Hứa Ân Ân ngồi trên ghế dài ở sảnh sân bay chờ Phí Kiệt.
Cô đưa tay ngắm nghía chiếc đồng hồ nam đang đeo, viền xung quanh đồng hồ đã mài mòn không ít.
Kỳ thật, Phí Kiệt không có kêu cô tới đón anh, nhưng mà ngay cả số hiệu chuyến bay và giờ giấc đều nhắn tin cho cô, không phải muốn cô đến đón thì là ý gì nữa chứ ?
Huống hồ, cô có thể tưởng tượng được tình cảnh mà cô không đến đón anh, đầu tiên Phí Kiệt sẽ trừng mắt nhìn cô đầy tức giận, sau lại nói năng cách lạnh nhạt, nào là cô háo sắc quên bạn, nào là tình nghĩa mười năm như là bèo dạt mây trôi, chẳng đáng là gì.
Chỉ có ông trời mới biết cô háo sắc quên bạn tất cả đều là vì Phí Kiệt……
Lần đầu tiên họp mặt bạn bè thời trung học, bởi vì anh bệnh mà cô phải lỡ hẹn. Bạn cô đính hôn, bởi vì phải cùng anh đến Nhật Bản để làm cố vấn mà cô không dự được. Đến sinh nhật lần thứ của cô, bởi vì anh làm giám khảo cuộc thi nấu ăn ở Pháp, muốn cô mua vé máy bay qua với anh, cô đành phải xin lỗi bạn bè, sau đó ngây ngốc bay qua Pháp… Vì anh mà cô bỏ lỡ quá nhiều dịp, thế nên anh thăng chức cho cô làm quản lý nhà hàng của anh.
Thật sự anh là người không có lương tâm !
Nhưng mà, tức nhất là chuyện này – bởi vì bề ngoài Phí Kiệt thật sự rất đẹp trai, thế nên tất cả bạn bè của cô đều hiểu vì sao cô lại như thế, thỉnh thoảng còn tỏ ra cực kỳ hâm mộ cô.
Đàn ông đẹp trai chính là họa thủy!
Hứa Ân Ân vò vò mái tóc dài tới ngực, nhỏ giọng nói thầm :“Gì mà đẹp trai chứ......”
Phí Kiệt xuất hiện đây !
Hứa Ân Ân nhìn Phí Kiệt đeo kiếng râm màu đen, thân hình cao lớn thong dong ra khỏi cửa ra sân mà tim cứ đập thình thịch thình thịch. Ông trời thật không có công bằng, làm sao lại cho một người đàn ông này vừa có gương mặt thiên sứ, vừa có mị lực hấp dẫn của ác ma ?
Hứa Ân Ân dùng kinh nghiệm lão làng của mình mà hít sâu, ổn định nhịp tim. Cô không cần quay đầu lại thì cũng biết rõ giờ phút này ánh mắt của bao nhiêu cô gái đều đang tập trung vào Phí Kiệt.
Nếu gương mặt đẹp trai của Phí Kiệt chưa phải là họa thủy, thì thân hình cao m, còn chuẩn hơn cả siêu mẫu cũng đủ để người ta phải chết mê chết mệt. Anh mặc áo khoác của Ý, quần tây dài thẳng tắp, áo sơmi của Dolce&Gabbana, vài nút ào không cài làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc đầy gợi cảm. Làm sao mà người ta không mê mẩn anh chứ ?
Hứa Ân Ân đi về phía trước, Phí Kiệt đeo kính đen đang nhìn xung quanh, cô biết là anh đang kiếm mình. Khóe miệng bên trái Phí Kiệt khẽ nhếch lên, anh tháo kiếng xuống làm lộ ra đôi mắt đen mị hoặc. Anh yên lặng nhìn cô lúc rồi kéo hành lý đi nhanh về phía cô. Hứa Ân Ân không tự chủ mà nắm lấy đồng hồ đeo trên tay, cô phát hiện dù một tháng qua không gặp anh, ý chí thoát khỏi anh không hiểu sao giờ phút này lại biến đi đâu mất. Cô đột nhiên lùi lại vài bước. Bởi vậy cho nên mới nói, Phí Kiệt thật đúng là họa thủy ! Cho dù cô đã quen anh năm trời, nhưng mãi mãi cô cũng không miễn dịch được mị lực mê người của anh.
Phí Kiệt chẳng quan tâm việc mọi người xung quanh chú ý tới anh, bởi lẽ việc này với anh đã quá đỗi quen thuộc.
"Này cô gái ngốc, hoảng sợ cái gì ?" Phí Kiệt đứng trước mặt Hứa Ân Ân, mặt anh không chút thay đổi ký đầu cô.
"Em có gì phải sợ, chỉ là cảm thấy buồn cho nhân viên nhà hàng, anh về rồi thì ngày tháng tươi đẹp ở nhà hàng sẽ chấm dứt !" Hứa Ân Ân khiêu khích nói, cố gắng che dấu dáng vẻ tiểu lộc loạn chàng (bối rối).
"Lá gan em dạo này cũng lớn nhỉ, chắc vì cả tháng nay không ai dạy dỗ em phải không ?" Phí Kiệt nhíu mày, trừng mắt nhìn cô.
"Này, em có ý tốt đến đón anh, anh không thể tỏ thái độ gì được sao?" Hứa Ân Ân chóng nạnh, bực tức quát anh.
"Anh gọi em tới đón sao ?" Phí Kiết ra vẻ kinh ngạc hỏi.
"Vậy thì lần sau em sẽ không đến."
"Em ngứa mình sao ?" Anh tiến về phía trước vài bước, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng cô.
Người này thật sự khó hầu hạ thật ! Hứa Ân Ân phùng mang trợn mắt nhìn lại anh.
"Trừng mắt cái gì ! Tưởng còn là cô gái mười tam đôi mươi hay sao mà làm vậy ?" Phí Kiệt lấy tay vuốt má Hứa Ân Ân, sau đó cẩn thận vén những lọn tóc đang dây dưa trước mặt cô.
"Tóc nên cắt." Anh vò vò tóc cô hai vòng rồi nói.
"Biết rồi." Cô bất đắc dĩ nói, sau đó liền quay đầu đi.
Từ khi biết anh, tóc cô chỉ được phép dài ngang ngực, bởi vì Quy Mao đại gia này nói như vậy mới hợp với cô, sẽ làm cô trông đáng yêu hơn. Dù sao anh cũng tự bỏ tiền mời chuyên gia cắt tóc đến cắt cho cô, cô cũng chẳng so đo gì nữa.
"Lúc anh không có ở đây, nhà hàng vẫn hoạt động tốt chứ ?" Phí Kiệt một tay kéo hành lý, một bên nắm chặt tay cô đi ra khỏi sân bay.
"Mỗi ngày đều đông khách, chắc mai mốt cũng không cần đầu bếp như anh…." Cô chẳng thèm quan tâm anh liếc mắt nhìn mình, cô đã quen rồi cho nên vẫn lơ đễnh tiếp tục nói, "Đúng rồi, từ khi anh nhận làm phỏng vấn cho tạp chí Nhật Bản tuần trước, được phong làm "Liệu lý mỹ nam", nhà hàng của chúng ta cũng nhận được nhiều lời mời phỏng vấn của đài truyền hình và báo chí trong nước."
"Không nhận." Anh lạnh lùng trả lời.
"Không sợ người khác nói anh coi trọng tạp chí nước ngoài hơn là trong nước sao ?"
"Tạp chí Nhật Bản rất chuyên nghiệp, mà cũng không cần phải làm phỏng vấn lung tung như vậy, không nhận làm phỏng vấn gì cả……"
"Xin hỏi anh là Phí Kiệt?” Một cô gái xuất hiện chắn đường người, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Phí Kiệt, có vẻ cô ta là phóng viên.
Phí Kiệt lạnh lùng liếc mắt nhìn cô phóng viên đó, Hứa Ân Ân từ phía sau đi lên, lễ độ hỏi : "Xin hỏi cô là ?"
"Tôi là phóng viên của Sao Nhật báo, xin hỏi cô là gì của Phí Kiệt ?"
"Tôi là quản lý chuỗi nhà hàng Philadelphia của Phí tiên sinh."
Phí Kiệt mím môi, kéo kính râm đang đeo xuống, ánh mắt chợt lóe lên giận dữ. Chết tiệt ! Mười năm quen biết đấy ! Hứa Ân Ân lại dám nói quan hệ của họ chỉ là ông chủ và quản lý sao ?
"Phí tiên sinh, có người chụp được hình anh hôm qua cùng nữ ngôi sao Chu Nghiên dùng bữa tối ở Đông kinh, xin hỏi người có phải đang hẹn hò không ? " Nữ phóng viên tiến đến hỏi, mặc kệ Phí Kiệt đang quắc mắt nhìn cô.
Hứa Ân Ân quay đầu nhìn hắn, vẻ như muốn biết sự thật.
Chu Nghiên là diễn viên nổi tiếng và rất xinh đẹp, ở Nhật cũng có chút tiếng tăm, mà anh thì được con gái hâm mộ và đi theo cũng không phải chuyện ngày ngày .
"Đêm qua có người cùng ăn tối." Phí Kiệt khoanh tay trước ngược, chân nhịp vài cái trên đất.
Hứa Ân Ân vừa thấy thái độ anh như thế, biêt anh cùng Chu Nghiên không có quan hệ gì. Cô cầm tay anh, dẫn đầu đi ra ngoài.
Phí Kiệt kéo hành lí theo, mừng rỡ đi theo phía sau cô.
"Nghe nói hai người trò chuyện rất vui." Nữ phóng viên cứ kè kè sát bên, ánh mắt vẫn nhắm vào Phí Kiệt.
Phí Kiệt liếc mắt xem thường lời nói của nữ phóng viên kia, sau đó anh nhìn biểu tình của Hứa Ân Ân.
"Thật có lỗi, chúng tôi có chuyện phải đi trước." Hứa Ân Ân không chú ý tới ánh mắt của Phí Kiệt, nhưng cô cũng hiểu ý anh muốn gì nên cứ tiếp tục đi.
Nữ phóng viên cầm lấy máy ảnh muốn chụp hình họ, Phí Kiệt ngay lập tức tối sầm mặt, anh đi tới giựt lấy máy ảnh của nữ phóng viên kia
"Chụp hình là tự do, anh…." Nữ phóng viên lập tức đánh trả
“Im đi! Cô chụp hình thì tự do, nhưng tôi có cho phép cô chụp tôi sao?” Phí Kiệt nói xong, trực tiếp đem máy ảnh quăng ra phía ngoài.
Lúc này, Hứa Ân Ân đã ra khỏi sân bay, đang chất hành lí lên taxi. Phí Kiệt thấy thế liền đi nhanh đuổi theo cô. Hai người rất nhanh ngồi lên taxi, nữ phóng viên kia sau khi lấy lại máy ảnh liền chạy theo, nhưng xe taxi đã sớm đi rồi.
“Giỏi.” Hứa Ân Ân vui vẻ giơ cao ngón tay cái lên khen ngợi chính mình.
“Tiêu chuẩn đúng thật là thấp.” Phí Kiệt hừ lạnh tiếng, thả lỏng ngồi ở băng ghế sau.
Hứa Ân Ân đột nhiên nhăn mũi, vội vàng dùng tay bịt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, “Ắt xì, ắt xì.”
“Phiền anh giảm nhiệt độ máy lạnh dùm.” Phí Kiệt nhướng người nói với tài xế, rồi quay sang nhìn cô – cô gái này mới có tí mà đã hắt xì rồi, mà tiếng hắt xì lại cứ ý như tiếng ngáy của con mèo nhỏ, rất thú vị.
“Cảm ơn.”
Phí Kiệt nhích người, kề sát mặt Hứa Ân Ân mà nói, “Anh chỉ sợ em lây bệnh cho anh thôi.”
Hứa Ân Ân cũng chẳng trông mong anh sẽ nói gì đó tốt lành, anh là chuyên gia giả danh thiên sứ nhưng thực ra lại là siêu cấp mặt quỷ.
“Ngồi thẳng một chút.” Phí Kiệt ngắm cô một cái, rồi dùng tay kéo người cô ngồi thẳng lên.
Hứa Ân Ân không tình nguyện ngồi thẳng lưng, nhưng mà lại không thể nào không tuân theo lời anh.
Phí Kiệt dựa sát người cô, đầu tựa trên vai cô, nhắm mắt lại, “Đến gần sáng anh với mới về lại khách sạn, leo lên giường ngủ được có tí thì phải ra chợ cá chờ thuyền đánh cá trở về.”
“Vậy anh chợp mắt tí đi.” Hứa Ân Ân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cũng không nhúc nhích, cô sợ sẽ làm anh thấy khó chịu.
Phí Kiệt từ từ nhắm hai mắt, đôi môi đột nhiên nhếch lên đầy tà mị. Khuôn mặt kia, đôi môi kia, nụ cười kia làm toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ đến không ngờ, so với thiên sứ thì anh còn hơn như vậy nữa.
Hứa Ân Ân nhìn thấy mặt anh có ý cười, cô dùng sức cắn cắn môi dưới, cố kiềm nén cảm xúc trong lòng mình.
Ông trời, ông làm vậy thì làm sao mà cô buông tay được chứ ! Ngày hôm qua cô còn đồng ý làm bạn gái của Kỉ Đại Vũ, người đã theo đuổi cô, còn lời thề son sắt với chính mình rằng lần này nhất định phải buông tay thật sự.
Nhưng là, Phí Kiệt vừa mới xuất hiện, cô liền ngay cả khuôn mặt của Kỉ Đại Vũ méo mó thế nào cũng không nhớ được. Hứa Ân Ân phiền não muốn vò tóc, nhưng lại sợ sẽ làm Phí Kiệt thức dậy, đành phải ngồi im không dám cục cựa gì cả, cố gắng cắn môi đè nén những suy nghĩ lung tung trong lòng.
Dù đã lớn đến từng tuổi này, cô đã sớm có thói quen dùng cái loại phương pháp để che dấu cảm tình trong lòng – làm ngáo ộp, tìm anh cãi nhau, chọc anh phát hỏa, tất cả đều là những chiêu rất hữu dụng. Nhưng đến tận bây giờ, cô mãi vẫn không tìm thấy đáp án cho vấn đề.
Vấn đề chính là – khó có thể thích ai ngoài anh, tại sao có thể khó như vậy?
“Anh hỏi em, em và Kỉ Đại Vũ còn liên lạc không?” Phí Kiệt đột nhiên mở miệng, vẫn như cũ nhắm chặt mắt.
“Có.” Cô liếc mắt nhìn anh, không hiểu sao anh đột nhiên lại hỏi chuyện này.
“Lần sau cứ gặp hắn thì cứ đem bộ dạng hung tợn xấu xí này cho hắn xem, không tin là hắn không co giò mà chạy.” Anh nhếch môi, âm thanh lạnh như băng hừ tiếng.
“Anh toàn muốn phá chuyện của em, đó tại vì anh khiến người ta chán ghét, nên em mới hung hăng vậy!” Nàng trừng lớn mắt, đánh vào tay anh.
Phí Kiệt bỗng dửng mở mắt ra, trong không trung chặn lại tay cô, nhưng lại không buông ra.
“Nếu không muốn anh làm gì gì đó, thì ngoan ngoãn ngồi yên cho anh.” Phí Kiệt liếc mắt, càng ngày càng nhích tới gần cô.
“Anh ngồi như vậy, người khác sẽ hiểu lầm.” Cô lẩm bẩm nói.
“Chờ khi em thật sự có bạn trai, chúng ta sẽ bàn tới vấn đề này.” Anh nhắm mắt lại, tiếp tục tựa đầu vào vai cô.
Hứa Ân Ân cúi đầu nhìn anh, “Chờ em cùng Kỉ Đại Vũ tu thành chính quả, coi anh còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không.”
“Anh sẽ chóng mắt chờ ngày đó đến.” Anh lạnh lùng nói, không chú ý tới bàn tay anh đã nắm chặt đến lộ cả gân xanh.
Mà Hứa Ân Ân cũng không phát giác được điều gì kì lạ, bởi vì giờ cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ như bản thân không quan tâm lời nói của anh, bởi lời nói ấy là cô rất đau.
Cô đúng thật là ngốc ! Đã năm rồi, cô làm chi mà phải chờ cái ngày miện chó có thể phun ra ngà voi chứ ?
Thôi, thế này thì chỉ có mau chóng cùng Kỉ Đại Vũ bồi dưỡng tình cả, nhanh nhanh kết hôn, thì cô mới thoát ra khỏi nghiệt duyên này.
* * *
Lúc cô cùng Phí Kiệt về đến nhà thì trời cũng đã tối. Hứa Ân Ân ở trong bếp mở tủ lạnh lấy nồi cà chua canh suông ra lúc nãy anh làm cho cô.
Đúng vậy, nhà ai kia ở sát nhà cô, còn nói gì mà mình mệt quá, muốn cô qua nhà anh dỡ hành lý dùm, lúc nãy anh vừa nghe xong điện thoại, liền đi ra ngoài.
"Mày là đồ đại ngốc mới bị Phí Kiệt sai bảo như vậy." Hứa Ân Ân vừa lẩm bẩm vừa múc canh ra chén, cô hít lấy mùi thơm của chén canh, sau đó liền húp một ngụm canh.
Tay anh chắc có ma thuật gì đó, bởi vậy chỉ trong nửa tiếng đồng hồ mà đã có thể dùng cà rốt, cà chua hầm với bắp để nấu ra nồi canh suông này.
Hứa Ân Ân buông chén canh, sau đó mở sổ ghi chép coi lịch làm việc ngày mai ở nhà hàng "Philadelphia.
Năm năm trước, thấy Phí Kiệt ở nước ngoài đã có danh tiếng, nên ba cô tài trợ vốn, giúp anh mở nhà hàng Philadelphia. Nửa năm sau, nhà hàng đã lấy lại vốn. Một năm sau đó, ai nếu muốn đến nhà hàng ăn uống thì phải đặt bàn trước cả mấy tháng. Năm ngoái, bọn họ đã mua lại nhà hàng gần đó để khai trương chi nhánh của nhà hàng Philadelphia, vì vậy đệ tử của Phí Kiệt là Tiểu Sa mới có thể trổ tài nấu nướng của mình.
Đương nhiên hết thảy phải qua sự đồng ý của đại ác ma Phí Kiệt.
Anh so với bão còn nguy hiểm hơn nhiều, nhưng may mắn là một năm thì anh đã nghỉ ngơi tháng, điều đó làm mọi người phải đốt pháo ăn mừng. May mắn là anh đào tạo Tiểu Sa cũng rất khá, mỗi món ăn trăm phần trăm đều giống hương vị của Phí Kiệt. Đương nhiên Hứa Ân Ân cũng tin tưởng tuyệt đối – không có cô, Philadelphia tuyệt đối không thể thành công như vậy !
Mặc dù tài nghệ của Phí Kiệt rất giỏi, đối với nguyên liệu nấu ăn và nhân viên đều yêu cầu cao, cũng không phải hạng người hẹp hòi nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, không ai dám đến gần cả.
Nếu cô mà không ở bên để dập lửa, chắc nhân viên nhà hàng đã sớm bỏ chạy hết rồi, thì làm sao mà còn hoạt động tới bây giờ được.
Ngày mai Phí Kiệt quay lại nhà hàng lúc h, chắc chắn anh sẽ thử tài nấu ăn của đầu bếp mới của chi nhánh vừa mới khai trương. Hứa Ân Ân uống một ngụm canh, nghĩ đến ngày mai sẽ cùng Phí Kiệt gặp đầu bếp mới, kiểm tra nguyên liệu nấu ăn của chi nhánh mới, lại phải cùng với kiến trúc sư bàn thảo cách trang trí….
Dù sao cũng nên chuẩn bị tốt một chút, nếu không anh lại tức giận !
Reng Reng Reng….
Tiếng di động vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Hứa Ân Ân tháo kiếng cận của mình sau đó tiếp điện thoại.
"Ân Ân, anh là Kỉ Đại Vũ, có làm phiền em nghỉ ngơi không ?"
"Xin lỗi, em quên là về nhà phải gọi anh." Hứa Ân Ân ngồi thẳng lên, chột dạ thè lưỡi.
"Không sao, ngày mai buổi tối em có đến nhà hàng không ?" Kỉ Đại Vũ là nha sĩ nên anh nói chuyện rất giống bản thân anh, vô cùng chậm rãi.
"Có."
"Sau khi tan ca, anh đến đón em, được chứ ?"
"Được." Cô lớn tiếng nói.
"Kia…. Chúng ta ngày mai gặp lại."
"Vâng, ngày mai gặp."
Hứa Ân Ân cúp điện thoại, cô không tự chủ mà nhíu mày lại. Cô có dự cảm Kỉ Đại Vũ ngày mai sẽ nói với cô cái gì đó. Kỉ Đại Vũ là người nhã nhặn, tính tình lại tốt, săn sóc rất chu đáo, dáng người cũng cáo ráo, đúng là người thích hợp nhất với cô.
Nhưng là – vì sao đến giờ họ vẫn chỉ là bạn ?
Từ lần trước cô quen bạn trai, tính đến nay cũng đã nhiều năm rồi, chừng nào mùa xuân của cô mới đến nữa đây ?
Khuôn mặt đẹp trai động lòng người đang mỉm cười của Phí Kiệt đột nhiên hiện lên trong đầu cô. "Tránh ra tránh ra tránh ra…." Hứa Ân Ân la lên, dùng sức vung tay trong không trung.
"Mở cửa cho anh !"
Bên phía ngoài cửa truyền đến âm thanh của Phí Kiệt rống to một tiếng, đến dãy phố còn nghe được. Giây tiếp theo, Hứa Ân Ân lập tức lao ra khỏi phòng khách, dùng tốc độ của tuyển thủ chạy nhanh đến cửa.
Đùa sao ? Bây giờ là h khuya rồi !
Cô ra tới cửa chính, trừng ánh mắt đang bốc hỏa nhìn Phí Kiệt.
Phí Kiệt đứng cạnh cửa, trên người đang mặc chiếc áo sơmi đen chỉ cài có nút áo, khuôn ngực rắn chắc của anh ẩn hiện đầy gợi cảm.
"Ân Ân, anh về rồi." Anh nở nụ cười ngọt ngào nhìn cô.
Anh nghiêng người về phía trước, nháy mắt với cô, hành động này nếu mà đối với những người con gái khác, cô dám chắc từ đứa con nít mới lên tới bà già tuổi cũng phải thẹn thùng đỏ mặt.
Hứa Ân Ân vòng tay ôm ngang người anh. Phí Kiệt mà nháy mắt phóng điện với cô thế này, chỉ duy nhất tại vì --- Anh uống rượu !
Tim Hứa Ân Ân đập ngày càng nhanh, nhưng cô cũng rất nhanh hít thật sâu, dùng thần thái tự nhiên đã qua huấn luyện của mình nói : "Phí Kiệt."
"Có." Phí Kiệt uể oải đáp, đôi mắt nháy nháy nhìn chằm chằm cô, như nhắc nhở cô chính là bảo bối quý nhất của anh.
"Cái này gọi là chuông cửa." Hứa Ân Ân nắm tay anh chỉ vào chuông cửa.
"Chuông cửa, xin chào." Anh đứng đắn nói.
"Cái này gọi là di động." Cô lấy di động từ túi áo trước ngực anh, lắc lắc trước mặt anh : "Dùng để gọi điện thoại liên lạc người khác."
"Biết." Anh dùng sức gật đầu, bộ dạng rất nghe lời.
"Anh lần sau mà còn dám la ó lúc giữa khuya thế này, em sẽ đuổi hết đệ tử của anh, sau đó đem dao của anh đi bán, để anh luống cuống tay chân." Cô hạ giọng, uy hiếp nói.
"Được mới sợ." Phí Kiệt ôm lấy thắt lưng cô, khom người lấy trán mình cụng vào trán cô, vẻ đầy thâm tình nói : "Em luyến tiếc anh mà. Em đối với anh tốt nhất, anh mà không có em, cũng chẳng biết sống làm sao."
Lòng Hứa Ân Ân như bay lên tận trời xanh, nhưng cô chỉ cho phép chính mình lâng lâng trong vài giây ngắn ngủi.
"Mau vào nhà đi. Đừng làm mất mặt nữa."
Hứa Ân Ân dìu anh vào nhà , Phí Kiệt ngoan ngoãn nghe lời, chẳng qua là anh chỉ muốn cô ôm anh thật lâu.
Chính là mới đi được vài bước, anh liền ngồi ngay xuống sofa sau đó kéo cô ngồi vào trong lòng mình. Hứa Ân Ân bị nhiệt độ cơ thể anh vây quanh, cô nghe thoang thoảng mùi xì gà và rượu Whisky, còn có hương vị độc đáo của anh – đó là mùi nước hoa pha lẫn với mùi cơ thể anh, tạo nên một hương vị tươi mát lại khêu gợi.
"Ân Ân" Anh đem mặt vùi vào trong tóc cô, nỉ non nói.
"Đi tắm rửa trước đi, người anh toàn mùi rượu." Cô lấy tay đẩy bả vai anh sang một bên.
"Em theo giúp anh đi."
“Em đếm đến ba, nếu anh không đi, em đuổi anh về nhà liền.” Hứa Ân Ân hai tay chóng nạnh, biết chắc anh nghe cô nói vậy sẽ đi tắm ngay.
Phí Kiệt chu chu miệng, vẻ mặt làm nũng như đứa con nít tuổi. Hứa Ân Ân rất muốn cười, cũng rất muốn lấy máy ảnh chụp lại để đem cho nhân viên cùng đầu bếp nhà hàng xem bộ dáng đùa giỡn như con nít tuổi của anh, nhưng trong lòng cô cũng mong không ai thấy được bộ mặt này của anh ngoài cô cả.
“Một, hai….” Hứa Ân Ân nheo mắt, bắt đầu đếm.
Phí Kiệt lập tức đi về phía nhà tắm.
--Cứ tưởng phải lấy chân đá anh chứ, ai biểu anh ngày thường trước mặt cô là tên đại ma vương, chỉ có khi uống rượu mới bày ra bộ mặt con nít đó—Hứa Ân Ân vừa đi đến phòng bếp rót cho anh ly nước vừa tự nhủ trong lòng.
Một lúc sau, anh từ phòng tắm đi ra – khăn tắm màu trắng quấn quanh thân hình cao ráo, rắn chắc màu đồng của anh, chỉ để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ, mái tóc đen lòa xòa trước trán, mơ hồ che khuất đôi mắt đen dài của anh.
“Mặc quần áo.” Cô ra lệnh cho anh, sau đó đem ly nước tới đầu giường.
Phí Kiệt đi đến tủ lấy quần áo của mình. Anh đưa lưng về phía cô, thay quần đùi.
Phí Kiệt thay xong quần đùi, cầm máy sấy, đi đến trước mặt cô.
“Uống nước.” Cô lại ra lệnh cho anh, biết anh không có người nhắc nhở, tuyệt đối sẽ không động tới ly nước.
Phí Kiệt cầm ly nước uống một hơi cạn sạch, ôm lấy thắt lưng cô trực tiếp đi đến bên giường, “Giúp anh sấy tóc.” Nói xong, anh ấn người cô ngồi xuống giường, còn mình thì tựa đầu trên đùi cô.
Hứa Ân Ân nhìn anh giống như con nít, cô hy vọng anh cứ mãi như bây giờ. Cầm lấy máy sấy, sấy mái tóc bồng bềnh của anh. Anh từ từ nhắm hai mắt, khóe môi lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Lúc anh say rượu, chỉ biết xoay quanh tìm cô, một khi tìm không thấy thì sẽ giận dữ lên, chạy đi tìm cô, ai mà ngờ đầu bếp nổi tiếng lúc uống rượu lại trở thành đứa con nít tuổi hay dỗi hờn như bây giờ chứ.
“Xong rồi, ngủ đi!” Cô đem đầu anh đặt lên gối.
Phí Kiệt nằm trên gối cô, thỏa mãn hít sâu tiếng, nhìn cô mà cười: “Đều là hương vị của em.”
Hứa Ân Ân kéo mền đắp cho anh, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
“Này….” Phí Kiệt nghiêng người, nắm lấy tay cô. Hứa Ân Ân nhìn anh chờ đợi, cô thở dài, để mặc anh cầm chặt tay mình, tiếp tục ngồi ở mép giường.
“Hôm qua anh mơ thấy mình trở về lúc tuổi, lúc đó anh mới tới nhà em, liền bị ba em rượt đuổi. Làm anh sợ đến nỗi tỉnh dậy lăn cả xuống giường.” Anh cười nói.
“Đáng đời. Ai bảo anh lúc đó mới đến nhà em, liền có ý đồ dụ dỗ em.” Cô nhớ lúc đó bị anh ép sát vào tường mà tim đập loạn xạ, cảm giác không thở nổi.
“Bởi vì lúc đó em cứ nhìn chằm chằm vào anh, rõ ràng là rất mê anh.”
“Bộ dạng của anh so với con gái còn đẹp hơn, người bình thường thì đương nhiên ai cũng phải nhìn, chẳng lẽ anh muốn dụ dỗ mọi ánh mắt của con gái sao?” Cô vỗ vỗ hai má anh, nếu như lúc anh tỉnh rượu, cô tuyệt đối sẽ không làm hành động này.
Phí Kiệt áp tay cô vào má mình, ngây ngốc cười nói: “Anh khi đó chỉ muốn gần gũi em thêm chút, dù gì lúc đó anh cũng ở nhờ nhà em, mà dù sao lúc đó anh dựa vào khuôn mặt không sợ chết này đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.”
“Ba anh đời này làm được chuyện tốt duy nhất, chính là quăng anh đến nhà em. Ba em chính là siêu cấp ân nhân của anh, anh muốn làm tấm biển cho ông.” Phí Kiệt đột nhiên nghiêm trang nói.
“Ba em nhất định sẽ kêu là nhảm nhí.”
“Sau đó sẽ kêu anh xuống bếp nấu cho ông anh.”
Hai người nhìn nhau cười, Phí Kiệt kéo cô nằm kế anh, cảm thấy hài lòng, cười mỹ mãn.
Ba cô Hứa Tinh Tiến là ông chủ của một công ty dệt may lớn, cũng rất thích ăn uống. Năm đó khi nhận nuôi Phí Kiệt, ông liền đưa anh đến nhà hàng Pháp làm việc, còn cùng Phí Kiệt cá vạn tệ rằng anh sẽ không làm việc ở nhà hàng này quá tháng. Phí Kiệt vì vạn tệ mà phải cắn rắn chịu đựng. Thấy sự kiên trì cùng tài năng của anh, một đầu bếp Pháp muốn nhận anh làm học trò và đề nghị anh cùng ông ấy đi Pháp để học nghệ. Phí Kiệt ngay lập tức gật đầu, mang theo hành lý tiêu sái rời đi.
Năm năm sau, khi anh quay lại Đài Loan, anh không chỉ đã học hết trù nghệ của vị đầu bếp đó mà còn trở thành một trong số ít người trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ đầu bếp chính của nhà hàng lớn.
“Anh hối hận học làm đầu bếp sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, biết anh còn chưa ngủ.
“Hỏi cũng như không hỏi. Khi ở nước Pháp, không quen biết ai cả, lại phải ngồi trong phòng bếp nóng hừng hực mà học tiếng Pháp, anh hối hận muốn chết.” Anh nói rồi yên lặng nhìn cô.
“Khó trách khi đó lỗ tai em mỗi ngày đều rất ngứa. Nhất định là anh ở đâu đó nguyền rủa em với ba đày đọa anh, đúng không?”
“Hiện tại nghĩ lại tất cả đều rất đáng.” Phí Kiệt cầm tay cô lên, hôn nhẹ lên đó. “Hai người là sinh mệnh của anh, là người thân quan trọng nhất của anh.”
Hứa Ân Ân ngừng thở, cảm giác lâng lâng giống như là cầu hôn. Ngay sau đó, Phí Kiệt nhắm mắt lại, an ổn đi vào giấc ngủ, hô hấp rất nhanh trở nên đều đều.
Hứa Ân Ân nhìn anh cứ như là thiên sứ, tay phải cô nắm tay anh, nhưng tay trái lại dùng hết sức nắm chặt ngăn chặn đau đớn trong lòng.
Cô biết ngày mai anh tỉnh dậy, anh sẽ không còn nhớ những gì của tối này.
Tửu lượng của anh rất dở, uống có một tí thôi là đã say. Việc này một năm có thể xảy ra một hay hai lần, mà chỉ cần anh say, anh sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chạy đến bên cô. Khoa trương nhất là một lần anh đi xe taxi tiếng đồng hồ đến Nhật Nguyệt Đàm để tìm cô, bởi vì lúc ấy cô đang cùng đồng nghiệp nghỉ phép ở đó. Hứa Ân Ân cắn môi, nhịn xuống một tiếng thở dài.
Anh là người cô yêu, cô tùy ý anh sai bảo, giận dữ với cô. Cô có thể thành công quản lý chuỗi nhà hàng nổi tiếng lẫn tài chính, nhưng sao cô vẫn không quản được lòng mình?
Nếu có một ngày, chân mệnh thiên nữ của anh xuất hiện, thì cô phải làm sao?
Hứa Ân Ân đau lòng bắt mình dời tầm mắt khỏi người đàn ông đang ngủ kia, cô buông tay anh ra, cẩn thận kéo mền đắp cho anh, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Yêu một người suốt năm vậy là quá đủ !
Ngày mai cô nhất định phải nhận lời theo đuổi của Kỉ Đại Vũ, nếu không bỏ được tảng đá trong lòng, cô cả đời sẽ cứ vướng vào nó mãi, cả đời này đừng mong yêu ai nữa.
Cô muốn có bạn trai, cô muốn kết hôn!
Cô phải có gia đình và đứa con !
Chỉ đơn giản vậy thôi !