Mị Ảnh

chương 994: ta biết nói sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh gia, thân thích bên ngoài của hoàng thất, nhờ vào quan hệ với hoàng thất, cùng với một vị Tôn cấp tọa trấn trong gia tộc, tại đế quốc Trạm Lam hầu như không kiêng nể gì ai, không có bao nhiêu người phải cố kỵ.

Minh gia nằm cách đế đô hơn hai trăm trặm, chiếm giữ một tòa thành trì. Mặc dù tòa thành trì này có thành chủ, thế nhưng thành chủ là võ giả Vương cấp, sao có thể quản được Minh gia, thế nên chủ nhân chân chính của tòa thành này là Minh gia.

Đoàn người Nghệ Phong đi thẳng không dừng, dưới sự dẫn dắt của Liễu lão và Cuồng Hổ, một đám người hùng hổ chạy thẳng vào trong thành trì, khiến những người trong thành đều né tránh thật xa, lo sợ không yên nhìn về đoàn người: một đám sát tinh từ đâu tới a!

Khiến mọi người kinh hãi chính là, đoàn người này cư nhiên chạy thẳng tới Minh phủ… Đối với Minh phủ, người trong thành có thể nói là sợ từ trong lòng, tại bọn họ coi như hoàng đế Trạm Lam cũng không có uy thế bằng Minh phủ, người trong tòa thành này, sợ hãi đối với Minh phủ đã ăn nhập vào trong cốt tủy.

- Đoàn người này chẳng lẽ là điên rồi? Cư nhiên muốn đi tìm Minh phủ gây phiền phức, Minh phủ tại trong tòa thành chân chính là thổ hoàng đế. Trời cao hoàng đế xa, tại tòa thành trì này, coi như đại gia tộc đế đô cũng phải cung kính với Minh phủ.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về một đám người Nghệ Phong, muốn nhìn một chút xem có ai dám động thủ trên đầu thái tuế.

- Thiếu gia, đây là Minh phủ rồi, hiện tại phải làm sao bây giờ?

Cuồng Hổ khom người nói với Nghệ Phong.

- Đập!

Nghệ Phong không nhiều lời vô ích, nhàn nhạt nói, những lời này khiến đoàn người vây xem đang chú ý về phía Nghệ Phong phải chấn động trong lòng, cả đám hít sâu xuống một ngụm lương khí, ánh mắt nhìn Nghệ Phong chằm chằm cũng thay đổi: trời ạ, hắn nói cái gì? Muốn đập Minh phủ?

Cuồng Hổ nghe được Nghệ Phong nói thế, cũng không nhiều lời, lần này dẫn theo cả trận doanh, chỉ một Minh phủ nho nhỏ mà thôi, thích đập là đập… Theo lời Cuồng Hổ hạ xuống, mọi người trong Kim Lâu bắt đầu hành động, trực tiếp ôm lấy hai con sư tử đá ngoài cửa, hung hăng ném vào Minh phủ. Theo một tiếng ầm ầm vang lên, trái tim mọi người cũng nhảy lên hai cái.

- Đoàn người này cư nhiên thực sự đập Minh phủ! Bọn họ chán sống sao? Hay thực sự có bổn sự này?

Rất nhanh, bọn họ liền phủ nhận, trong lòng những người bình thường này, hình ảnh Minh phủ không khác gì Thiên Vương lão tử, có ai là đối thủ của Thiên Vương lão tử được?

Đứng tại phía sau Nghệ Phong, ngoại trừ Liễu lão còn có hai vị Tôn cấp, một người là Mông Bạch trước đó từng theo Nghệ Phong giết tới Văn Linh cố, một người khác xa lạ, nhưng thực lực không hề thua kém Mông Bạch… Nguyên bản Mông Bạch còn muốn chờ Minh Tôn giả đi ra, nhắc nhở đối phương thức thời một chút, thế nhưng thật không ngờ Nghệ Phong không nói một lời, trực tiếp cho người đập Minh phủ.

Mông Bạch thấy thế, thở dài một hơi, trong lòng chậm rãi nói:

- Lần này Minh gia bị phế rồi!

Đối với năng lực của Nghệ Phong, Mông Bạch hiểu rõ hơn hết những người ở đây, không phải vì Nghệ Phong giết một đường ra khỏi đế quốc Mãnh Hổ, cũng không phải vì Nghệ Phong từng chém giết qua Tôn cấp, mà là vị sư tôn chỉ phất tay liền chém giết Tôn cấp cao giai kia. Mông Bạch đã từng chứng kiến qua một màn Liễu Nhiên xuất thủ, thầm nghĩ coi như mọi người trong hoàng thấy cùng đi tới đấu với người ta, cũng không thể là đối thủ, thảo nào người ta đối với vương vị đế vương không thèm liếc mắt… Trong lòng Mông Bạch cũng rõ, vì sao Long Thiên đại đế nghe được thân ngoại Minh gia chọc vào Nghệ Phong, lúc đó không nói gì, trực tiếp phái hai người bọn họ tới trợ uy cho Nghệ Phong. Trong này sợ là có chút ý tứ phân rõ ranh giới với Minh gia.

- Lần này Minh gia triệt để dính vào hồi bi kịch rồi. Chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại chọc phải Nghệ Phong. Nếu như là người khác, đế quốc còn có thể mắt nhắm mắt mở, thế nhưng chọc phải Nghệ Phong, sợ là Long Thiên cũng hận không thể tự mình tới đập nát Minh gia.

Mông Bạch nhớ tới sắc mặt âm trầm của Long Thiên, nhịn không được cảm giác đồng tình cho Minh gia. Long Thiên nghe được tin tức Nghệ Phong truyền tới, đã nói ra một câu:

- Diệt thì diệt, miễn cho một ít người tự cho ôm được vào gốc đại thụ hoàng thất là có quyền đi gây chuyện, hoàng thất không có nhiều tinh lực như vậy cho bọn họ thoải mái…

Đương nhiên, Nghệ Phong cũng biết Long Thiên phái hai Tôn cấp đi theo là có ý tứ của hắn, cười cười không nói gì, tự nhiên cũng minh bạch ý tứ của Long Thiên. Thế nên hắn không cự tuyệt, mặc dù có hai người là hắn và Liễu lão cũng đủ diệp Minh gia vài lần rồi.

- Đoàn người này đập nhà quá kém, Cuồng Hổ, có thời gian ngươi nên chú ý huấn luyện bọn họ.

Nghệ Phong nhìn mọi người trong Kim Lâu như gãi vào Minh phủ, có chút bất mãn nói với Cuồng Hổ.

Nghe được Nghệ Phong nói, trên trán Cuồng Hổ đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hầu như muốn khóc: thiếu gia a, chúng ta cũng không phải nghiệp đội đi đập nhà, chuyện này cũng có thể huấn luyện sao? Huống chi, tốc độ đập như này cũng không chậm a, mới qua chưa được một chút đã biến từ chỗ một nghìn còn lại một trăm.

- Ha ha, tiểu thiếu gia, nếu bàn về trình độ đập phá này, còn phải hỏi thiếu gia một chút, năm đó hắn cũng luyện tập qua nhiều lần.

Liễu lão ở bên cạnh cười nói.

- Lão đầu tử còn có kinh lịch như vậy?

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức lẩm bẩm nói:

- Ta sau này cũng phải luyện tập, không thể quá kém so với lão đầu tử.

Diệp Hi tại bên cạnh nghe được những lời này của Nghệ Phong, thiếu chút nữa không đứng vững được. Còn có chuyện như vậy sao? Đập nhà người ta còn tính là chuyện tốt? Còn phải tranh đua cao thấp?

Diệp Hi thật ra lần đầu thấy được Nghệ Phong rất có bản chất hoàn khố. Chỉ bất quá, ngoài hoàn khố hắn còn có được thực lực khủng bố, điều này đã định trước Minh gia bị đập đổ rồi.

- Ai dám nháo sự tại Minh gia ta?

Một câu rống giận vang lên, nguyên bản một võ giả Vương cấp của Kim Lâu đang đập phá Minh phủ bị đánh bay ngược ra, phun ra một ngụm máu, kéo lê trên mặt đất một đạo vết tích thật sâu, được Nghệ Phong đưa tay hóa giải lực đạo trên người, lúc này mới đững vững được, sắc mặt biến thành tái nhợt.

Biến cố bất ngờ khiến tinh thần Nghệ Phong hơi chấn động, vừa rồi khi Kim Lâu mới bắt đầu hành động, võ giả đi ra ngăn chặn cũng chỉ là Sư cấp mà thôi, lúc này đã đi ra một cường giả, không còn dễ dàng được nữa.

Nhìn mọi người dừng lại, Nghệ Phong hời hợt nói:

- Dừng lại làm gì, tiếp tục đập cho ta, ngày hôm nay bọn họ dám đả thương một người các ngươi, ta liền giết mười người bọn hắn. Cuồng Hổ, ngươi cũng đi tới, miễn cho đối phương còn tưởng rằng Kim Lâu ta không có cường giả.

Cuồng Hổ nhanh khom mình rồi bay nhanh về phía Minh phủ, đề phòng đối phương tiếp tục công kích.

Người vừa mới bức lui một Vương cấp của Kim Lâu, nghe được những lời này của Nghệ Phong, sớm đã nổi trận lôi đình, hai mắt trừng trừng nhinNghệ Phong, một trảo hung hăng chụp tới, rất có ý tứ nhanh chóng giải quyết Nghệ Phong.

- Hừ!

Nghệ Phong còn chưa xuất thủ, Liễu lão đã cười lạnh một tiếng, tay vung mạnh lên, một cỗ năng lượng bắn tới, nam tử trung niên kia thấy thế đại biến sắc mặt, thân ảnh lập tức lóe lên muốn né tránh, thế nhưng công kích của Liễu lão hắn sao có thể né được, một đạo năng lượng oanh thẳng lên trên người hắn, thân thể bay ngược ra ngoài, khóe miệng cũng tuôn ra một ngụm máu.

Nam tử trung niên cảm giác được huyết khí trong người cuồn cuộn, sắc mặt thành trắng bệch, cố gắng ổn định thân hình, khom người thi lễ với Liễu lão, nói:

- Không biết Minh phủ có chỗ nào đắc tội với Tôn giả đại nhân, vãn bối xin bồi tội…

Liễu lão nhìn lướt qua nam tử trung niên, nói:

- Đi gọi lão gia hỏa trong gia tộc các ngươi ra đây. Hôm nay, chúng ta đã định phải đập Minh phủ rồi.

Một câu nói này khiến sắc mặt nam tử trung niên thêm đổi. Người vây xem đồng dạng cũng kinh hãi nhìn về phía Liễu lão: Tôn cấp? Người như vậy đối với bọn họ là tồn tại cao không thể với, thảo nào dám động tới Minh phủ, nguyên lai là có cường giả bực này.

- Vãn bối đi mời gia phụ!

Nam tử trung niên cắn răng, xoay người đi vào bên trong. Nguyên vốn người tới nháo sự chỉ là Vương cấp mà thôi, lấy thực lực của hắn cũng đủ ứng phó rồi, thế nhưng thật không ngờ đối phương cư nhiên có Tôn cấp, vừa mới rồi, hắn đã dính phải trọng thương… Nam tử trung niên rất minh bạch, đối phương khẳng định đã lưu thủ, bằng không lấy thực lực Vương cấp bát giai của hắn, sợ rằng đã phải ngã xuống rồi.

- Một lão gia hỏa tự cao!

Liễu lão đối với Tôn cấp của Minh gia cũng bất mãn mười phần, có người đập tới cửa, cư nhiên còn ngồi được ở bên trong.

Ngay khi đám người Nghệ Phong có chút không nhịn được, một giọng nói âm trầm truyền ra:

- Không biết Minh phủ đắc tội thế nào với Tôn giả? Bản Tôn nguyện xin lỗi, hi vọng Tôn giả có thể ngừng tay?

Nói xong, hai đạo thân ảnh thoáng hiện tại trước mặt Nghệ Phong, khí thế bức thẳng tới Liễu lão.

- Di, hai Tôn cấp?

Nghệ Phong kinh ngạc nhìn hai Tôn cấp đang áp bức khí thế về phía Liễu lão, trong mắt có vẻ kinh ngạc, không nghe nói tới Minh phủ có thêm một vị Tôn cấp, nếu như thật có hai Tôn cấp mà nói, lực ảnh hưởng của Minh gia cũng tuyệt đối không chỉ có một điểm như vậy.

Liễu lão đồng dạng cũng có chút sửng sốt, hơi dò xét thực lực của đối phương một chút, trong mắt cũng có thêm một phần thận trọng, một người trong đó cư nhiên đạt được Tôn cấp tam giai.

Nghệ Phong cũng điều tra một chút đối phương có điểm mạnh, chỉ là hắn vẫn không thèm để ý, nói với Cuồng Hổ:

- Khu vực này đập thế được rồi, dẫn bọn họ đi vào nội viện, cũng đập hết cho bản thiếu, có ngươi ngăn lại, cứ giết không tha.

Một người Tôn cấp vừa đi ra, nghe được câu này sắc mặt trở nên xấu xí mười phần, hầu như muốn cắn chết Nghệ Phong. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cuồng Hổ nghe được Nghệ Phong nói, cũng mặc kệ ánh mắt của đối phương, trực tiếp dẫn người đi đập phá. Một màn này khiến sắc mặt người vây xem đều nhăn lại, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng thay đổi, nghĩ không ra lão tổ tông người ta đi ra rồi, hắn còn dám càn rỡ như thế.

Vị Tôn giả ở bên cạnh nhìn thoáng qua Liễu lão, điều tra khí thế dâng trào của đối phương, hơi nhíu mày nói:

- Minh tôn giả, từ khi nào ngươi chọc phải cường giả như vậy?

Đối với câu hỏi của vị hảo hữu, Minh tôn giả cười khổ một tiếng, hắn nào biết có nguyên nhân gì.

- Các hạ làm việc nên lưu lại một đường mới tốt, lúc này lui đi, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua, thế nào?

Minh tôn giả hít sâu một hơi, không đến lúc vạn bất đắc dĩ cũng không muốn kết địch với một Tôn cấp.

- Ha ha, nếu ta không chịu thì sao đây?

Liễu lão cười nói.

Một câu nói này, khiến Minh tôn giả hừ một tiếng, hai cỗ khí thế đồng thời áp bức tới Liễu lão:

- Các hạ tuy rằng mạnh, thế nhưng ngươi cho là ngươi chống đỡ được hai người Tôn cấp chúng ta sao?

Nghệ Phong nghe thế, nhất thời cũng nở nụ cười, vỗ vỗ tay nói:

- Tốt! Nguyên lai là nhiều người khi dễ ít ngươi, ta đây biết nên làm thế nào rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio