“Lão tướng quân, Linh Chi cô nương tìm không thấy tướng quân thì tìm lão tướng quân, cầu xin lão tướng quân làm chủ cho các cô ấy.” Quản gia hơi khó xử, xấu hổ nói: “Hôm nay là ngày phu nhân nhập trạch, xảy ra chuyện thế này là lỗi của chúng nô.”
“Chuyện thế nào?” Tạ Đoạt Thạch lắc đầu, quả nhiên là có chuyện.
Quản gia lau mồ hôi bẩm: “Ba vị cô nương đầu tiên là bị tiêu chảy, sau khi đại phu chẩn bệnh, a hoàn bưng thuốc đến cho ba người, ai dè lại lỡ tay làm vỡ chén thuốc, thang thuốc rất nóng, khiến tay Linh Chi cô nương bị phỏng. Mọi người tìm thuốc mỡ bôi tay cho Linh Chi cô nương, không biết kẻ nào mà ban ngày lại đốt cây đèn trên bàn, có người cầm quạt quạt cho Linh Chi cô nương, vừa phẩy một cái, quạt dính vào lửa, ‘phừng’ một tiếng bốc cháy lên cao, lửa bắn vào tóc Tô cô nương, trong chớp mắt cháy rụi một lọng tóc.”
“Lý Phượng không có việc gì sao?” Tạ Đoạt Thạch lấy làm lạ, trong ba người này, Lý Phượng là ngạo mạn nhất, lúc này sao lại tránh được một kiếp?
“Lý cô nương còn thảm hại hơn.” Trán quản gia lại toát mồ hôi, ông lấy tay áo lau qua rồi tiếp tục: “Vừa thấy ngọn lửa bắn lên cao, Lý cô nương giành đi dập lửa, ai ngờ khi đứng lên, đúng lúc lại có a hoàn bưng chậu nước đến giội lên đầu Lý cô nương, nước bắn ra làm ướt giày Lý cô nương, đế giày trơn trợt, cả người cô trượt té xuống đất, miệng đập vào cạnh ghế, rách toạt cả mảng to, chảy rất nhiều máu, nhìn thấy mà phát hoảng. Vì sợ động vết thương, không dám khóc lớn, chỉ ào ào rơi lệ.”
Tạ Đoạt Thạch nghe xong cũng thầm vã mồ hôi, dặn dò: “Để đại phu xem cho các nàng, xong thì sai người đưa các nàng về phủ.” Kéo dài nữa, sợ càng thêm nhiều chuyện.
Khi quản gia đáp lời lui xuống, Nghiêm phó tướng lắc đầu than: “Ba vị phu nhân rõ ràng là không thích ba a đầu này, sao tướng quân bọn họ lại không hiểu, còn dẫn các nàng vào phủ?”
Tạ Đoạt Thạch cười trả lời: “A Đằng chúng nó sai bà mối đến Cố phủ cầu hôn, không biết vì sao bị từ chối. Ba đêm A Nam chạy đi hỏi Tiểu Tinh, nghe Tiểu Tinh nói không thích Lý Phượng, lúc trở về liền muốn tống Lý Phượng đi, nhưng ngờ đâu Đột Hoa vương gia lại theo sứ giả vào kinh, đành phải tiếp tục giữ các nàng ở lại phủ tướng quân.”
Ngiêm phó tướng lập tức hiểu được. Trước đây bởi vì tỷ muội Linh Chi báo tin, Đại Kim quốc mới trở tay không kịp. Dù rằng hai nước đã kí kết hòa ước, nhưng cũng không ngăn được người Đại Kim quốc căm thù tỷ muội Linh Chi. Đột Hoa vương gia theo sứ giả thăm Đại Ngụy, tới kinh đô nghe ngóng vài ngày, biết được tình hình mấy ngày nay của tỷ muội Linh Chi, hắn mặc dù không thể tự tay giết chết tỷ muội Linh Chi, nhưng có thể dùng thủ đoạn mua tử sĩ giết chết tỷ muội Linh Chi. Ba người Linh Chi chỉ có ở phủ tướng quân mới được an toàn.
“Đã vậy, phải đợi Đột Hoa vương gia và sứ giả rời kinh thành, mới đưa tỷ muội Linh Chi đi được.” Nghiêm phó tướng lo lắng: “Chỉ là, như vậy sẽ khiến ba vị phu nhân hiểu lầm. Tướng quân bọn họ…”
Tạ Đoạt Thạch thoải mái: “Đừng lo cho chúng nó. Ba tiểu tử kia kiêu căng ngạo mạn, không để chuyện nữ nhi ở trong lòng, lần này phải để chúng nó buồn bực chết mệt trong tay tỷ muội Tiểu Mật, sau này mới tích được kinh nghiệm.”
Đang nói chuyện, quản gia lại hấp tấp chạy tới, hổn hển nói: “Lão tướng quân, nguy rồi! Đột Hoa vương gia tới phủ tướng quân bái phỏng lão tướng quân và tướng quân, lại nghe lão tướng quân và tướng quân sang đây dự tiệc, thì vội vàng đi qua, giờ đã tới cửa chính.”
Nghiêm phó tướng nghe xong liền đổi sắc mặt, nói với Tạ Đoạt Thạch: “Lão tướng quân, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, chi bằng cẩn thận đề phòng thì hơn.”
Tạ Đoạt Thạch khoát tay: “Đây là địa bàn của chúng ta, sợ hắn làm gì?” Nói xong thì dặn dò quản gia: “Sại hạ nhân canh chừng không cho các nàng chạy loạn. Mặt khác, đi nói với Đoan quận vương và La nhị gia, rằng Đột Hoa vương gia đã tới.”
Một nơi khác, Tiểu Đao thấy Đột Hoa vương gia đã vào Diêu phủ thì nhanh chóng chạy ra vườn, thấy Tạ Đằng đang tản bộ, lập tức bẩm báo: “Tướng quân, Đột Hoa vương gia tới!”
“Tới nhanh lắm.” Tạ Đằng trầm giọng ra lệnh: “Để Trần Vĩ và Trần Minh trông chừng ba tỷ muội Linh Chi, không được xảy ra sai sót.”
Tiểu Đao đáp một tiếng, loáng cái đã không thấy đâu.
Tạ Thắng nhìn sắc trời, hừ giọng: “Ngày chưa tàn mà Đột Hoa vương gia đã hết kiên nhẫn. Chẳng lẽ nghĩ rằng nơi này không phải phủ tướng quân thì có thể dễ dàng hành động sao?”
Tạ Nam lắc đầu nói: “Đột Hoa vương gia sốt ruột ấy mà. Chặc chặc!”
Tạ Đằng phất tay: “Đi, nghênh hắn!”
Bên cửa hông một sương phòng nhỏ đứng đầy các bà tử đang phân trần: “Chúng ta cũng ăn mấy thức ăn kia nhưng không hề gì. Điều này chứng tỏ là không phải thức ăn có vấn đề, mà là do thể trạng ba vị cô nương quá yếu, dạ dày không tốt nên mới bị tiêu chảy.”
Linh Chi mới uống thuốc xong, đợi một lúc lâu mới hết phải đi nhà xí, nhưng hai chân lại mềm nhũn, cộng thêm bàn tay bị phỏng đang nhói từng cơn, trong lòng bực không thể tả, nhưng lại nén khóc, lạnh lùng lên tiếng: “Qua cửa là khách, tuy chúng ta là a hoàn, nhưng cũng là a hoàn của tướng quân, có chuyện gì tướng quân tự có cách xử lí, các ngươi lại hạ thủ như vậy, không sợ tướng quân và phu nhân các ngươi xảy ra hiềm khích sao?”
Ôi sợ quá đi thôi~! Các bà tử thầm phẫn nộ, ai mà không biết vì ba ả a hoàn các ngươi mà phu nhân mới tức giận từ hôn tướng quân? Không chỉnh các ngươi một trận ra trò, các ngươi coi thường Diêu phu nhân chúng ta dễ bắt nạt thì sao?
Tô Ngọc Thanh không tìm thấy gương nên soi người dưới chậu nước, thấy tóc mai của mình cháy rụi, nhìn như cắm một bông hoa đen thùi lùi trên đầu, nàng ta vô cùng ũ rũ, hận đến thấu xương, cố gắng lắm mới nhịn được không trào nước mắt. Dù sao đi nữa cũng không được để mấy bà tử thấy mình khóc, chuyện này so với cháy tóc còn mất mặt hơn. Người ta nói điêu chủ ác nô, ngoài Diêu phủ ra thì còn ai vào đây chứ. Cứ tưởng theo tướng quân tới, ba ả Diêu Mật sẽ không dám ra tay chọc tướng quân tức giận, không ngờ các ả lại phách lối như vậy, dám sai bà tử ức hiếp người khác. Tóc bị cháy, vài tuần chưa thể dài ra được, vừa hay cho người khác thấy, ả Sử Tú Nhi ăn hiếp người khác như thế nào.
Miệng Lý Phượng bị rách, sau khi đắp thuốc thì không dám mở miệng nói chuyện, vì sợ động đến vết thương, sau này để lại sẹo, chỉ mím chặt môi, quét mắt nhìnđám bà tử, nếu ánh mắt có thể giết người, nàng ta sẽ giết hết đám bà tử này. Nhớ khi các nàng làm nô tỳ ở nước Đại Kim, cũng chưa từng bị bắt nạt như vậy. Người Diêu phủ là cái thá gì mà dám ăn hiếp các nàng? Nếu Tạ Nam không giúp nàng ta, nàng ta sẽ đến cửa quan phủ đánh trống kêu oan, để cho cả kinh thành biết, người ta đối xử với công thần như thế nào. Ba ả đàn bà từ hôn tướng quân kia độc ác như thế nào.
Lại nói đến Tạ Đằng và Diêu Mật sau khi đón tiếp Đột Hoa vương gia trở vào, chủ khách chia nhau ngồi xuống, sai người dâng trà, cảnh tượng rất náo nhiệt. Những a hoàn bưng trà đứng ngoài sảnh cũng muốn tận mắt nhìn xem người nước Đại Kim có phải ba đầu sáu tay hay không, vì thấy Đột Hoa vương gia cỡ hai mươi lăm hai mươi sáu, mắt hẹp mũi khoằm, nhưng mặt đầy ý cười, nói giọng địa phương, tức thì lặng lẽ bàn luận: “Thì ra vương gia Đại Kim quốc là thế này, nhìn chẳng bằng tướng quân nhà ta!”
“Hừm!” Bà quản gia thở ra mấy hơi, thấy đám a hoàn yên tĩnh trở lại, lúc này mới liếc mắt nhìn trộm tình hình trong phòng, thấy Đột Hoa vương gia vừa nói chuyện vừa cười với Diêu Mật: “Nghe nói hôm nay là ngày phu nhân nhập trạch, mạo muội đến đây, xin thứ lỗi!”
Biết mạo muội là tốt rồi. Diêu Mật bực mình, ngoài mặt lại nói vài câu khách sáo, chốc lát lại liếc Tạ Đằng, chuyện này là sao? Vị vương gia này không giống loại người hay đi phá cửa nhà người khác. Vậy rốt cuộc là đến đây với mục đích gì?
Tạ Đằng nhìn trấn an Diêu Mật, sau đó đứng lên cười nói: “Trời đã không còn sớm, chúng ta phải cáo từ, vương gia nếu không ngại có thể đi cùng.”
Đột Hoa vương gia khoát tay đáp: “Chủ nhân thịnh tình, tướng quân lại thay mặt đuổi khách, như vậy không được đâu!” Nói xong lại cười ha hả với Diêu Mật: “Nghe nói phủ này của phu nhân là do hoàng thượng ban tặng, khắp vườn đầy danh hoa, tiểu vương xưa nay rất yêu hoa, mong một lần được thưởng thức, chẳng hay phu nhân có đồng ý?”
KHÔNG! Diêu Mật rống một tiếng trong bụng. Miêng lại không nói được như vậy, chỉ ậm ờ trả lời: “Vương gia quá khen, trong vườn chẳng qua chỉ là vài cọng hoa cỏ bình thường, chẳng phải loại gì quý hiếm.” Hai nước Đại Kim vài Đại Ngụy đánh nhau vài chục năm, tử thương vô số, dẫu có kí hòa ước, thù hận vẫn không tiêu, nay lại cùng nhau ngăm hoa uống trà trò chuyện phiếm được sao?
Đột Hoa vương gia lại cười ha hả: “Phu nhân nói là hoa cỏ bình thường, nhưng theo tiểu vương, chỉ sợ là kỳ hoa dị thảo.”
“Tiểu Mật, làm chủ phải tùy khách, vương gia nếu muốn nhìn, cho ngài xem thì có làm sao.” Tạ Đằng thấy Tạ Thắng và Tạ Nam tức giận ra mặt, sớm đã dùng tay ra hiệu, bảo bọn họ an tâm, miệng lại trò chuyện với Diêu Mật, ra dáng nam chủ nhân khuyên nữ chủ nhân đãi khách chu đáo.
Đột Hoa vương gia này hung hăng khăng khăng đòi thưởng hoa trong vườn, rõ ràng là có ý xấu, vẫn phải dẫn hắn đi sao? Diêu Mật không có chút ấn tượng tốt nào đối với người Đại Kim, nếu không phải vì bọn chúng, nước Đại Ngụy sao phải hi sinh nhiều nam tử đến như vậy? Nếu không phải vì bọn chúng, nữ tử Đại Ngụy sao phải sầu khổ, sao phải xuất đầu lộ diện? Nếu không phải vì bọn chúng, nàng sao phải chỉ vì tìm một vị hôn phu, mà bất chấp mặt mũi? Bây giờ lạiđể cho vương gia cường đạo này xem những bé hoa yểu điệu mềm mại trong vườn ư?
Xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai.
Đoan quận vương và La Hãn đang trò chuyện trong vườn thì nghe Đột Hoa vương gia tới, lập tức cả kinh. Đoan quận vương tức giận: “Hắn đến đây làm gì? Đây là Diêu phủ, là nữ trạch, là nơi hắn dám đến sao?”
La Hãn nghe quản gia nói xong lập tức gật đầu: “Nơi này tuy là Diêu phủ, nhưng Tiểu Mật có quan hệ với tướng quân, chỉ sợ Đột Hoa vương gia coi đây là phủ trạch bên ngoài của tướng quân, tới gây rối.”
Một lời còn chưa dứt đã có a hoàn chạy tói bẩm rằng: “Quận vương gia, La nhị gia, tướng quân và phu nhân dẫn Đột Hoa vương gia dạo vườn rồi.”
Cũng ngay sau đó, Trần Vĩ và Trần Minh xuất hiện ở sương phòng, thấy đám Linh Chi chật vật thảm hại thì lấy làm lạ, khoát tay với đám bà tử: “Nơi này không cần các bà hầu hạ, đi mau!”
Mấy bà tử hừ hừ, tướng quân các ngươi mang tới nào phải thiên kim tiểu thư, chẳng qua là ba ả a hoàn, hầu hạ quái gì hả? Chúng ta tới đây xem náo nhiệt, không phải vụ các ả ấy.
Đợi đám bà tử đi rồi, Trần Vĩ vội nói: “Ba vị cô nương, Đột Hoa vương gia tới!”
“Á!” Tô Ngọc Thanh lo lắng, sốt ruột hỏi: “Đây là triều Đại Ngụy, có tướng quân ở đây, Đột Hoa vương gia này còn dám đuổi giết ta đến tận cửa?”
“Hai nước ký hòa ước, bọn họ lần này là đến thăm hữu nghị, ngoài mặt chắc chắn sẽ không sao. Nhưng tướng quân dò được tin tức, Đột Hoa vương gia vốn là dẫn theo hai cao thủ đến đây, nhưng mấy ngày đây, hai cao thủ kia chẳng thấy bóng dáng. Tướng quân nghi ngờ, hai cao thủ này phỏng chừng là tử sĩ. Không nhân chứng vật chứng, không thể chỉ bậy Đột Hoa vương gia, làm hỏng quan hệ ngoại giao giữa hai nước.”
Lý Phượng sợ đến phát run, đáng thương bắt lấy tay Trần Minh, ấp úng nói: “Tướng quân ở đâu? Chúng ta phải gặp tướng quân.”
Trần Minh còn chưa trả lời, ngoài cửa lóe lên bóng người, Tiểu Đao nhảy vào, xông tới chỗ bọn họ: “Đi, hộ tống ba vị cô nương hồi tướng quân phủ.”
“Không, chúng ta muốn gặp tướng quân.” Linh Chi giằng ra khỏi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, bỏ chạy ra ngoài. Đùa à, với bản lĩnh của Trần Vĩ và Trần Minh mà bảo vệ các nàng được sao? Phải ở cùng một chỗ với tướng quân mới an toàn.
Ba bà bánh bèo đáng ghét này vậy mà tốt số lắm =.=, thấy mà ghét, Cố Mỹ Tuyết so với ba người này đáng yêu gấp trăm lần mà lại không bằng =.=. Đố ấy bạn đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo?