, vừa nhìn thấy thân ảnh kia, bọn hắn chợt cảm thấy huyết khí quay cuồng, không ngừng phun máu mũi. Nữ nhân này mặc một bộ lụa trắng, dáng người uyển chuyển hoàn toàn hiển lộ ra, xuyên qua tấm sa màu trắng đục, lờ lờ có thể thấy được bộ ngực cao vút, vòng eo thon nhỏ. Nhất cử nhất động của nàng tựa hồ muốn nhiếp lấy hồn phách của người khác, đã phát huy mị hoặc của thân thể đến mức tận cùng, hiển nhiên so với Dung Mị, mị thuật của nữ nhân này cao hơn vài lần. Toàn bộ ánh mắt trong tràng không hề để ý đến Dung Mị nữa, mà dán chặt lên trên người nữ nhân càng thêm yêu tinh này. Ánh mắt trở nên nóng bỏng, cảm thấy một vài bộ vị có xu thế ưỡn ngực nhô cao. Nguồn:
Nghệ Phong nhìn thoáng qua nữ nhân này, trong mắt có chút khinh thường. Tuy rằng mị thuật của nàng rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn còn kém Điệp Vận Du, nhất cử nhất động của Điệp Vận Du đều không lưu lại chút dấu vết nào, nhưng nữ nhân này lại khiến hắn có một loại cảm giác giả tạo. Chỉ cần Điệp Vận Du đứng ở nơi nào đã đủ khiến hắn cảm thấy huyết khí quay cuồng, không thể tự kìm chế. Mà nữ nhân này còn phải phối hợp với động tác của thân thể mới đạt tới hiệu quả như vậy. Quan trọng nhất, tuy rằng nữ nhân này có dáng người thuộc hạng nhất lưu, nhưng tướng mạo lại tầm thường, thậm chí trên mặt còn có vài nốt tàn nhàng. Xinh đẹp nhưng không tính là cực đẹp, chỉ là loại trung đẳng. So với Dung Mị còn có chỗ thua kém. Ở phương diện này, Dung Mị học tập mị thuật so với nàng càng có ưu thế. Tối thiếu Dung Mị là một nữ nhân cực đẹp.
- Tông chủ Mị Tông An Diễm Kiều?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi, thầm nghĩ có thể luyện mị thuật đạt tới cảnh giới này, chỉ có thể là tông chủ Mị Tông.
- Hi hi! Mị nhị một mực khen ngợi Nghệ Phong sư huynh của nàng trước mặt ta, quả nhiên là hảo nhãn lực! Định lực rất tốt!
Tuy rằng An Diễm Kiều tươi cười, nhưng trong lòng đang vô cùng kinh hãi, không ngờ mị thuật của nàng đối với Nghệ Phong lại không có một chút tác dụng nào. Hắn vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai sư đồ các nàng. Thân thể từng mị hoặc vô số nam nhân của nàng, trong mắt hắn tựa hồ chẳng khác gì hồng phấn khô lâu.
An Diễm Kiều không tin, một lần nữa thi triển mị thuật, những nam nhân kia tinh thần hoảng hốt, ngay cả Long Minh đứng ở phía sau cũng không có người nào để ý, ánh mắt cũng đã trở nên nóng rực. Cho dù là Cuồng Hổ, khuôn mặt cũng đã biến thành si mê. Nghệ Phong xem thường, nhìn An Diễm Kiều thản nhiên nói.
- Khuyên ngươi một câu, tốt hơn không nên lãng phí khí lực làm gì! Nếu như ngươi có thể xóa mấy vết tàn nhang trên mặt kia, ít ra mới có thể mị hoặc được ta một chút.
Một câu nói lập tức khiến thân thể An Diễm Kiều cứng đờ. Trên mặt tràn đầy lửa giận, đối với một nữ nhân luyện tập mị thuật, thân thể là vốn liếng lớn nhất của các nàng, tuyệt đối không cho phép xuất hiện chỗ thiếu hụt, nhưng mấy nốt tàn nhang này chính là chỗ thiếu hụt của nàng. Vốn nàng cho rằng dáng người ngạo nhân mị hoặc, phối hợp với tư thế dụ hoặc đến mức tận cùng có thể khiến mọi người không chú ý đến chúng. Chỗ thiếu hụt này mọi người không hề chú ý đến, bất quá được Nghệ Phong nhắc nhở một câu, toàn bộ ánh mắt của mọi người liền tập trung lên thân thể nàng. Cho dù những nam nhân này vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô như trước, nhưng ít ra đối với An Diễm Kiều cũng không đến nỗi mất kiểm soát như lúc trước.
Đám người Long Minh có chút giật mình, An Diễm Kiều đã hoàn toàn mị hoặc bọn hắn, bọn hắn một mực không chú ý đến khuôn mặt của An Diễm Kiều. Bởi vì thân thể nàng đã đủ để chinh phục bọn hắn, nhưng Nghệ Phong không hề bị mị thuật của An Diễm Kiều mị hoặc, thậm chí còn chẳng thèm ngó tới nàng. Điều này khiến bọn hắn đề cao mức độ nguy hiểm của Nghệ Phong thêm vài phần.
- Hi hi...
An Diễm Kiều nở nụ cười, đám nam nhân vốn có giãy dụa, một lần nữa bị nàng si mê, cho dù tàn nhang thì sao? Nàng vẫn có thể dựa vào thân thể cùng mị thuật, trở thành vưu vật mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn sở hữu.
- Ta cũng không hi vọng xa vời có thể khiến ngươi giống như là những nam nhân khác, dù sao truyền nhân của Tà Tông cũng không phải là người thường.
Tựa hồ An Diễm Kiều không bị một câu nói kia của Nghệ Phong chọc tức giận, vẫn cười hi hi nói. Nghệ Phong cười cười, nhún vai.
- Có lẽ ân oán giữa Mị Tông cùng tông môn ta ngươi vẫn không quên, ta rất hi vọng ngươi đối địch cùng ta, vừa vặn tìm một cơ hội, giải quyết ân oán giữa hai nhà.
Nghệ Phong nhớ rõ, một vị tông chủ Tà Tông đã thống nhất Thánh tông, nhưng cuối cùng lại bị lão bà của hắn, tông chủ Mị Tông sát hại. An Diễm Kiều sững sờ, tựa hồ không minh bạch những lời này của Nghệ Phong ám chỉ điều gì. Suy nghĩ rất lâu sau, nàng mới hiểu Nghệ Phong đang nhắc đến điều gì.
- Hi hi! Ân oán hơn một ngàn năm trước, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ. Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn báo thù sao?
An Diễm Kiều cười nói. Nghệ Phong cười.
- Trí nhớ của ta là do bản thân ta khống chế. Hơn một ngàn năm ân oán, theo đạo lý mà nói có lẽ là đã quên. Nhưng mà thấy ngươi ta đối địch cùng mình, khó tránh khỏi nhớ lại một vài điều. Ta cũng không biết nếu ta lấy danh nghĩa vì tiền bối Tà Tông mà báo thù, lão đầu tử nhà ta có thể khoanh tay đứng nhìn hay không?
Những lời này Nghệ Phong mười phần uy hiếp, khiến ánh mắt An Diễm Kiều co rụt lại. Người Thánh tông, chẳng có kẻ nào thiện lương cả. Nếu như có thể, Nghệ Phong tuyệt đối không nghi ngờ An Diễm Kiều sẽ giết chết hắn.
- Ha ha, ta chắc lão đầu tử nhà ngươi sẽ không so đo những chuyện này.
An Diễm Kiều cười nói. Nghệ Phong nhún nhún vai.
- Điều này ngươi có thể thử xem!
Một câu nói khiến ánh mắt An Diễm Kiều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn.
Long Minh nghe đoạn đối thoại này, có chút nhíu mày, tựa hồ An Diễm Kiều mười phần cố kỵ lão đầu tử của Nghệ Phong. Long Minh biết rất rõ, An Diễm Kiều đối với hắn không quá cung kính. Nhưng mà đối với lão đầu tử trong miệng Nghệ Phong lại cố kỵ dị thường. Long Minh không biết Tà Tông là môn phái gì, hắn chậm chí còn chưa từng nghe qua tông môn này. Nhưng mà thấy An Diễm Kiều cố kỵ như vậy, hẳn cũng không quá yếu.
- Sư tôn, Nghệ Phong sư huynh, chẳng lẽ hai người không cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ với nhau hay sao?
Dung Mị chứng kiến Nghệ Phong cùng sư tôn nàng đối chọi gay gắt, không nhịn được chen lời. Dung Mị vốn không hy vọng Nghệ Phong sinh ra mâu thuẫn với An Diễm Kiều, cũng là lần đầu tiên biết được Nghệ Phong là người Tà Tông. Có lẽ Dung Mị không biết cái tên Liễu Nhiên, nhưng đối với Tà Tông lại quen thuộc dị thường, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến một đoạn lịch sử trọng đại của sư môn nàng.