Mị Ảnh

chương 902: viện trưởng trạm lam mời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phệ Châu đối với đại đa số mọi người đều cực kỳ xa lạ, thế nhưng vẫn có một số ít được nghe nói qua, thế nên khi bọn họ nghe được Nghệ Phong cư nhiên thi triển năng lượng Phệ Châu, những người hiểu được hàm nghĩa của từ Phệ Châu liền dại ra tại chỗ, trong đầu thành một mảnh hỗn độn.

Những người không biết, càng kinh ngạc việc Nghệ Phong là một nhiếp hồn sư. Hơn nữa nghe ngữ khí của Nghệ Phong, hiển nhiên cũng đạt được tiêu chuẩn sánh ngang Vương cấp. Nhiếp hồn sư và võ giả đều đạt được tiêu chuẩn Vương cấp, điều này khiến bọn họ không nhịn được hít sâu một ngụm lương khí, nhìn vị thiếu niên đang khống chế mấy đóa lam liên hoa yêu dị, không đè nén được nỗi ức chế trong lòng, thốt lên một từ:

- Biến thái!

Đám người Băng Hồn trên đài, từ khi Nghệ Phong nói ra hắn dung hợp Phệ Châu, bọn họ chỉ biết bốn người đã định thua trận. Hiện tại, Nghệ Phong không chỉ sở hữu năng lượng thuộc tính, hơn nữa còn có Phệ Châu mạnh hơn hẳn một bậc, nhân số không còn bù đắp nổi chênh lệch, tuy rằng bọn họ có vũ kỹ cao giai, thậm chĩ là vũ kỹ nghịch thiên, thế nhưng chẳng lẽ Nghệ Phong không có sao?

Những ưu thế bọn họ có được trước những học viên bình thường, ở tại trước mặt Nghệ Phong căn bản không tính tới, thậm chí còn là hoàn cảnh xấu.

Có điều, cho dù bọn họ biết chắc sẽ thua, cũng không có ai lui bước, ánh mắt cả đám đều kiên định nhìn Nghệ Phong, bọn họ muốn xem mấy đóa lam liên hoa nho nhỏ này của Nghệ Phong, rốt cuộc cường hãn tới cỡ nào.

- Mở…

Bốn đóa lam liên hoa hóa thành bốn đạo hồng quang, mỗi đóa bay nhanh về phía một người. Tại giữa đường, nó mạnh mẽ mở ra, hóa thành một hình cửu giác mang tinh, thôn phệ hết tất cả năng lượng có thể thôn phệ.

Mấy người Băng Hồn liếc mắt trao đổi, cả đám lập tức gật đầu, bốn người tập trung lại về phía Họa Thủy, cấu thành đạo phòng ngự đón hướng những đóa lam liên hoa đang bay nhanh về phía mình, cả bốn người cư nhiên hình một một hàng phòng ngự chống đối mấy đóa lam liên hoa này.

Nghệ Phong nhìn thấy, vẫn không chút nóng nảy, ấn kết trong tay mạnh mẽ biến đổi, bốn hình cửu giác mang tinh cũng mạnh mẽ ngưng tụ lại, hóa thành một quang mạc màu lam, đánh về phía bốn người Băng Hồn.

Binh…

Bốn người Băng Hồn toàn lực thi triển đón đỡ quang mạc, một tiếng thanh âm đinh tai nhức óc vang lên khiến mọi người không chịu được phải đưa tay bịt kín lỗ tai, bốn người toàn lực công kích, lực lượng cường đại va chạm cùng một chỗ khiến không gian xuất hiện một khe đen ngòm, gió rít tàn phá bừa bãi hư không.

Bốn người Băng Hồn đồng loạt kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay run run lui lại phía sau một bước, sau đó sắc mặt ngưng trọng nhìn quang mạc phía trước không hề bị bọn họ đánh tan. Đấu khí trong cơ thể một lần nữa tăng vọt, mọi người đều thi triển toàn bộ đấu khí có khả năng điều động.

Nghệ Phong nhìn quang mạc hơi mờ đi do bị công kích, ngón tay mạnh mẽ điều động, từng đạo lam quang bay nhanh ra từ đầu ngón tay, sau đó bổ sung vào trong quang mạc, quang mang đang mờ đi một lần nữa bạo phát uy thế lớn lao, hơn nữa còn được Nghệ Phong không ngừng thi triển nhiếp hồn thuật bổ sung vào trong quang mạc.

- Ta ngược lại muốn xem, bốn người các ngươi hợp lực, có thể ngăn trở được bao nhiêu công kích của ta!

Nghệ Phong cười nói, ấn kết khởi mạnh, quang mạc cao tới mấy trượng một lần nữa phủ về phía bốn người.

Binh… Binh…

Những tiếng âm hưởng đỉnh tai nhức óc lần lượt vang lên, mỗi lần là một lần va chạm với bốn người, mỗi lần cả bốn người lại lui về phía sau một bước, sắc mặt xấu xí thêm một phần. Trái lại, Nghệ Phong gần như đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng mỉm cười, đấu khí trong cơ thể lượn một vòng, khi tuôn ra liền được nhiếp hồn thuật khống chế, sau đó dung nhập vào trong quang mạch, dễ dàng như thường.

Những tiếng va chạm đinh tai nhức óc khiến mọi người nhìn chằm chằm trên đài. Lúc này bọn họ mới lý giải thêm một phần về nhiếp hồn thuật. Nguyên lai nhiếp hồn thuật thực sự nhàn nhã cao quý như vậy, cho dù thi triển công kích tuyệt cường, vẫn có thể đứng nguyên một chỗ an nhàn.

Ánh mắt chuyển dời lên tới bốn người kia, nhìn bốn bóng người vẫn được bọn họ sùng bái đứng cạnh nhau, dưới công kích của đối phương phải lui lại phía sau từng bước. Một người đơn thuần dùng lực lượng đối kháng cùng lúc với bốn người toàn lực, sự cường thế khiến cho bọn họ chấn động và nhiệt huyết sôi trào. Cả đám hơi bị dại ra, thầm nghĩ cả đời này bọn họ đều vô vọng đạt được cường thế như vậy.

Liên tục bị oanh kích năm lần, mấy người Băng Hồn cũng lui lại năm bước, cánh tay bốn người cũng đều run lên. Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị tiếp tục oanh kích, đám người Băng Hồn cũng chuẩn bị cắn răng thi triển vũ kỹ Địa giai, một tiếng thanh âm quen thuộc từ dưới đài truyền lên:

- Nghệ Phong, viện trưởng mời!

Nhưng lời này khiến Nghệ Phong mừng rỡ, hắn không còn tâm tư so đấu với mấy người Băng Hồn, lập tức quay lại nói:

- Các ngươi cẩn thận, tiếp một chiêu cuối cùng của ta!

Nói xong, Nghệ Phong biến đổi thủ thểm quang mạc một lần nữa ngưng tụ thành lam liên hoa, chín đóa lam liên hoa hóa thành một cửu giác mang tinh, ngón tay Nghệ Phong điều động từng đạo hồng quang màu lam bay nhanh, tiếp nhập vào trong cửu giác mang tinh.

- Bạo…

Nghệ Phong hét lớn một tiếng, cửu giác mang tinh trong nháy mắt bạo liệt, một đạo năng lượng như biển gầm xuất hiện trong nháy mắt. Lấy điểm bạo tạc làm trung tâm, trùng kích ra bốn phía, nơi nó đi qua không ngừng vang lên tiếng vỡ vụn, từng đạo khe nứt không gian trống rỗng xuất hiện, đan xen trong mắt mọi người. Năng lượng biển gầm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy, lan tràn khắp hư không.

Mấy người Băng Hồn nhìn năng lượng biển gầm oanh kích tới, sắc mặt cả đám đều đại biến, không dám ẩn dấu thực lực.

- Bí pháp Trạm Lam…

- Vũ kỹ Địa giai…

- Cấm pháp…

- Bí kỹ Băng tộc…

Ngay khi tất cả mọi người đang biến sắc nhìn năng lượng biển gầm lan ra bốn phía, Nghệ Phong đã hóa thành một đạo tàn ảnh bay nhanh về một phía. Một chiêu này tuy rằng cường hãn, thế nhưng Nghệ Phong cũng không lo lắng cho mấy người Cô Tinh, bốn người này còn hơn xa so với thực lực bọn họ thể hiện ra, thế nhưng muốn bọn họ ăn khổ một chút cũng không thành vấn đề!

Từ khi thị vệ của viện trưởng Trạm Lam tới đây tìm hắn, Nghệ Phong đã không còn muốn đánh tiếp với mấy người Cô Tinh. Nghệ Phong trở lại đế đồ là muốn tìm quái lão đầu, thế nhưng không gặp được, hắn chỉ còn cách tìm đến viện trưởng Trạm Lam. Viện trưởng Trạm Lam cũng đáp ứng với hắn, nếu có tin tức của quái lão đầu, sẽ lập tức thông tri cho Nghệ Phong. Đây cũng là nguyên nhân Nghệ Phong sốt ruột, ngoại trừ lý do luyện Mị đan cho Linh Nhi, hắn còn lo lắng cho an toàn của quái lão đầu, địa phương như Huyết Sắc Thiên Đường, cho dù quái lão đầu đi vào cũng cực kỳ hung hiểm, Nghệ Phong chỉ có thể cầu khẩn cho hắn an toàn!

Nghệ Phong rời đi cũng không khiến mọi người chú ý, ánh mắt mọi người hoàn toàn bị một màn trên hư không khiến cho chấn động. Trên hư không đang bị những cơn lốc năng lượng tàn phá, thân ảnh bốn người cũng bị bao trùm trong đó, không còn thấy rõ. Nguồn:

Khi tầm nhìn mọi người trở lại rõ ràng, một màn trước mặt khiến tất cả phải hít sâu một ngụm lương khí. Chỉ thấy giữa sân đã hoàn toàn bị hủy diệt, ngoại trừ hố to chỉ còn đá vụn, không còn chỗ nào hoàn hảo. Những gì có thể phá hủy đề bị phá hủy!

Mấy người Băng Hồn cũng đang quỳ gối xuống đất, quần áo nham nhở, thậm chí có vết máu chảy ra, lộ ra da thịt. Đặc biệt là Họa Thủy càng hấp dẫn ánh mắt mọi người, từng nét xuân quang như ẩn như hiện sau lớp vải áo bị rách, thân thể xinh đẹp khiến đám nam nhân phải nuốt từng ngụm nước bọt.

- Nghệ Phong! Ta muốn giết ngươi!

Hiển nhiên Họa Thủy cũng nhận tình trạng của mình. Nàng nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo từ trong nạp linh giới rồi phủ lên người, không quên tức giận mắng to.

Thế nhưng, khi ánh mắt nàng chuyển hướng Nghệ Phong vừa đứng, đâu còn thấy bóng dáng hắn nữa.

Vẻ mặt tức giận đồng dạng còn có mấy người Cô Tinh, toàn thân đau nhức khiến bọn họ nghiến răng ghi hận Nghệ Phong. Nếu không phải lúc cuối cùng bọn họ thi triển ra bí kỹ, sợ rằng công kích lần này của Nghệ Phong đã lấy mạng họ rồi.

Bọn họ thật không ngờ một chiêu này của Nghệ Phong lại cường hãn tới vậy, hiện tại bọn họ mới hiểu được, công kích quang mạc của Nghệ Phong kỳ thực chỉ là vui đùa với họ. Một chiêu cuối cùng của Nghệ Phong quá cường hãn, dù bọn họ thi triển bí kỹ cũng không chống đỡ được.

Mấy người Cô Tinh cũng không biết, trước kia Nghệ Phong thi triển một chiêu này khiến hai cường giả ngũ giai trọng thương không thể cử động, hiện tại bọn họ chỉ là chật vật mà thôi, như vậy đã đủ tự hào rồi!

Mọi người nhìn bốn người Cô Tinh chật vật, sắc mặt cả đám đều khó coi. Chấn động trong lòng bọn họ đã không thể diễn tả bằng lời. Lúc này bọn họ mới biết, nguyên lai Nghệ Phong còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của họ, bốn người mạnh nhất trong học viện, cư nhiên vẫn bị hắn đánh bại dễ dàng.

Đám người thiếu nữ áo hồng kia càng thấy được ý tứ không thể tin được trong mắt đồng bạn, nhớ tới lúc trước còn châm chọc khiêu khích Nghệ Phong, cả đám không nhịn được rùng mình, nếu vừa rồi đổi lại là bọn họ, sợ rằng lúc này xương cốt không còn.

- Nghĩ không ra, chênh lệch giữa hắn và chúng ta lại nhiều như vậy!

Cô Tinh bất đắc dĩ cười khổ, nhìn mấy người Nghị Minh, cảm thán.

- Người so với người quả thực tức muốn chết, thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, chúng ta từ chỗ kém hắn không lớn, cư nhiên bị hắn giật lại nhiều như vậy. Ta đám cam đoan, tiểu tử này vừa thi triển ra không tới bảy thành thực lực.

Nghị Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tuy chúng ta cũng không dùng toàn lực, thế nhưng cho dù dùng toàn lực, vẫn không thu lại được bao nhiêu khoảng cách so với hắn.

Băng Hồn luôn cao ngạo, lần trước bọn họ thua Nghệ Phong vẫn không cho là đúng, dù sao lần đó là do hỗn chiến, thế nhưng lần này đã phải tâm phục khẩu phục rồi.

- Nếu như không có kỳ ngộ đặc biệt, đời này sẽ luôn bị hắn kéo dài thêm khoảng cách!

Cô Tinh bất đắc dĩ nói, có một bằng hữu như vậy, bọn họ cũng chịu đả kích thật sâu.

- Mẹ nó, về sau không tìm người này tỷ thí nữa.

Nghị Minh tức giận mắng một tiếng, cử động quá mạnh ảnh hưởng tới vết bầm tím trên người, khóe miệng hắn không nhịn được co quắp lên.

- Đồng ý!

Băng Hồn và Cô Tinh nhấc tay biểu thị đồng ý.

Chỉ có một mình Họa Thủy đang cắn răng, hận không thể chém tan Nghệ Phong thành vạn đoạn, hỗn đản kia mỗi lần trở về đều khi dễ nàng, nàng không cam lòng buông tha cho hắn như vậy!

Mấy người Cô Tinh thấy bộ dáng Họa Thủy như vậy, không ai nói gì, bọn họ sớm biết Họa Thủy có oán niệm sâu đậm với Nghệ Phong, từ khi Khinh Nhu còn tại học viện đã như vậy rồi.

Ngay khi giữa sân còn chưa trở lại bình tĩnh, Nghệ Phong đã tới lầu các của viện trưởng Trạm Lam, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới, đáy lòng cũng cầu khẩn quái lão đầu an toàn trở về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio