Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức nghi hoặc nhìn Lăng Thiên Vũ nói:
- Vì sao không có lý do gì để cự tuyệt?
- Lẽ nào ngươi không hiểu được ở trước mặt một nữ nhân, cự tuyệt khiêu chiến của người khác là chuyện tình rất mất mặt?
Lăng Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong bĩu môi khinh thường:
- Không có vấn đề, từ trước tới giờ bản thiếu gia vẫn không có chút hứng thú nào với quy tắc của kỵ sĩ. Cho nên phép khích tướng của người thất bại rồi!
Lăng Thiên Vũ ngẩn ra, hắn thật không ngờ Nghệ Phong cự tuyệt nhanh như vậy, nhìn Nghệ Phong không có chút ý tứ tiếp nhận khiêu chiến, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn còn chưa gặp phải loại tình huống này. Người ở học viện Trạm Lam đáng giá để hắn khiêu khích đã ít mà người cự tuyệt hắn khiêu chiến càng không có. Theo suy nghĩ của Lăng Thiên Vũ, một cường giả nên có phong độ của cường giả. Mà thiếu niên trước mặt căn bản không có chút gì gọi là phong độ cả.
- Vậy nếu như ta bức Phong thiếu thì sao?
Lăng Thiên Vũ lạnh lẽo nhìn Nghệ Phong hỏi, hắn muốn nhìn một chút xem Nghệ Phong có phải lợi hại như trong lời đồn hay không.
Lúc này Nghệ Phong mới quay đầu, phảng phất như đang lơ đãng nói:
- Vậy ngươi chuẩn bị cái gì để bức ta?
- Như thế này thì sao?
Nói xong, Lăng Thiên Vũ liền nghiêm mặt lại, vận chuyển đấu khí lên bảo kiếm, mơ hồ phát ra quang mang. Cùng lúc đó mấy người đi theo hắn liền vây quanh Nghệ Phong ở trong đó.
- Ha ha, từ lúc nào Lăng Thiên Vũ của học viện lại dùng chiến thuật biển người vậy?
Trong lúc đám người đang vây quanh Nghệ Phong thì Nguyên Trực cũng mang chạy tới hướng này, thấy động tác của Lăng Thiên Vũ liền cười khẩy.
Nghệ Phong nhìn Nguyên Trực, thấy hắn dẫn theo một đám người ở phía sau, trong mắt cũng thoáng hiện lên vẻ tươi cười. Nguyên Trực này thật có vài phần thủ đoạn, hắn chào mời rất nhiều cao thủ bên trong học viện, những cao thủ đó đều được kích thích bằng đan dược và kim tệ, sau đó dưới sự huấn luyện của đám người Cuồng Hổ cùng Sát Lâu dần dần trở nên lớn mạnh. Bây giờ bọn họ cũng đã tham gia Kim Lâu! Thấy được huy hoàng cũng với sự xa hoa lãng phí của Kim Lâu, đám đệ tử của Nguyên Trực đều cảm thấy tự tin, cả đám đều biết chính mình đã chọn con đường đúng đắn.
Cất bước từ học viện tới một thế lực lớn, đây là một cái mốc trọng đại phải vượt qua. Quan trọng nhất chính là theo động tác của Nghệ Phong thì thanh danh hắn càng cao lên, địa vị toàn bộ Kim Lâu càng không chỉ đề thăng lên gấp mấy lần. Khiến cho bọn họ kinh hãi thêm chính là sự cường đại của phủ đệ Nghệ Phong, có thể nói huấn luyện viên của đám bọn họ đều là ma quỷ. Thế nhưng ai nấy phải thừa nhận dưới sự huấn luyện của những ma quỷ kia, thực lực của bọn họ phát triển nhanh chóng, cho dù đau đớn cũng cảm thấy vui vẻ.
Lần này Nguyên Trực nghe được tin tức liền vội vã dẫn người tới đây, Lăng Thiên Vũ là ai hắn biết rõ. Đó là đầu lĩnh của chanh ban, là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong học viện. Hắn tìm đến Nghệ Phong gây phiền phức, tuy rằng chính mình có niềm tin với Nghệ Phong thế nhưng Nguyên Trực vẫn phải dẫn người tới.
- Phong thiếu!
Nguyên Trực và đám người của hắn quay về phía Nghệ Phong rồi cung kính thi lễ.
Nghệ Phong cười cười, quay sang Nguyên Trực nói:
- Vì sao các ngươi tới đây?
Nguyên Trực cười nói:
- Có người muốn gây phiền phức với Phong thiếu, chúng ta không dám không đến!
Lăng Thiên Vũ nhìn Nguyên Trực đột nhiên xuất hiện liền ngẩn người, tuy rằng danh tiếng của Nguyên Trực so ra kém vang dội hơn bọn họ thế nhưng ở trong học viện Trạm Lam cũng coi như là một nhân vật, thực lực Tướng Cấp của hắn đã từng khiến các tổ chức của học viện mời chào, chẳng qua đều bị hắn cự tuyệt toàn bộ. Đây cũng là nguyên nhân làm hắn nổi danh, không ai ngờ tới một người tâm khí cao ngạo như vậy cư nhiên bị Nghệ Phong mời chào, điều này khiến cho ánh mắt Lăng Thiên Vũ có chút cổ quái, đặc biệt khi thấy Nguyên Trực dẫn theo một đám người tới kia, ánh mắt của hắn hơi ngưng trọng. Thực lực của đoàn người này đa số là Sư Cấp, ở trong mặt bằng chung cũng coi như là cường giả. Thế nhưng điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là khí thế sắc bén trên người bọn họ, phảng phất như một thanh tuyệt kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Ánh mắt Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong càng thêm ngưng trọng, cho tới bây giờ Nghệ Phong ở trong học viện cũng chỉ có một mình, có điều hắn không ngờ tới Nghệ Phong cũng có thế lực riêng của bản thân, hơn nữa còn không kém. Lăng Thiên Vũ hít sâu vào một hơi, hắn không thể nào hiểu nổi Nghệ Phong, Nghệ Phong thu phục được Nguyên Trực bao giờ, đồng thời còn kiến tạo được một thế lực mạnh như vậy từ lúc nào? Hơn nữa, vì sao trong học viện không có tung tích hoạt động của đám người Nguyên Trực?
Nghệ Phong thấy Nguyên Trực chuẩn bị rút kiếm, hắn phất tay ngăn cản, nhìn Lăng Thiên Vũ nói rằng:
- Hiện giờ ngươi còn cho rằng có thể bức bách được ta hay không?
Giọng điệu Nghệ Phong mang theo vẻ trêu chọc, quả thật người Lăng Thiên Vũ mang tới không quá yếu thế, nhưng làm sao đệ tử học viện Trạm Lam do Sát Lâu bồi dưỡng có thể kém được?
Lăng Thiên Vũ nhìn lướt qua đám người Nguyên Trực, sau đó nhìn Nghệ Phong nói:
- Thủ đoạn của Phong thiếu thật tốt, vậy mà bất tri bất giác có thể kiến tạo được một cỗ thế lực như vậy bên trong học viện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Quá khen!
Nghệ Phong tùy ý đáp.
- Chỉ có điều ta vẫn nguyện ý đối chiến với Phong thiếu một trận!
Nói xong, Lăng Thiên Vũ tiếp tục tiến lên phía trước một bước. Hắn muốn nhìn xem thế lực do nhân tài Nghệ Phong mới xuất hiện mạnh tới mức nào.
Nguyên Trực tiến lên phía trước, đám người phía sau cũng rút ra binh khí của chính mình, người của hai bên đối chọi nhau gay gắt. Bầu không khí khẩn trương tới cực điểm khiến Khinh Nhu không khỏi khiếp đảm, hơi kéo tay áo Nghệ Phong, nàng cũng không muốn Nghệ Phong và Lăng Thiên Vũ đấu với nhau.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu không nói gì. Đưa tay vỗ vỗ lên trời vài cái:
- Thu lại tất cả binh khí đi, học viện không phải nơi để chúng ta đối chiến, không cần phải học theo đám hài tử xấu xa này của học viện đâu.
Nguyên Trực nghe được lời nói của Nghệ Phong nhịn không được muốn cười. Chẳng qua suy nghĩ của đám người Nguyên Trực cũng như vậy, đám người chính mình đã sớm không còn lăn lộn ở học viện nữa, bây giờ đi khi dễ một đám hài tử xấu xa ở học viện có ý nghĩa gì? Nghĩ vậy, trong lòng bọn họ dâng lên một niềm tự hào. Dù sao bọn họ cũng làm những người đầu tiên đi ra khỏi cổng lớn của học viện.
Lăng Thiên Vũ nhìn thoáng qua Khinh Nhu đang kéo tay áo Nghệ Phong, sau nghe được những lời nói của đám thủ hạ Nghệ Phong, tuy rằng bọn họ bị Nghệ Phong gọi là tiểu hài tử xấu xa thế nhưng cũng không tức giận chút nào. Hắn dùng kiếm chỉ thẳng vào Nghệ Phong nói:
- Mặc kệ ngươi nói gì! Trận chiến này ta bắt ngươi phải đánh!
Nghệ Phong không quan tâm nhún vai, quay sang Lăng Thiên Vũ nói:
- Ngươi đã cố ý như thế, vậy thì chiến đi!
Nghệ Phong cũng không muốn đánh nhau thế nhưng cũng không muốn đám người Nguyên Trực hỗn chiến với bọn họ. Cho tới bây giờ ánh mắt của Nghệ Phong sẽ không dừng tại học viện Trạm Lam, càng sẽ không bởi vì một trận chiến mà khiến cho thế lực của Nguyên Trực bị lộ ra ngoài.
- Nghệ Phong!
Khinh Nhu thấy Nghệ Phong đáp ứng không khỏi có chút nóng nảy, nàng biết thực lực của Nghệ Phong thế nhưng thực lực của Lăng Thiên Vũ cũng không thấp, hai người đánh một trận này, nàng đều cảm thấy không vui.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu, sau đó quay sang Nguyên Trực nói:
- Đưa nàng ra xa đứng, đừng xung đột với người của Lăng Thiên Vũ!
Nguyên Trực gật đầu, Khinh Nhu thấy ý đinh của Nghệ Phong như thế cũng chỉ đành bất đắc dĩ đi theo Nguyên Trực rời đi.
Lăng Thiên Vũ phất phất tay, nguyên bản đám người vây quanh Nghệ Phong cũng tản ra:
- Các ngươi đi ra xa, không được gây rối!
Đám người chanh ban đều có chút không muốn thế nhưng thấy Lăng Thiên Vũ như vậy cũng chỉ có thể gật đầu.
- Mời...
Lăng Thiên Vũ quay sang Nghệ Phong làm một tư thế. Hắn không rõ vì sao Nghệ Phong bảo thủ hạ của mình không được xung đột với người của hắn, theo suy nghĩ của Lăng Thiên Vũ: nếu Nghệ Phong muốn thanh danh thế lực của mình nâng cao thì nên đối chiến với thế lực của hắn một hồi, đối chiến với thế lực cực mạnh là chuyện cực kỳ có lợi.
Nghệ Phong rút ra Tiêm Hổ kiếm từ thắt lưng, ngón tay gõ nhẹ vào thân kiếm phát ra tiếng vang dễ nghe, thanh kiếm rung rung, ánh sáng màu trắng phát ra dần dần chớp động.
Hầu như Lăng Thiên Vũ và Nghệ Phong đều phát động tấn công trong nháy mắt, hai thanh lợi kiếm bay vụt về phía ngực của đối phương, tiếng âm thanh xé gió do lợi kiếm xẹt qua khiến ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ, hai vị nhân vật phong vân của học viện quyết đấu khiến cho bọn họ muốn biết kết quả.