Tử Âm vừa cảm giác mình ngủ được một giấc thật lâu, Nghệ Phong ôm Tử Âm trong lòng cũng lo lắng Linh nhi bỗng nhiên xông tới. Để Nghệ Phong thở dài một hơi chính là, từ đầu tới đuôi cũng không có người đến quấy rầy bọn họ. Nghệ Phong đoán rằng hẳn là thị nữ kia đoán được cái gì, lúc này mới không để Linh nhi chạy qua đây. Bằng không lấy tính cách của Linh nhi, làm sao có khả năng bây giờ vẫn chưa tới?
Bất quá Nghệ Phong cảm thấy vô cùng ủy khuất, thực tế hắn chưa làm được cái gì, ngay cả động đậy một chút cũng không dám, cuối cùng chính hắn cũng ngủ theo.
Tử Âm ngủ đủ một giấc, xoay người một cái. Thân thể mềm mại thành thục đè lên người Nghệ Phong, trắng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Nghệ Phong bất đắc dĩ nói:
- Ta muốn nghĩ cái gì? Nàng tưởng rằng ta dễ chịu lắm sao? Yên tĩnh ôm một yêu tinh thành thục như nàng mà không được làm gì dễ lắm sao?
Tử Âm bật cười, lẳng lặng dựa vào ngực Nghệ Phong. Vừa rồi nàng cảm giác được ngủ một giấc thật yên bình, tất cả tâm tư đều buông ra, không cần phải suy nghĩ hay lo sợ.
Tử Âm vẽ một vòng tròn trên ngực Nghệ Phong, nhỏ giọng thì thầm một tiếng:
- Mặc dù biết không đúng, thế nhưng ta vẫn không nhịn được muốn bên ngươi!
Nghệ Phong nghe thấy lời thì thầm của Tử Âm, vừa định nói gì. Chỉ thấy Tử Âm ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng đỏ nói:
- Buông tay ra, ta muốn rời giường!
Đôi môi đỏ mọng kiều diễm phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ như hoa hồng, cực kỳ mê hoặc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghệ Phong cúi đầu, không chút nghĩ ngợi hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tử Âm.
- Đừng…
Tử Âm còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Nghệ Phong triệt để che lại, âm thanh cũng bị cắt đứt.
Tử Âm hơi nhắm mắt lại, nàng biết không còn cách nào ngăn cản Nghệ Phong, cũng không muốn ngăn cản Nghệ Phong. Từ lúc Nghệ Phong trở về, vẫn không đi tìm nàng, hắn luôn có cảm giác áp lực, lúc này giống như lúc áp lực bạo phát ra ngoài.
- Tử Âm tỷ!
Nghệ Phong khẽ gọi lên tên của Tử Âm.
- Ừm!
Tử Âm run run trả lời.
- Nàng giúp ta, ta sẽ không…
Tử Âm nghe được những lời này của Nghệ Phong, suýt nữa không giơ chân ra đạp chết Nghệ Phong. Bắt nạt nữ nhân còn chưa tính, cư nhiên còn muốn nữ nhân giúp hắn, càng vô sỉ là hắn dám nói ra khỏi miệng. Đừng nói Tử Âm không tin Nghệ Phong thuần khiết như vậy, cho dù hắn thực sự thuần khiết, bản năng của hắn cũng có thể sẽ không!
…
Tử Âm lay động thân thể đỏ ửng ỷ ôi trong lòng Nghệ Phong, hưởng thụ một chút yên bình hiếm có.
- Chưa từng điên đảo như vậy hả?
Tử Âm trắng mắt liếc Nghệ Phong nói.
- Sau khi làm cùng Tử Âm tỷ, ta chưa điên như vậy!
Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong, lập tức nói:
- Không hy vọng xa vời ngươi là của mình ta, chỉ cần ngươi nhớ kỹ ta là được!
Nghệ Phong nghe được Tử Âm nói, hơi sửng sốt, lập tức nhìn Tử Âm nói:
- Nàng là của ta mới đúng!
Tử Âm nở nụ cười, lời này của Nghệ Phong khiến cho lòng nàng có chút vui vẻ:
- Thực sự, ta không có lòng tham, chỉ cần ngươi đừng quên ta là được! Như vậy thôi, ta cũng cảm thấy quá đủ rồi!
Nghệ Phong còn không mở miệng, Tử Âm đã tiếp tục nói:
- Cho dù ta làm tình nhân của ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Nghệ Phong nghe được những lời này của Tử Âm, trong lòng hơi giật mình. Hắn chăm chú ôm Tử Âm, mở miệng muốn nói cái gì, lại bị Tử Âm dùng tay che lại miệng hắn:
- Thực sự chỉ cần làm người tình của ngươi cũng được!
Nghệ Phong thấy Tử Âm như vậy, hắn cười cười nói:
- Cho dù là tình nhân, vậy thì ngươi cũng là tình nhân hạnh phúc nhất!
Tử Âm bật cười, đồng ý lời của Nghệ Phong, dùng sức gật đầu. Tử Âm nghĩ hẳn là bây giờ nàng đã có tất cả rồi, không nên quá tham lam. Những thứ nàng có hiện tại đã khiến cho tất cả mọi người đố kị.
- Linh nhi!
Tử Âm đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng và Nghệ Phong ở chỗ này điên đảo lâu như vậy, vậy thì Linh nhi sẽ không đi qua đây sao? Nếu như bị Linh nhi thấy một màn như vậy, nàng thực sự không còn mặt mũi nào mà sống!
Nghệ Phong thấy bộ dạng này của Tử Âm, cười cười nói:
- Yên tâm đi, mấy thị nữ trong phủ của nàng đều là người thông minh, Linh nhi hẳn là bị các nàng dỗ đi ngủ rồi.
Lúc này Tử Âm mới yên tâm, bất quá sắc mặt lập tức lại đỏ lên. Điều này không phải nói, toàn bộ thị nữ trong phủ đệ đều biết quan hệ giữa bọn họ sao? Nghĩ vậy, Tử Âm không khỏi trừng mắt liếc Nghệ Phong.
Nghệ Phong không sao cả nhún vai, sợ là trước đây thị nữ này đã nghi ngờ rồi. Bất quá hiện tại chứng thực vài điều mà thôi.
- Hiện tại Tử Âm tỷ cũng là một trong những nữ nhân tôn quý nhất ở đế đô. Chuyện của Kim Lâu cứ giao cho Cuồng Hổ và Triệu Hải bọn họ là được. Nàng cũng không cần phải tự mình đi xử lý mọi chuyện, nàng không có nhiều thời gian như vậy!
Nghệ Phong nhớ tới dáng vẻ mệt nhọc vừa rồi của Tử Âm, nàng ngủ mê mệt như vậy, khiến cho hắn không nhịn được thấy thương xót.
- Cái gì mà nữ nhân tôn quý nhất! Chỉ là hiện tại Kim Lâu mở rộng quá nhanh, ta không tự mình xử lý ta sẽ lo lắng, mà ngươi thì lại không ở đó!
Tử Âm nói.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Giao cho Cuồng Hổ đi. Hắn cũng là người có thủ đoạn, huống chi tuy rằng tâm tư Triệu Hải có điểm không tốt, bất quá chắc hẳn lúc này hắn sẽ không ngốc nghếch đi nhầm đường nữa. Có hai người bọn họ làm trợ thủ, nàng không cần lo lắng. Đến lúc đó ta lại sắp xếp thêm cho nàng một ít người. Toàn bộ Kim Lâu vận chuyển cũng không cần lo lắng.
- Ừm!
Tử Âm thấy Nghệ Phong nói như vậy, biết Nghệ Phong có thể hỗ trợ xử lý Kim Lâu. Điều này làm cho nàng thở dài một hơi. Tuy rằng Kim Lâu thuộc về nàng, thế nhưng so với uy tín chân chính, Nghệ Phong vẫn mạnh hơn nàng một bậc. Ví dụ như Cuồng Hổ, tuy rằng rất cung kính đối với nàng, thế nhưng nếu phủ đệ của Nghệ Phong có việc tìm hắn, nhất định hắn sẽ đi phủ đệ của Nghệ Phong trước tiên.
- Sau này ta để Cuồng Hổ ở lại Kim Lâu, ta sẽ nói chuyện với hắn sau. Mọi chuyện trong phủ đệ đều giao cho Tần thúc. Cho nên nàng thực sự không cần cực khổ như vậy!
Nghệ Phong sợ Tử Âm còn lo lắng, hắn tiếp tục nói.
Tử Âm cười cười, lúc này nàng đã thực sự yên tâm rồi. Có Nghệ Phong giúp đỡ nàng, nàng còn lo lắng cái gì nữa.
- Ta biết rồi! Sau này ta sẽ yên tâm làm tình nhân của ngươi!
Một câu nói của Tử Âm, để lửa nóng trong lòng Nghệ Phong lại bùng cháy. Ám tử nữ vương của đế đô lại là tình nhân của hắn, đây đúng là chuyện vô cùng mê hoặc. Nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ oanh động toàn bộ đế đô.