Trần Dung nhíu mày, mất hứng quát: “Về sau ai cũng không được đề cập về chuyện này nữa.”
Chúng phó ngẩn ra.
Trần Dung trừng mắt nhìn xa phu kia, cả giận nói: “Về sau không được nói lung tung, nhớ kỹ, chuyện hôm nay chưa hề phát sinh!”
Xa phu trẻ có chút sợ nàng, nghe vậy vội vàng lúng ta lúng túng đáp vâng. Nhưng Bình ẩu ở một bên vội vàng hỏi: “Vì sao? Chỉ có Nhiễm tướng quân không giống các sĩ tộc khác coi trọng xuất thân, y có thể cưới người làm thê mà. Bỏ lỡ y thì người phải làm sao bây giờ?”
Trần Dung đỏ mắt, quật cường nhếch miệng, hung hăng trả lời: “Ngay cả cả đời không lấy chồng, ta cũng sẽ không gả cho người này.”
Dứt lời, nàng xoay người đi vào trong phòng.
Thượng tẩu ở phía sau nàng kêu lên: “Nữ lang, gia tộc cũng sẽ không để cho người không lấy chồng đâu. Làm tiểu thiếp của người khác, đâu thể bằng với làm thê tử của Nhiễm tướng quân chứ.”
Trả lời Thượng tẩu là tiếng cửa phòng bị đóng thật mạnh.
Trần Dung vẫn nhốt mình tại trong phòng, tới buổi chiều, nàng nghe thấy bên ngoài đường phố truyền đến từng đợt cười vui.
Nàng nghe ngóng một lúc, nhịn không được đứng ở phía sau cửa, gọi: “Ẩu.”
Qua một hồi lâu, giọng nói của Bình ẩu vội vàng truyền đến: “Ở đây ở đây, nữ lang, chuyện gì vậy?”
Trần Dung nghiêng đầu nhìn rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sao náo nhiệt như vậy?”
Bình ẩu đã nhìn nàng lớn lên, biết lòng nàng dâng lên hiếu kỳ, lập tức bà dở khóc dở cười nói: “Nữ lang muốn biết, vì sao không ra nhìn thử.”
Bên trong Trần Dung không hé răng.
Bình ẩu đành phải nói: “Là như vậy, Nhiễm tướng quân mang theo hai trăm sĩ tốt đi tới thành Nam Dương. Đoàn người đều thật cao hứng, cảm thấy y dẫn theo người tới đây là thật tình muốn bảo vệ thành Nam Dương.”
Trần Dung ‘Uhm’ một tiếng.
Bình ẩu thấy nàng lại im lặng, không khỏi tiến lên, hỏi với vẻ cẩn thận: “Nữ lang, người vẫn chưa ăn bữa sáng, hiện tại là buổi chiều rồi. Có đói bụng không, muốn đi ra hay không?”
Trần Dung không trả lời.
Bình ẩu than thở: “Cũng không biết là dỗi với ai đây, ngay cả cơm cũng không ăn, thật là, nữ lang càng lớn lại càng trẻ con mà.”
Lúc này đây, cùng với giọng nói của Bình ẩu, cửa phòng bật mở ra, Trần Dung giống như một cơn gió lốc ùa ra, mà trong tay nàng hàn quang lóe sáng!
Bình ẩu kinh hãi nhảy dựng, vội kêu lên: “Nữ lang, người muốn làm gì vậy?”
Trần Dung cũng không quay đầu lại nhảy vào hậu viện, kêu lên: “Ma đao, đi!”
Bình ẩu ngây dại, bà ngốc lăng nhìn bóng dáng nàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi, bà còn tưởng rằng nữ lang muốn liều mạng với người ta nữa. Ngẫm lại, bà lại lắc đầu, thật sự là càng ngày càng không rõ nữ lang suy nghĩ cái gì.
Đảo mắt, một ngày trôi qua.
Đến chạng vạng, Trần Dung ngồi bên cạnh giếng nước, một lần lại một lần nói với bóng mình trên mặt nước: “Không được khóc! Có nghe hay không? Lần sau nhìn thấy y dù thế nào cũng không được khóc!” Vừa nói, nàng vừa dùng sức mở to hai mắt, đến khi nhìn thấy bóng mình trong làn nước thật sự không lấp lánh ánh lệ, thật sự có vẻ hung dữ, lúc này nàng mới vừa lòng ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của một nô bộc: “Nữ lang, Tôn tiểu tướng quân đến đây.”
Cái gì, Tôn Diễn đến đây?
Trần Dung mừng rỡ, nàng vội vàng vọt qua. Lao ra vài bước, nàng mới nhớ lại trong tay mình còn cầm đoản đao vì vậy liền ném nó ra sau.
Khi Trần Dung đi tới cửa viện, dưới ánh tịch dương sáng lạn, thiếu niên tuấn mỹ trắng trẻo mặc khôi giáp màu vàng cũng đang sải bước đi vào.
Hai người vừa vặn gặp nhau.
Tức thì, hai người đều tươi cười.
Sau khi Tôn Diễn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trên gương mặt trắng trẻo lộ ra một chút chán ghét, cậu nói với giọng oán hận: “A Dung, ta không thể giúp muội giết lão thất phu kia.”
Trong ánh mắt cậu lộ vẻ xin lỗi. Toàn bộ thành Nam Dương đều đang truyền lưu chuyện Trần Dung ở phủ Nam Dương vương suốt hai ngày hai đêm. Người bên ngoài không phải nói nàng ngủ với Nam Dương vương thì nói nàng ngủ với Vương Thất lang. Tóm lại, danh tiết của nàng xem như đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Trần Dung liên tục lắc đầu, nàng cười khổ: “Huynh đã cố hết sức rồi.”
Nàng cảm kích nhìn vị thiếu niên này, vì chuyện của mình, cậu suýt nữa đã trực tiếp chống đối với Nam Dương vương. Trên thế gian này, người tốt như cậu, thật đúng là không nhiều lắm.
Tôn Diễn vươn tay vỗ trường kiếm bên hông thật mạnh, bước vào trong: “Lão gia hỏa kia rất đáng giận, con bà nó, nếu không vì lo lắng người Hồ sẽ tiến công Nam Dương, ta đã xé rách da mặt với lão ta rồi.”
Cậu chạy tới dưới bàn đá dưới tàng cây, vươn tay cầm lấy chén rượu Trần Dung vừa uống qua, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Trần Dung vừa định nhắc nhở, nhìn thấy cậu đã uống hết thì đành ngậm miệng lại.
Tôn Diễn ngồi xuống tháp, vỗ vỗ bên cạnh gọi Trần Dung: “Sững sờ ở nơi đó làm gì? Lại đây nói chuyện đi.”
Trần Dung vội vàng cất bước tới gần.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Trần Dung nhìn cậu, thân thiết hỏi: “Không phải huynh đã chuyển ra ngoài thành rồi sao? Sao lại vào thành?”
Tôn Diễn vừa tự rót rượu, vừa gắp một khối điểm tâm ném vào trong miệng, cậu nhai nhồm nhoàm, nói không rõ lời: “Sĩ tốt còn tại ngoài thành, chỉ có ta vào được thôi.”
Cậu ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, nuốt cạn, rồi nói: “Không nói về ta nữa, muội thì sao, có khỏe không? Ngày đó đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra? Khi ấy nhìn thấy Văn tướng quân, hắn nói muội thả đèn Khổng Minh, trên đèn còn viết tên muội và Vương Hoằng bằng văn tự của người Hồ. Lúc ấy ta vừa nghe nói muội ở trong phủ Nam Dương vương thì rất hoảng sợ, lập tức nghĩ rằng muội gặp nguy hiểm, bằng không cũng sẽ không cần dùng phương thức thả đèn Khổng Minh, viết văn tự người Hồ để kinh động người khác.”
Cậu nói tới đây, nâng cốc đặt mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn Trần Dung, cả giận nói: “Vì sao muội lại viết tên Vương Hoằng? Vì sao không viết tên của ta? Con bà nó, cho dù ta không cứu được muội thì ta cũng có thể đi tìm tên tiểu tử Vương Hoằng kia tới cứu muội mà!”
Trần Dung nhìn thiếu niên trước mặt phùng mang trợn má, không khỏi phì cười một tiếng.
Tôn Diễn đối mặt với tươi cười của nàng, cũng nghĩ rằng bản thân có vẻ già mồm át lẽ phải, nên không khỏi hơi cúi đầu xuống.
Trần Dung đã sớm muốn kể với cậu về chuyện này, thấy cậu nhắc tới thì ho khan một tiếng cho thông cổ họng rồi bắt đầu kể lại.
Nàng vừa nói xong, Tôn Diễn sầm mặt xuống, vỗ mạnh bàn đá, thấp giọng rít gào: “Thật không ngờ Trần Nguyên là người như thế!”
Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng: “Khi nào thì phụ huynh của muội mới đến thành Nam Dương vậy? Hoặc là, ta tìm cách đưa muội đến Kiến Khang thôi. Ở dưới tay người này, sớm muộn gì muội cũng xảy ra chuyện.”
Phụ huynh ở Kiến Khang ư?
Trần Dung cười khổ, lắc đầu.
Tôn Diễn mở to mắt nhìn nàng, thấy nàng rầu rĩ không vui, nhớ tới một chuyện thì lại cười khổ: “Danh tiết của muội xem như đã bị hủy trong tay Nam Dương vương cùng Vương Hoằng rồi. Bằng không, ta cũng có thể không cần để ý gia tộc, cưới muội về trước đã.”
Trần Dung cúi đầu không nói, tất nhiên nàng hiểu rõ ý tứ của Tôn Diễn, tuy rằng thiếu niên này phóng đãng không kềm chế, nhưng rốt cuộc cậu vẫn thuộc hệ Tôn gia ở Giang Đông, ngay cả không có phụ huynh ở bên cạnh, cậu cũng không thể tự đặt ra hôn sự bôi đen gia tộc, bôi đen tổ tiên. Cậu muốn kết hôn với người đã bị hủy hoại danh tiết như mình thì phải giành được sự đồng ý của gia tộc mới được.
Trần Dung nghĩ vậy, trong lòng không khỏi lại tức giận với Vương Thất lang.
Nàng chu miệng lên, nói với vẻ oán hận: “Không có một ai tốt cả!”
Tôn Diễn nghe mà cảm thấy mơ hồ, cậu trừng mắt to nhìn nàng, nói: “Ta đường đường là trượng phu.” Sau khi nói xong, cậu lại bổ sung: “Nhiễm tướng quân cũng vậy!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói mềm mại của nữ tử: “A Dung có ở đây không? Tỷ tỷ đến thăm muội.”
Là giọng của Trần Vi.
Nàng ta đến đây?
Trần Dung vừa nghe thấy, lập tức nói với Tôn Diễn: “A Diễn, huynh đi về trước đi. Mấy tỷ tỷ muội muội của ta là nhiều chuyện nhất.”
Tôn Diễn gật đầu, đứng lên, xoay người rời đi.
Cậu vừa mới bước ra cửa viện, Trần Vi đã thướt tha đi đến.
Đột nhiên gặp được Tôn Diễn, Trần Vi ngẩn ngơ, nàng ta đố kỵ liếc nhìn Trần Dung ở phía sau, rồi nhìn sang Tôn Diễn thi lễ, nói với giọng mềm mại: “Gặp qua Tôn tướng quân.”
Tôn Diễn hừ một tiếng, vung tay áo, không thèm quan tâm đến nàng ta rồi rời đi.
Bị lạnh nhạt, Trần Vi ngẩn ngơ, nàng ta quay đầu nhìn bóng dáng Tôn Diễn đi xa, dần dần, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Trần Vi lại nặn ra tươi cười, nàng ta quay đầu đối diện với Trần Dung, vui vẻ gọi: “A Dung.”
Trần Dung thi lễ với nàng ta, cười nói: “Tỷ tỷ đến đây, mời ngồi.”
Trần Vi gật đầu, vừa đi về phía nàng vừa nói: “Tôn tiểu tướng quân lại đây tìm A Dung sao? Cậu ấy thật đúng là người có tâm.” Nói tới đây, nàng ta ác ý bổ sung: “Tôn tướng quân có biết A Dung từng ở trong phủ Nam Dương vương không?”
Trần Dung nghe đến đó, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi trầm xuống.
Lời Trần Vi vừa ra khỏi miệng thì nàng ta có chút hối hận, nhìn thấy vẻ mặt của Trần Dung lại vội vàng bồi cười nói: “Là tỷ tỷ không phải, tỷ tỷ không nên nói lời này.”
Trần Dung cúi đầu, nhận tạ lỗi của nàng ta: “Ta biết tỷ tỷ không có ác ý, tỷ tỷ là khách quý, mời ngồi.”
Trần Vi ngồi xuống vị trí vừa rồi của Tôn Diễn.
Nàng ta vươn tay tiếp nhận chén rượu, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve chén, không nói lời nào.
Trần Dung thấy thế, có chút kinh ngạc liếc nhìn nàng ta một cái, thấy biểu tình nàng ta có chút ngại ngùng nên cố ý không hỏi.
Một hồi lâu, Trần Vi mới khẽ gọi: “A Dung.”
“Uh.”
Ngữ khí Trần Dung có vẻ không thèm quan tâm.
Trần Vi cũng không để ý, hiển nhiên tâm nàng ta loạn như ma, càng không ngừng vuốt ve chén rượu, nàng ta cắn môi dưới, rốt cục hỏi: “Uhm, lần trước muội nói, Nhiễm tướng quân không thích nữ nhân hay khó chịu, lời này là thật sao?”
Quả nhiên là vì y mà đến.
Trần Dung cười lạnh một tiếng, tùy ý đáp: “Thật.”
Trần Vi khẽ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta ửng hồng, hai mắt sáng ngời, cả người lộ ra một loại vui sướng cùng hưng phấn lại thấp thoáng ưu tư. Môi nàng ta giật giật, vội vàng nói: “A Dung, muội có biết Nhiễm tướng quân đã trở lại thành Nam Dương rồi không?”
Trần Dung gật đầu, trả lời: “Vừa nghe người ta nói.”
Lời của Trần Dung vừa thốt ra, nét mặt Trần Vi đã toả sáng, nàng ta vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy, toàn bộ thành Nam Dương đang nói về chàng, ngay cả bọn người hầu đóng cửa không ra, cũng đều biết tên của chàng. Lúc này, chàng chỉ mang theo hai trăm sĩ tốt quay trở lại. Trần Công Nhương nói, điều này đủ để chứng minh, Nhiễm tướng quân thật tâm muốn che chở người Hán chúng ta, thật tâm muốn bảo vệ thành Nam Dương.”
Nói tới đây, nàng ta cắn môi dưới, cười ngượng ngùng, vò góc áo nói: “Phụ thân nói sẽ mở tiệc chiêu đãi Nhiễm tướng quân. Người còn nói, ở trong yến tiệc, sẽ đề cập bảo Nhiễm tướng quân chính thức cưới ta.”