Liễu Mộng Nhiên nhìn trên giường trắng muốt có nhiều điểm anh hồng, trong mắt nàng cũng có chút phức tạp và hào quang khác lạ. Nàng cúi người ở trên ngực Nghệ Phong, nghe tiếng tim đập của Nghệ Phong thoáng có hơi nhanh một chút. Liễu Mộng Nhiên bỗng nhiên ôm chặt Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn nữ nhân vẻ vô cùng dụ hoặc có thể khiến máu mũi vô số nam nhân tuôn ra này, trong lòng Nghệ Phong cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Thỏa mãn. Nữ nhân có thân thể mềm mại, xinh đẹp dụ hoặc như vậy, khiến Nghệ Phong cảm thấy sủng ái càng đậm.
Thên thể ngọc ngà mềm mại của Liễu Mộng Nhiên thoáng đè ép lên người Nghệ Phong, thân hình tạo ra một đường cong, trắng nõn lả lướt nhìn không xót một cái gì, khiến hô hấp Nghệ Phong thoáng có chút gấp gáp.
Nghệ Phong cố gắng vận chuyển đấu khí diệt ngọn lửa lại bốc lên, dùng trán đè nặng lên mái tóc Liễu Mộng Nhiên, tham lam hít thở mùi hương thanh nhã tỏa ra từ trên người Liễu Mộng. Kéo cái chăn vừa mới vứt qua một bên bởi vì điên cuồng, che khuất thân thể của hai người.
Nghệ Phong làm xong tất cả điều này, lúc này Liễu Mộng Nhiên mới dám hơi ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong. Chẳng qua trên mặt vẫn là ráng đỏ lan rộng. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ trong trắng lộ màu hồng, nhẹ nhàng nhưng có sức hấp dẫn!
- Làm sao vậy?
Nghệ Phong hôn nhẹ lên trán Liễu Mộng Nhiên một cái, mở miệng hỏi Liễu Mộng Nhiên. Hôm nay, Liễu Mộng Nhiên rất khác thường.
Có lẽ có chăn che, Liễu Mộng Nhiên cũng bớt ngượng ngùng hơn rất nhiều. Nàng vẫn vùi mặt vào trong ngực Nghệ Phong, nghe tiếng nhịp tim vững vàng của Nghệ Phong.
- Thiếu gia, gia gia kén rể cho ta!
Liễu Mộng Nhiên nói yếu ớt.
- Kén rể?
Vẻ mặt có phần cổ quái. Hắn nhớ tới lão nhân hắn đã gặp lúc trước ở quốc yến. Tuy rằng Nghệ Phong không nói với lão nhân kia được câu nào, nhưng Nghệ Phong biết lão nhân kia quả thực chính là một lão hồ ly. Nguồn:
Nghệ Phong bị vô số cáo già tính kế, sớm đã bách độc bất xâm. Liễu Mộng Nhiên vừa nói gia gia nàng muốn kén rể cho nàng, Nghệ Phong cũng đã hiểu ra lão gia hỏa này muốn tính kế với hắn.
Ttừ sau lần trước khi Liễu Mộng Nhiên tham dự quốc yến, gần như tất cả giới xã hội thượng lưu Đế Đô đều biết Liễu Mộng Nhiên là nữ nhân của hắn. Tất nhiên, gia chủ Lý gia cũng biết. Nhưng cho dù đúng là như vậy, hắn vẫn để Liễu Mộng Nhiên ở trong phủ đệ của Nghệ Phong. Mà lúc này lại muốn kén rể. Hắn làm vậy nếu không có một chút mưu kế, đánh chết Nghệ Phong cũng không tin!
Nghệ Phong thầm nghĩ, lão gia hỏa này sợ là kén rể là giả, tính kế với hắn mới là thật.
- Vậy nói cụ thể với ta xem đã xảy ra chuyện gì?
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên cười nói.
- Vài ngày trước gia gia công bố với Đế Đô nói kén rể cho ta, không giới hạn tuổi, không giới hạn địa vị, chỉ cần lấy quán quân về văn, có thể cưới ta!
Liễu Mộng Nhiên nói đến đây, sắc mặt có chút ửng đỏ. Ngay lập tức nàng bổ sung một câu nói.
- Nhưng Mộng Nhiên ngoài thiếu gia ra, không cần bất kỳ ai.
- Cái kia, Mộng Nhiên a, gia gia nàng có nói không giới hạn giới tính hay không!
Nghệ Phong thiếu chút nữa thì chửi ầm lên. Lão gia hỏa này lại còn không giới hạn tuổi tác. Vậy còn không bằng làm không giới hạn giống loài, không giới hạn giới tính luôn đi.
- Thiếu gia...
Liễu Mộng Nhiên kéo dài giọng gắt lên đầy vẻ bất mãn.
- Ha ha! Đùa thôi, đùa thôi! Có phải đầu gia gia nàng có vấn đề rồi không? Người ta đều là luận võ kén rể. Vì sao với nàng lại so văn kén rể chứ!
Nghệ Phong bất mãn nói thầm.
- Không cho phép ngươi mắng gia gia!
Liễu Mộng Nhiên hung hăng véo một cái vào hông Nghệ Phong. Nghệ Phong đau muốn ôm chăn khóc. Từ lúc nào Liễu Mộng Nhiên nhu thuận lại vận dụng chiêu này vậy.
- Lý gia vốn là thư hương thế gia, cho nên coi trọng tài học nhất. Tất nhiên cách thức kén rể cũng khách với người khác!
Liễu Mộng Nhiên giải thích nói.
Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nói như vậy, hắn đột nhiên hỏi:
- Hiện tại có bao nhiêu người báo danh?
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên chợt đỏ bừng:
- Ta cũng không biết!
Nghệ Phong cổ quái nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:
- Nàng không biết?
Liễu Mộng Nhiên có chút ngại ngùng quá nói:
- Mỗi ngày, người ta đều tấp nập tiến đến Lý phủ báo danh, ta nghĩ không cẩn thận cũng có thể xảy ra chết người.
Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nói, cười phá lên. Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong còn tâm tư vui cười, nàng không nhịn được lại hung hăng véo vào bên hông Nghệ Phong một cái nữa, bất mãn gắt giọng:
- Thiếu gia, người ta đang lo muốn chết, người còn cười!
- Điều này chứng minh mị lực của Mộng Nhiên rất lớn, cho nên mới có nhiều nhân tài như vậy muốn ăn thịt thiên nga. Nhưng bọn họ không biết hôm nay nàng đã bị ta ăn mất.
Nghệ Phong đắc ý nói.
- Hừ, thiếu gia chính là con cóc lừa gạt thiên nga!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong còn có tâm tư cười to, nàng tức giận hừ một tiếng nói.
Cho tới bây giờ Nghệ Phong còn chưa từng thấy Liễu Mộng Nhiên nổi giận. Hắn mỉm cười, xoay người lại, ôm thân thêm mềm mại ôn nhu của Liễu Mộng Nhiên vào lòng, khẽ nói bên tai Liễu Mộng Nhiên:
- Hiện tại chỉ có con cóc thiếu gia này lại ăn thiên nga!
- A! Thiếu gia, đừng náo loạn, người ta đang lo lắng muốn chết!
Thân thể Liễu Mộng Nhiên thoáng có chút run rẩy. Nàng cũng không dám lại thử một lần nữa.
Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Mộng Nhiên yên tâm đi, lão gia hỏa gia gia nàng làm vậy là cho ta xem, không có việc gì đâu!
- Nhưng...
Mộng Nhiên vuốt ve bàn tay không an phận của Nghệ Phong, có chút sốt ruột nói.
- Toàn bộ người Đế Đô người đều biết Lý gia kén rể. Gia gia không có khả năng nuốt lời. Hắn coi trọng nhất là danh dự.
Nghệ Phong không tỏ ra lo lắng, nhún nhún vai nói:
- Cái này thì có gì đâu. Cùng lắm thì, thiếu gia ta đi tham gia so văn kén rể của nàng, cho tất cả mọi người rơi hết, vậy không phải không ai có thể nói gì rồi sao?
- A! Thiếu gia nguyện ý đi tham gia?
Liễu Mộng Nhiên vui mừng nhìn Nghệ Phong, trong lúc nhất thời quên ngăn cản Nghệ Phong, tay Nghệ Phong đã đột phá phòng tuyến.
Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên cao hứng như vậy, hắn cũng mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ nàng còn không tin thiếu gia của nàng. Thiếu gia nàng văn áp Đường Dần, võ áp Quan Vũ. Được gọi là soái ca trên trời dưới đất duy ngã độc tôn một đóa lê hoa áp hải đường!
Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên không biết Đường Dần và Quan Vũ là ai, nhưng thấy Nghệ Phong lại khoa trương như vậy, nàng cảm giác da mặt cũng nóng lên. Tuy nhiên trong lòng lại cao hứng không thôi. Nàng hiểu rõ về tài học của Nghệ Phong. Bình thường Nghệ Phong không có việc gì đều viết cho nàng hai bài thơ từ, đều có thể nói thiên cổ có một không hai.
Đương nhiên Liễu Mộng Nhiên không biết Nghệ Phong là mặt dặn mày dày trộm cướp của người, bằng không nàng sẽ không tin tưởng vào Nghệ Phong như vậy.
- Thiếu gia, tuy nhiên ta sợ gia gia sẽ làm khó dễ người!
Bỗng nhiên Liễu Mộng Nhiên lo lắng nói. Gia gia nàng biết rõ nàng đã ở cùng Nghệ Phong, còn làm ra trò chiêu thân, sợ là có ý kiến tương đối lớn tới đối với Nghệ Phong.
Nghệ Phong khẽ cười, không thể tưởng tượng được Liễu Mộng Nhiên băng tuyết thông minh như vậy, cũng sẽ bị che mắt. Thảo nào nói nữ nhân có đôi khi chỉ số thông minh có thể biến thành số âm.
- Nàng yên tâm đi! Gia gia nàng làm vậy là muốn ép ta tham gia tỷ thí kén rể! Thật ra không đến mức gây khó dễ cho ta. Nói không chừng còn có thể cho ta một chút tin tức!
Nghệ Phong cười ha hả nói.
- Vì sao?
Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong nói.
- Ha hả!
Nghệ Phong mỉm cười cũng không giải thích.
- Đến lúc đó nàng sẽ biết!
Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, tuy nhiên nàng cũng không có tiếp tục hỏi. Nàng dán thân thể vào người Nghệ Phong, cũng thoáng an tâm hơn. Hậm hực vừa rồi biến mất không còn một mảnh. Tuy nhiên nhận thấy tay của Nghệ Phong, sắc mặt Liễu Mộng Nhiên lại hồng nhuận lên.
Liễu Mộng Nhiên cũng muốn vẫn buông lỏng. Tay Nghệ Phong đè nặng lên người nàng. Nàng chăm chú nhắm mắt lại, lông mày thoáng có chút rung động.
Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên có ý như vậy, liền hiểu Liễu Mộng Nhiên đã chấp nhận. Hắn khẽ cười, động tác mềm nhẹ lại cùng dây dưa một chỗ với Liễu Mộng Nhiên.