Mị Công Khanh

chương 65: nhiễm mẫn và trần dung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tin tức Vương Thất lang đưa tới lễ vật cùng với việc ở chung với Trần Dung trong phủ Nam Dương vương hai ngày hai đêm đồng thời được truyền lưu. Gần như là đột nhiên, Trần Dung phát hiện sân viện của mình ngựa xe và nhóm nữ lang tới cầu kiến tới xem náo nhiệt như nước chảy.

Đây là ngày thứ ba khi Trần Dung trở lại trong phủ.

Nàng nghe trong tiếng cười đùa trong phòng, ra hiệu với Bình ẩu rồi lén lút lùi về phía sau. Nói chuyện với những người này suốt một hai canh giờ, Trần Dung thật sự phiền chán với mấy câu hỏi không cần trả lời, lại luôn kèm theo lời ám chỉ kia.

Bình ẩu thấy nàng lùi xuống, lặng lẽ gật đầu.

Trần Dung đi ra sau cửa, xoay nhanh người rồi bước đến giữa đám cây cối.

Trên bầu trời thái dương nhô lên cao chiếu vào cơ thể ấm áp, Trần Dung nhìn ngắm, bước chậm lại muốn trở lại tầm phòng lấy ra roi ngựa đùa nghịch một lúc.

Đúng lúc này, bên ngoài tường vây truyền đến một giọng nói văn nhã: “Nghe nói ngoài thành xuất hiện tung tích của người Hồ.”

Im lặng một lúc, giọng nói của Trần Thuật vang lên: “Nhiễm tướng quân đang đi trên đường, nói là buổi trưa sẽ tới.” Trong giọng nói mơ hồ có sầu lo.

Nhiễm Mẫn đã trở lại rồi sao? Trần Dung cười lạnh một cái, xoay người trở về.

Nàng vừa mới đi hai bước, đột nhiên, thân mình nàng cứng đờ, cả người không thể động đây. Nhiễm Mẫn đã trở lại? Vào lúc này ư? Không đúng, không đúng, có chuyện không đúng……. Nàng giật mình một cái, đúng là có việc gì đó, nhớ ra rồi, lúc này y trở về sẽ xảy ra một việc lớn.

Nghĩ đến đây, Trần Dung chạy vào tẩm phòng, nàng tháo roi ngựa trên vách tường xuống, xoay người lao ra ngoài.

Ngay khi nàng hấp tấp xông ra, tiếng kêu của Trần Thiến truyền đến: “A Dung, A Dung, muội định đi đâu vậy?”

Trần Vi cũng kêu lên: “Ý, A Dung, sao trong tay muội lại cầm roi ngựa? Này, các nam nhân không thích vẻ thô lỗ đó đâu.”

Trần Dung không đáp, dưới chân nàng như có gió, cả người lao ra ra mũi tên, đảo mắt đã để lại một đống cát bụi cho chúng nữ.

Chúng nữ nhất thời choáng váng.

Trần Dung bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ đỗ xe ngựa, quát với một nô bộc: “Chở ta ra cửa bắc!”

Nô bộc kia đã lâu không thấy nữ lang nhà mình hoang mang rối loạn như thế, hắn chặp hai tay nói: “Vâng.” Rồi chọn một chiếc xe ngựa tốt, nhảy lên vị trí xa phu.

Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, nàng nhìn thái dương trên bầu trời, quát: “Nhanh hơn một chút.”

“Vâng.”

“Nhanh hơn chút nữa.”

“Vâng.”

……

Trong tiếng liên thanh thúc giục của nàng, xe ngựa của Trần Dung lao đi với tốc độ rất nhanh, cũng không quản người gác cổng hỏi han, cứ thế chạy ra khỏi đại môn Trần phủ.

Đường phố Nam Dương lạnh lùng hơn nhiều so với hai ngày trước, trên đường không có người đi qua đi lại, ngay cả xe ngựa dạo chơi của chúng sĩ tộc đệ tử cũng không thấy đâu.

Dưới tình huống như vậy, xe ngựa thực thuận lợi đến cửa bắc.

Xe ngựa dừng lại, tiếng xa phu truyền đến đến: “Nữ lang.” Trong giọng nói có chút không xác định.

Trần Dung vén rèm xe.

Chỉ thấy hai bên cửa thành có hai mươi binh lính được võ trang đầy đủ, cầm trường kích canh giữ ở nơi đó. Lại ngẩng đầu lên, trên đỉnh tường thành, mười mấy kẻ sĩ trung niên mặc trường bào, cao quan bác mang xuất hiện ở trong tầm nhìn. Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung đã nhận ra trong những người này, có Ngu Công, có Trương Công Thiên, cũng có Trần Công Nhương của Trần phủ, đều là tộc trưởng của các sĩ tộc có ảnh hưởng lớn trong thành Nam Dương.

Trần Dung thu hồi ánh mắt, nói: “Tiếp tục chạy đi.”

Nô bộc kia nhìn nàng, thấy biểu tình nàng kiên định thì thét dài một tiếng, điều khiển xe ngựa chạyvề phía trước.

Lúc này, Trần Dung đã vén toàn bộ rèm xe lên, đem khung cảnh bên trong xe ngựa rành mạch hiện ra trước mắt nhóm sĩ tốt.

Chúng sĩ tốt liếc mắt nhìn một cái, nhất nhất thu hồi trường kích.

Chỉ chốc lát, xe ngựa ra khỏi cửa thành.

Vừa mới bước ra, Trần Dung nghe thấy một người khẽ nói: “Nữ lang này vào thời điểm hiện tại còn chạy ra ngoài du ngoạn.”

Giọng nói kia của sĩ tốt khiến cho xa phu bất an, hắn quay đầu gọi: “Nữ lang, chúng ta vẫn nên……”

Trần Dung ngắt lời hắn, nói với vẻ quyết đoán: “Tiếp tục chạy về phía trước.”

“Vâng.”

Xe ngựa ra khỏi phạm vi của thành, chạy trên quan đạo.

Trên quan đạo có vẻ thực hoang vắng, hai bên đều là bãi cỏ hoang vu khô cằn mênh mông vô bờ. Trên bãi cỏ thường thường có thể nhìn thấy mấy mái nhà tranh nho nhỏ. Ở bên đường, cũng có vài lưu dân nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mùi tanh tưởi xông vào mũi.

Nhìn thấy tình cảnh này, xa phu kêu lên: “Nữ lang.”

“Đừng nói nữa.” Tiếng nói đè thấp của Trần Dung truyền đến: “Ngươi cứ điều khiển xe chạy về phía trước, nếu có lưu dân ngăn trở, mặc kệ là ai thì cứ xông vượt qua.” Lúc này nàng đã kéo rèm xe xuống.

Xa phu chần chờ rồi lên tiếng, vẫn điều khiển xe ngựa tiếp tục phóng về phía trước.

Càng đi, nhà tranh cùng lưu dân hai bên đường càng ngày càng nhiều, thậm chí Trần Dung còn nhìn thấy có một thiếu niên hơn mười tuổi đang dùng tay nhổ cỏ lên ăn. Hai bên đường có hơn mười hai mươi người tụ tập cùng một chỗ, dựa sát vào nhau để sưởi ấm. Khi những người này nhìn thấy xe ngựa của Trần Dung cô độc chạy trên đường thì hai mắt đều phát sáng. Trong mệnh lệnh thô ráp chói tai, hai hài tử tầm ba bốn tuổi lắc la lắc lư đi ra, đến đứng giữa quan đạo.

Xa phu nhìn mấy hài tử đứng ở giữa đường, động tác điều khiển xe không tự chủ được chậm lại.

Trong xe ngựa Trần Dung hỏi: “Tại sao lại chạy chậm lại?”

Giọng nói bất an của xa phu truyền đến: “Nữ lang, là hai hài tử, có một đứa là nữ oa, bọn nó đang đứng chắn giữa đường.”

Trần Dung sầm mặt xuống, ra lệnh: “Lập tức cao giọng bảo bọn nó lui ra, đồng thời xe ngựa không thể giảm tốc!”

“Vâng.” Xa phu vung roi ngựa, cao giọng quát: “Lui ra, lui ra đi! Đều lui ra cho ta!”

Tiếng quát của hắn một tiếng so với một tiếng càng thêm nghiêm khắc, nhưng hai hài tử vẫn đứng ở giữa đường kia không hề nhúc nhích. Thậm chí, trong tiếng quát của hắn, một phụ nhân hai mươi mấy tuổi cũng đứng lên, ra đứng phía sau hai hài tử kia.

Trong tiếng hét vang của xa phu đã có chút nóng nảy, hắn rống giọng: “Bảo các ngươi lui ra, có nghe hay không?”

Trần Dung lắng nghe rồi nhẹ nhàng vén lên một góc. Nàng nhìn quan đạo phía trước, nhóm lưu dân tầm , người tụ tập thành đôi, ở phía sau bọn họ, nàng còn thấy được khoảng mười hài cốt của hài tử. Hài cốt này không còn nguyên vẹn, dường như mỗi một miếng thịt nhỏ đều bị liếm sạch, xương cốt đều bị nấu đi nấu lại nên mới sạch sẽ như thế. Sau đó, Trần Dung lại liếc mắt nhìn ba người chặn đường phía trước. Nàng kéo rèm xe xuống, hung hăng quát: “Toàn tốc đánh xe vượt lên đi!”

Xa phu kinh hãi, vội la lên: “Nhưng mà nữ lang, bọn nó là hài tử!”

“Không muốn chết thì toàn tốc đánh xe vượt qua!” Trong giọng nói của Trần Dung đã có vẻ ngoan tuyệt khi nhìn quen sinh tử, trên thực tế, kiếp trước khi làm bạn bên người Nhiễm Mẫn, nàng thật sự đã nhìn quen với việc giết người. Thấy xa phu không trả lời mình, Trần Dung hét to: “Đánh xe đi! Ta lệnh cho ngươi đánh xe!”

Sau một lúc lâu, xa phu mới cắn răng trả lời: “Vâng.” Lời vừa thốt ra, hắn dắt cổ họng, đỏ mặt hét to: “Tránh ra, có nghe hay không? Không tránh ra ta sẽ xông qua đó! Giá……”

Vó ngựa, bánh xe xóc nảy, Trần Dung thấy tốc độ của xe lập tức tăng lên.

Xe ngựa càng lúc càng nhanh.

Hai hài tử và một nữ nhân đứng trên quan đạo vẫn không nhúc nhích, không hề có ý tứ tránh né.

Mà ở bên cạnh bọn họ, một đại hán mắt mở to như chuông đồng đang sợ hãi kêu lên: “Mau mau dừng xe, mau mau dừng xe.”

Ở phía sau hắn là một thiếu phụ có bộ mặt tú lệ khóc kêu: “Mau dừng xe, mau mau dừng xe đi. Ông trời sẽ giết mấy kẻ sĩ tộc các ngươi mà!”

Hai lưu dân bên cạnh thì có ánh mắt đờ đẫn, biểu tình ngẩn ngơ nhìn một cảnh này.

Xe ngựa khiến cát bụi bốc lên, mệnh lệnh của Trần Dung vang lên: “Đừng để ý đến bọn họ, đánh xe tiếp đi!”

“Vâng.” Xa phu cao giọng lên tiếng, tay phải hắn vung roi ngựa, nhắm hai mắt lại hét to: “Giá……”

Xe ngựa va chạm xông qua! Chỉ nghe thấy tiếng động thân thể bị đập mạnh truyền đến. Ngay sau đó, xe ngựa hơi nghiêng đi, tốc độ chậm lại.

Mười mấy tiếng hoan hô truyền đến, chúng lưu dân lao về phía xe ngựa.

Xa phu vội vàng mở hai mắt, kỹ thuật điều khiển xe của hắn rất tài giỏi, chỉ vung roi vài cái, toa xe rốt cục vững vàng.

Xe ngựa xông qua, bỏ chúng lưu dân lại phía sau, cũng ném ba thân thể trọng thương chảy máu lại.

Xa phu quay đầu lại, chỉ liếc nhìn một cái thì hắn suýt nữa nôn mửa ra tiếng.

Chỉ thấy đại hán mắt to như chuông đồng kia cầm trong tay một con dao nhọn đi đến trước mặt ba ngươi. Gã giơ tay chém xuống, ba người bị thương đang giãy giụa vặn vẹo không thấy nhúc nhích nữa.

Ở bên cạnh đại hán, thiếu phụ tú lệ kia đang chỉ huy vài lưu dân dùng chậu chứa máu tươi ba người chảy xuống.

Xa phu nôn khan hai tiếng, nhịn không được nói với Trần Dung: “Nữ lang, may mắn là người có trí tuệ.”

Trần Dung không trả lời.

Xe ngựa cứ đi như thế một lúc lâu, phía trước bỗng thấy cát bụi cuồn cuộn. Trong đám cát bụi, một cờ xí mặt trên viết chữ ‘Mẫn’ như ẩn như hiện.

Trần Dung thấy thế, ra lệnh: “Dừng lại đi.”

“Vâng.” Xe ngựa điều khiển đến bên cạnh đường, chậm rãi dừng lại.

Trần Dung vén lên rèm xe.

Trong nháy mắt, đám cát bụi kia đã tới gần.

Đúng lúc này, Trần Dung mở ra cửa xe, thăm dò nhìn ngắm bên ngoài

Dưới cờ xí, nam nhân mặc khôi giáp màu đen, tuấn mỹ lãnh khốc đang nghe người bên cạnh nói nhỏ, rồi quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Tay phải của y vung lên, đội ngũ chỉ có hai trăm người liền ngừng lại.

Nhiễm Mẫn cưỡi ngựa tới gần Trần Dung, chỉ chốc lát, y điều khiển tuấn mã màu đỏ ngừng lại, nhìn về phía Trần Dung. Nhìn nàng, hai tay y chặp lại, nói với giọng khách khí: “Lúc này Tôn Diễn tích trữ lương thực, may mà có nữ lang tương trợ, Nhiễm Mẫn vô cùng cảm kích.”

Trần Dung nhìn y. Khi đối mặt với con ngươi đen hàm chứa tươi cười kia của y, Trần Dung cúi đầu xuống, hơi hơi hạ thấp người, nói: “Thỉnh tướng quân lại đây, ta có chuyện muốn nói.”

Nhiễm Mẫn đá bụng ngựa, đi đến bên cạnh nàng.

Y dựa vào gần như thế, gần gũi đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể y.

Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng liếc nhìn về phía sau y, thấp giọng nói: “Tướng quân đang trở về thành Nam Dương sao?”

“Đúng vậy.” Nhiễm Mẫn kinh ngạc nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Nữ lang một mình ra khỏi thành, là vì tìm ta?”

Trần Dung gật đầu.

Nhiễm Mẫn trở nên nghiêm túc, y lại chắp hai tay: “Mời nói.”

Trần Dung rũ hai mắt, nói: “Lần này tướng quân trở về, có phải dẫn theo vài thiên tướng phụ tá từng xuất thân là sĩ tộc hay không?”

Nhiễm Mẫn nhìn nàng chằm chằm, bất mãn nói: “Loại sự tình này Tôn Diễn cũng nói với phụ nhân như nàng sao?”

Trần Dung ngẩng đầu nhìn y, trầm giọng nói: “Ta là phụ nhân, tại thời điểm này mạo hiểm tiến đến, chính là muốn nói với tướng quân một câu. Nay khắp thành Nam Dương đều có đồn đãi. Rất nhiều sĩ tộc đều tin rằng tướng quân sẽ thay Thạch Hổ đoạt lấy thành Nam Dương. Nhưng mà, cũng có một số sĩ tộc cũng không tin tưởng, bọn họ biết, tướng quân rất hận người Hồ. Không cần phải nghĩ, khi tướng quân vào thành thì có không ít sĩ tộc tiến đến nghênh đón, nếu lúc này người bên cạnh của tướng quân xuất kỳ bất ý ám sát vài tộc trưởng đức cao vọng trọng trong sĩ tộc, đến lúc đó tướng quân sẽ làm thế nào?”

Trần Dung nâng lên chiếc cằm nhỏ, mở to mắt nhìn Nhiễm Mẫn, nói với vẻ oán hận: “Hừ, ngài nghĩ rằng ta muốn chạy ra sao? Nếu không phải trong lúc vô ý nghe thấy một vài lời nói nhỏ, cảm giác được sự việc có vấn đề, ta ra đây làm gì.”

Nàng nói tới đây, tay phải cầm roi ngựa vung lên, quát với xa phu: “Đi thôi!”

Xa phu lên tiếng, xe ngựa lại khởi động.

Đúng lúc này, tay phải Nhiễm Mẫn duỗi ra, y cầm cổ tay của Trần Dung. Y nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: “Đi cùng nhau đi.”

Hai mắt thoáng nhìn, y trông thấy trên xe và ngựa kéo có vấy máu tươi, tức thì, Nhiễm Mẫn nhếch miệng cười, vô cùng chói mắt: “Vì gặp ta, một nữ lang nho nhỏ như nàng cũng dám tàn nhẫn giết người sao?”

Trần Dung hừ mạnh một tiếng, tay trái vung qua, muốn thoát khỏi nắm giữ của y.

Nhưng nàng vừa động đây, Nhiễm Mẫn lại cầm thật chặt.

Nhìn nàng thật gần, y dựa sát vào nàng một chút, khẽ dặn dò: “Đừng náo loạn, ta phải đi hỏi một câu, xử lý tốt rồi thì cùng đồng hành.”

Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp thổi vào trong lỗ tai nàng, khiến Trần Dung không thể tự áp chế run rẩy, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, hô hấp hỗn loạn.

Đầu tiên Nhiễm Mẫn nhíu mày, sau đó y cẩn thận đánh giá nàng. Đột nhiên, y thấp giọng nỉ non: “Hôm nay mới biết, nữ lang đúng là xinh đẹp dụ hoặc người khác.”

Một câu vừa thốt ra, Trần Dung đã khẽ quát: “Câm miệng!” Nàng giơ roi ngựa lên, nói bằng giọng hung tợn: “Những lời thế này về sau ngươi không được nói nữa! Bằng không đừng trách ta tiên hạ vô tình (lưỡi roi vô tình)!”

Nhiễm Mẫn ngẩn ra, đảo mắt lại cười ha hả. Trong tiếng cười vang, y quay đầu ngựa, trở về trong đội ngũ.

Y ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, hai mắt như điện lạnh lùng nhìn mọi người. Một lát sau, trường kích của Nhiễm Mẫn chỉ về phía đội ngũ, quát: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, đều đứng ra cho ta!”

Năm người bị y chỉ không khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ do dự một chút, rồi chậm chạp bước ra.

Trường kích của Nhiễm Mẫn đặt vào cổ họng của một người đứng giữa!

Mũi kích lạnh lẽo thấu xương, khí thế bức người. Người nọ không tự chủ được lui ra sau một bước, run giọng hỏi: “Tướng quân, tướng quân đây là có ý gì?”

Khuôn mặt tuấn tú của Nhiễm Mẫn lạnh lùng, y quát lên một tiếng: “Nói! Thạch Hổ bảo ngươi đến đây là có dụng ý gì?”

Lời vừa dứt, ‘Bịch’ một tiếng, người trong sĩ tộc đứng bên phải thứ bốn kia, không biết vì sao hai đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Nhiễm Mẫn thấy thế, hai mắt trợn to, hàn quang thô bạo lóe ra: Quả nhiên có vấn đề!

Tay phải y khẽ nâng, trường kích trong tay đưa về phía trước.

Tức thì, kẻ sĩ bị trường kích chỉ vào rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hắn vội quỳ xuống đất, run giọng kêu lên: “Đừng, đừng giết ta, ta nói, ta nói…… Là bệ hạ, bệ hạ nói, tâm của tướng quân đều ở bên người Hán, như vậy không tốt, người muốn khi chúng ta theo tướng quân vào thành thì thuận tay giết vài thủ lĩnh đức cao vọng trọng trong sĩ tộc.”

Quả nhiên giống như lời của Trần thị A Dung, nàng chỉ là một nữ lang nho nhỏ, tin tức bí mật thế này nàng nghe được từ đâu? Không tự chủ được, Nhiễm Mẫn quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Y trông thấy là giai nhân bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm động lòng người, eo nhỏ chỉ vừa một bàn tay.

Nhiễm Mẫn thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm kẻ sĩ kia, nặng nề nói: “Nam Dương vương thì sao? Bệ hạ không cần các ngươi cũng thuận tay giết lão ta ư?”

Kẻ sĩ kia liên tục lắc đầu, nằm ở trên đất vội vàng nói: “Không, không, bệ hạ nói, dù lão già Nam Dương vương đó có ở đây, thành Nam Dương cũng không có gì đáng sợ.”

Nhiễm Mẫn thu hồi trường kích, quát: “Lí Vì.”

“Dạ.”

“Lôi bọn họ xuống, hỏi một chút xem còn có đồng lõa nào không, hỏi xong thì tùy ngươi xử trí.”

“Vâng!” Một người trung niên thân hình cao gầy, khí chất âm lãnh giục ngựa bước ra khỏi hàng, vung tay lên, sai người lôi kẻ sĩ đang hô to gọi nhỏ cầu xin tha thứ kia xuống.

Nhiễm Mẫn điều khiển ngựa hướng về phía Trần Dung, thấy Trần Dung vẫn đang nhìn theo kẻ sĩ kia, y khẽ cười nói: “Đừng nhìn, ở chỗ đó không có cảnh đẹp gì đâu, cũng không có mĩ nam!”

Trần Dung hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía y. Lúc này, Nhiễm Mẫn cũng đang nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Mẫn cau mày, nghiêm túc hỏi: “Nữ lang, ta thực không hiểu đã đắc tội gì với nàng?”

Trần Dung nhanh chóng trả lời: “Không có.”

“Thật sao?”

“Tất nhiên là thật.” Trần Dung liếc mắt xem thường, nhịn không được nói: “Việc ở nơi đây đã xong, chúng ta đi đây.” Dứt lời, tay phải đặt lên rèm xe, định kéo nó xuống.

Đúng lúc này, tay Nhiễm Mẫn nhanh như chớp vươn ra, lại chế trụ cổ tay nàng. Sau khi y nắm cổ tay nàng thì kéo xuống, bao bọc toàn bộ bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay mình.

Bàn tay to của y thật ấm áp, phủ lên bàn tay nhỏ bé của nàng. Ngay lập tức, mặt Trần Dung đỏ tới gáy, nàng giương mắt nhìn y, trong ánh mắt, ngoại trừ kinh hoảng, lại lấp lánh ánh lệ.

Nhiễm Mẫn thấy kỳ lạ, y giục ngựa tới gần nàng. Lần này, y chỉ cách nàng có một tấc, hô hấp của hai người đều quấn quanh lẫn nhau.

Nhiễm Mẫn từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ, bạc môi y cố ý vô tình chạm nhẹ và khuôn mặt đỏ hồng của nàng.

Từ lúc môi của y vừa chạm vào, dường như Trần Dung bị dọa choáng váng, nàng khẽ hé miệng, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn y. Xem biểu tình kia của nàng, vốn là muốn lên án, nhưng chỉ chớp mắt, lại chỉ có vẻ rưng rưng cùng ủy khuất.

Nhiễm Mẫn vẫn không chuyển mắt nhìn nàng chăm chú, theo dõi từng biểu tình biến hóa của nàng. Thấy thế, y nhíu mày rậm, trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết lộ ra một chút tươi cười nhợt nhạt mang theo hứng thú. Bạc môi y khẽ nhếch lên, giọng nói khàn khàn: “Trần thị A Dung, ta sẽ hướng Trần phủ xin cưới nàng.”

“Không!” Trần Dung thét chói tai ra tiếng. Hai tay nàng đều vung lên, đập lung tung vào trong ngực y, nói: “Ngài cách ta xa một chút.”

Nhiễm Mẫn không hề động đây. Y tùy ý để nàng đấm y, y vươn tay phải, nhẹ nhàng mà ôn nhu lau lệ trên gương mặt nàng. Rũ mắt xuống, y nhìn chằm chằm giọt nước mắt trên ngón tay kia, bạc môi khẽ hé, đem nó nuốt vào trong bụng.

Động tác này…… Trần Dung choáng váng, nàng kinh ngạc khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ngơ ngác nhìn động tác của y.

Sau khi Nhiễm Mẫn khẽ liếm nước mắt của nàng, mày rậm nhướn lên, y nói: “Hơi mặn.” Y ngẩng đầu Trần Dung, hỏi: “Nàng thật sự chưa từng gặp qua ta sao?”

“Ta đã nói không có!”

Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Trần Dung, Nhiễm Mẫn khẽ cười. Y lại vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt nàng. Ngón tay thô ráp ở trên mặt Trần Dung ôn nhu vuốt ve từng chút một, y chậm rãi lau đi mọi giọt lệ trên mặt nàng, sau đó, y cúi đầu, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, y khẽ hỏi: “Thực sự không muốn ta cưới nàng sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio