Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trăng trong như nước, ánh trăng chọc người, màu sáng bạc chiếu sáng trên con đường nhỏ ven hồ thượng, ngẫu nhiên nghiêng thân mình, bóng dáng chiếu xuống mặt hồ, nam nhân hơi cong khóe miệng, giơ lên một chút độ cong đẹp mắt.

Hiếm khi có thể ổn định tinh thần mà đi tản bộ, Mạc Kỳ Hàn vẫn duy trì tâm tình thoải mái bước đi thong thả vòng quanh hậu viên Hương Đàn Cư.

"Sư huynh!"

Phía sau vang lên một tiếng kêu, Mạc Kỳ Hàn ngừng lại, quay đầu, "Mộng Thanh!"

Lâm Mộng Thanh tiêu sái đi đến gần, ai oán nói: "Sư huynh tản bộ tại sao không gọi đệ?"

"Đệ không phải đang cùng sư phụ nghiên cứu cổ thuật Miêu Cương sao?"

"Nghiên cứu xong rồi, sư phụ nói cổ thuật người ta dùng trên quần áo sư tẩu cùng với độc dược lần trước đến từ một phe phái, vậy thì nói rõ là cùng một đám người."

"Phải không? Đáng chết, càng ngày càng nghiêm trọng!"

"Haiz! Quyền thế hại người a!"

"Mộng Thanh, đệ cùng sư phụ tạm thời không cần trở về Lê Sơn Quan, ở lại giúp ta đi!"

"Ách, đệ với huynh sống ở chỗ này, không phải muốn buồn chết đệ sao?"

"Đệ sợ buồn, có thể dịch dung đi ra ngoài chơi mà, bất quá, phải biết nặng nhẹ, không thể sai lầm, thuận tiện giúp ta theo dõi Lăng Bắc Nguyên cùng Tam Vương gia, nhanh chóng điều tra rõ chấm dứt tất cả những chuyện này, nếu không Tuyết Mạn cứ ở trong vòng nguy hiểm như thế, lòng ta thật khó chịu!"

"Ách, đệ đi ngủ đây! Mới đi ra một vòng, đệ lại có thêm nhiệm vụ! Oa oa, đệ muốn chết!" Lâm Mộng Thanh ngửa mặt lên trời bi phẫn, vỗ ngực liên tục, "Sư huynh, huynh thật sự là sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào hành xác đệ!"

"Ha ha ha!"

"Hừ! Đệ đi đây!"

Lâm Mộng Thanh mới rời đi, quản gia liền tới.

"Chủ tử, Nhị Vương gia bọn họ đã về phủ. Tam Vương gia mặt ngoài thoạt nhìn không khác, cũng chưa hỏi Vương phi là thoát hiểm ra sao, chỉ nói mấy câu cùng Vương phi."

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trầm ngâm nói: "Người này tâm cơ quá thâm trầm, tuyệt không đơn giản như vậy, thái độ của Vương phi đối với hắn như thế nào?"

"Thưa chủ tử, Vương phi có vẻ như e ngại Tam Vương gia, cũng không muốn cùng Tam Vương gia nói chuyện nhiều, lúc dùng bữa Vương phi muốn một cây sáo của Thất Vương gia, nói là bản thân mình sẽ thổi, về sau Tam Vương gia muốn Vương phi biểu diễn ở tiệc mừng thọ của Hoàng Thượng, Vương phi đáp ứng rồi."

"Sao? Có việc này à?"

"Vâng, chủ tử, mặt khác, Nhị Vương gia cùng Vương phi không có gặp riêng, Vương phi đối với Nhị Vương gia có vẻ như mang oán giận trong lòng, không quá thân mật."

"Ừ, như thế mới tốt."

"Còn có một việc, nô tài có chút nghi vấn. Cốc Trắc phi hôm nay xin Vương phi đi ra phủ, nói là đi am Tĩnh Tâm dâng hương, nhưng lại trở về trễ một canh giờ, nô tài đi ra cổng lớn nghênh đón, phát hiện mặt sau quần áo Cốc Trắc phi dính một mảnh lá phong nhỏ, theo nô tài biết, dọc đường từ Vương phủ đến am Tĩnh Tâm cũng không có cây phong, không biết Cốc Trắc phi là dính vào ở nơi nào?"

Mạc Kỳ Hàn phút chốc nhíu mày, "Tư Khuynh, ngươi hoài nghi Cốc Trắc phi?"

"Chủ tử thứ tội! Nô tài phân tích trước sau, thấy Vương phi từ khi vào phủ, chỉ có xung đột cùng hai vị trắc phi, không gây thù kết oán với người khác, mà cách lần xung đột đầu tiên không lâu, liền xuất hiện sự kiện bố cáo, còn có ngày hôm trước, thái độ của Cốc Trắc phi đối với Vương phi chuyển biến cực nhanh, làm nô tài luôn thấy rất quái dị, theo tính cách, Cốc Trắc phi đâu có dễ dàng cúi đầu như vậy, mà chức quan của Cốc đại nhân cao hơn Lăng đại nhân, Cốc Trắc phi cũng tuyên bố không có gì phải sợ Vương phi-"

"Tư Khuynh!" Ánh mắt thâm thúy của Mạc Kỳ Hàn nhiễm lên một mảnh u ám, tiếng nói rét lạnh mang ác ý, "Tức khắc phái người giám thị Thấm Trúc Hiên, cũng giám thị Tôn trắc phi, không cho bọn họ lại bước ra Vương phủ một bước!"

"Vâng, chủ tử!"

Cúc Thủy Viên.

Trong phòng ngủ, Lăng Tuyết Mạn cầm giày trên tay, đi tới đi lui, bất an lo lắng cực kỳ.

Mới vừa rồi Ly Hiên nói cho nàng biết, nha hoàn kia chết ở ngoài thành, nàng lại hoảng hốt thêm một phần, nàng nghĩ thế nào cũng không thông, rốt cuộc đắc tội người nào, tại sao ba lần bốn lượt đến hãm hại nàng? Nếu thật là Lăng Bắc Nguyên, nàng không thể tin được, trên đời này lại còn có người cha ác độc như thế! nguồn

Nhưng, Ly Hiên trúng độc, Lăng gia sẽ có khả năng bị bao vây, cả nhà bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, cho dù Lăng Bắc Nguyên biết Ly Hiên sẽ tỉnh, nhưng sao có thể tính đến các vị Vương Gia kia sẽ hợp lực cứu nàng? Hay là, ông vốn là không muốn nàng sống? Nhưng, không ai sẽ ngốc đến nỗi ở trong phủ mình hạ độc a? Hoặc là ông có bí mật gì không thể cho ai biết?

"Ây da, phiền chết!"

Lăng Tuyết Mạn muốn đau đầu, đặt mông ngồi ở trên giường, ngửa đầu rồi ngã xuống, nhắm mắt lại, chỉ cần nhớ lại hôm nay đủ loại cửu tử nhất sinh, liền không rét mà run!

Nhắm mắt lại, nàng không phát hiện được nến đã bị dập tắt, một hồi cảm giác thấy không thích hợp, một đôi môi ấm áp đã dán bên tai nàng, hôn nhẹ một cái, tiếng nói trầm thấp mát lạnh, "Đang buồn phiền cái gì?"

"Á?"

Lăng Tuyết Mạn cả kinh, vội mở to mắt, nhìn bóng đen nghiêng người bên cạnh nàng, hít một hơi lạnh, "Ngươi… ngươi sao lại đến đây?"

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn không vui nhíu mày, "Ta không thể tới sao?"

"Không… không phải." Lăng Tuyết Mạn cuống quít lắc đầu, di chứng tối hôm qua khiến nàng co rúm vào góc giường, kinh hãi mở to mắt, vô cùng khẩn trương, "Ngươi… ngươi đừng lại đây, đừng tới đây-"

"Tuyết Mạn, nàng sợ ta?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

"Dù sao ngươi không nên tới!" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên lớn tiếng nói.

Mạc Kỳ Hàn buồn bực, đen mặt đứng ở bên giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn co quắp trong góc giường như con mèo nhỏ bị tổn thương hoảng sợ nhìn hắn, giận dữ nói: "Tuyết Mạn, hôm nay ban ngày nàng không phải còn ôm ta sao? Sao bây giờ lại kháng cự ta?"

"Bởi vì ban ngày nhiều người, còn có lão gia gia, ngươi không có khả năng lăng nhục ta! Hiện tại… hiện tại ngươi không được lại đây, nếu không… nếu không ta sẽ tự vận!" Lăng Tuyết Mạn cấp bách nói, rướn đầu lại gần bức tường uy hiếp.

"Tuyết Mạn!"

Mạc Kỳ Hàn rùng mình, liền muốn lên giường tóm Lăng Tuyết Mạn lại, nhưng mà nàng lại càng thêm kinh sợ vung hai tay hô: "Không được tới! Không được tới!"

"Tuyết Mạn, nàng đừng kích động, ta không tới, ta chỉ đứng ở chỗ này, có được hay không?" Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn không khống chế được, cắn răng một cái, thân mình lui về, mềm giọng dỗ dành.

"Ngươi tên khốn kiếp này, không cho phép ngươi lại cường bạo ta, không cho phép, không cho phép-" Lăng Tuyết Mạn ủy khuất khóc lên, vừa khóc vừa mắng, "Dâm tặc đáng chết, lại cường bạo ta, ta thật sự chết cho ngươi xem!"

Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn thoắt xanh thoắt trắng, hắn còn nghĩ rằng nàng là kinh hách việc ban ngày, thì ra là bởi vì hắn tối hôm qua-

"Tuyết Mạn, đêm qua là ta không ôn nhu, nàng… nàng đừng giận, ta sẽ không lại đối xử với nàng như vậy, có được không?" Mạc Kỳ Hàn cau mày, cực kỳ nhẹ giọng dịu dàng nói.

Truyện convert hay : Chín Vực Thần Hoàng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio