Sắc mặt Thẩm Dung âm trầm đánh giá cơ thể lõa lồ mỹ lệ khiến người ta huyết mạch cương cứng của em gái, trong thời gian hai năm này vú cô căng lớn hơn không ít, liếc mắt cũng đã lớn hơn cúp D, mười phần co dãn đứng thẳng trước ngực, nụ hoa hồng nhạt cao vút trên đó, chỗ tư mật nữ tính giữa hai chân được bộ lông mềm mại thưa thớt bao trùm, mơ hồ có thể nhìn ra ở chính giữa chỗ đó là một khe nhỏ đỏ đỏ hồng đào. Thiếu nữ hoàn toàn quên mất việc phải che lại, chỉ có nét mặt hoảng sợ nhìn lá thư trong tay anh.
Chính là lá thư cô vừa nhận được cách đó không lâu, là thầy giáo dạy mới vào trường số học lớp cao trung viết thư tình cho cô!
Ánh mắt của Thẩm Dung lưu luyến trên người Cố Minh Nguyệt không đi, sắc mặt anh âm u, giọng nói chứa vẻ cợt nhả: “Em gái tốt của anh thật giỏi tới cả thầy giáo trong trường mình cũng có thể quyến rũ được, bây giờ còn muốn để mông trần dụ dỗ anh trai mình sao?”
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến cho Cố Minh Nguyệt như bị đánh tỉnh, trong nháy mắt cô ý thức được chính mình đang đứng trong trạng thái không một mảnh vải, nét mặt đỏ bừng nhanh chóng lấy ra một bộ áo ngủ tơ tằm trong ngăn kéo mặc vào, trong lòng cô lo lắng, chỉ tạm che lấp một chút lại chạy như bay đến trước mặt Thẩm Dung.
“Anh hai sao anh có thể tùy tiện vào phòng người khác như vậy, sao có thể tùy ý lật xem đồ đạc của người khác!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Minh Nguyệt trào lên một cỗ tức giận, người đàn ông này không biết cái gì gọi là sự riêng tư cá nhân sao?!
Trải qua thời gian hai năm, Thẩm Dung đã từ một thiếu niên ngây ngô phát triển thành một người đàn ông có bề ngoài nho nhã quý khí, được cha Thẩm từng bước dẫn dắt vào vòng chính trị trong thủ đô, lời nói và việc làm cách giải quyết công việc khiến người ta cảm thấy càng lúc càng khôn khéo, nhiều hơn một chút sự lõi đời.
“Ồ? Nếu ba mẹ thấy được lá thư này, còn có những thứ được em giấu đi lưu lại trong này, rốt cuộc sẽ có suy nghĩ gì nhỉ? Con gái mình yêu sớm mà đối tượng tìm đến còn lan tới tận đầu thầy giáo?” Vẻ mặt Thẩm Dung vẫn tối tăm như trước, mang theo ý cười tàn khốc, thản nhiên hờ hững nói.
“Anh đi nói đi, mặc sức mà nói! Tôi thanh giả tự thanh, những lá thư này chẳng qua là vì tôi thấy thú vị nên để lại, cho dù anh có nói với ba mẹ cũng không có tác dụng gì, vì tôi vốn không có ý định yêu sớm, cũng không có chuyện gì phải giấu họ!” Người đàn ông này có ý gì, muốn đe doạ cô, cũng phải xem xem cô có chấp nhận sự uy hiếp này hay không cái đã.
Thẩm Dung lập tức đứng bật lên, chân dài bước một bước trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Cố Minh Nguyệt, hơi thở nam tính cùng áp lực tốc thẳng vào mặt khiến cô không chịu nổi mà lui về phía sau từng bước một, mãi đến khi sống lưng chạm phải bờ tường mới bất đắc dĩ mà dừng bước lại.
Người đàn ông hơi hơi cúi người, để ánh mắt song song với thiếu nữ trước mắt, hai tay chống lên trên vách tường vây cô lại trong không gian nhỏ của mình, hai người cách nhau gần tới nỗi có thể cảm nhận được hơi nóng khi đối phương thở ra, hơi nóng này kích thích da gà Cố Minh Nguyệt nổi lên chi chít.
Thẩm Dung dùng chóp mũi vuốt ve chóp mũi khéo léo xinh xắn của Cố Minh Nguyệt, từng đợt hơi thở đều mang mùi thơm trong veo của cơ thể thiếu nữ làm anh mê muội, khiến người ta hận không thể cứ như vậy mà nuốt cô vào bụng, ăn no sạch sẽ; mà hành động thân mật đột ngột xuất hiện thế này làm cho Cố Minh Nguyệt cảm thấy rất không thoải mái cũng khó mà chấp nhận, hành vi hôm nay của ông anh này đã vượt khỏi nhận thức trước giờ của cô, làm cô thấy nghi ngờ có phải tinh thần anh ta thất thường không, bình thường không phải ghét nhất là khi có tiếp xúc tay chân thân thiết với cô sao?
“Không có gì cả? Hoá ra là không có gì cả cũng có thể làm cho thầy giáo vừa vào trường mạo hiểm chấp nhận việc bị thu hồi giấy chứng nhận tư cách giáo viên đi phiêu lưu viết thư tình thổ lộ với cô? Không có gì cả thì sao cô lại muốn mang về nhà giấu đi? Được lắm, hay cho một cái không có gì cả, cô nói ra mà không sợ chẳng ai thèm tin sao?!” Thẩm Dung híp mắt nét mặt anh khiến Cố Minh Nguyệt nhớ lại loài báo đực săn bắn trên đại thảo nguyên trong chương trình thế giới động vật, lộ ra thông tin nguy hiểm trí mạng.
Cô biết bất luận mình có nói thế nào, thì đối với người đàn ông luôn có thành kiến với cô cô có giải thích rách miệng gã cũng không thèm tin tưởng. Phong thư này có liên quan tới cô, mặc kệ bản thân cô có phủ nhận mình không sai hay không, nhưng một khi nội dung bức thư này bị lộ ra ngoài, cha mẹ Thẩm sẽ nghĩ liên quan tới mình, bảo đảm không cho phép mà muốn cô chuyển trường lập tức. Chuyển trường cũng không có gì, thế nhưng cô đã lớn lên có vẻ ngoài như thế này thì dù chuyển tới đâu cũng sẽ gây ra hiện tượng giống như vầy, lẽ nào cô lại phải tiếp tục chuyển trường. Mà trường học này là do cô bỏ công sức rất nhiều mới có thể thi đậu vào, cô không muốn chỉ vì cái nguyên nhân oan uổng này mà rời khỏi, nhưng nếu như thầy giáo kia lại cứ dây dưa không ngớt không chịu buông tha cho cô, gây ra scandal tình yêu thầy trò, vậy đó là cô bị xui xẻo lớn. Dung mạo của cô xinh đẹp yêu dã, nếu xảy ra chuyện gì mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ không thể kiềm chế suy đoán theo chiều hướng có phải là do tác phong bình thường trong cuộc sống của mình hay không, không thể tránh khỏi việc cô bị dính một ít tội lỗi “có lẽ có” mà bị đánh tội danh ngờ vực vô căn cứ.
có lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có“. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
“Anh muốn làm sao?” Cố Minh Nguyệt cười nhạt hỏi, trên mặt lại tỏ rõ vẻ cao ngạo không thể xâm phạm.
Thẩm Dung cảm thấy nét mặt này của cô trông cực kỳ chướng mắt, dùng cái gương mặt này cho dù có làm ra nét mặt tương tự cũng không thể khiến người ta cảm thấy băng thanh ngọc khiết, mà chỉ làm người ta lại càng muốn xâm phạm chà đạp, anh nghĩ tới chuyện từ lúc mình báo danh nhập học đại học tới nay đều bị mộng tinh không ngừng mà việc này còn có liên quan tới Cố Minh Nguyệt, thân thể khô nóng tưởng chừng như muốn bốc cháy lên, trong chốc lát loại ý nghĩ không thể để mặc cô ta đi ra ngoài dụ dỗ quyến rũ người đàn ông nào khác chiếm cứ đầu óc của anh.
Cô gái này đã trưởng thành, không chừng mai sau cô ta sẽ biến thành kẻ không có đàn ông thì không sống nổi giống hệt người đàn bà thấp hèn đã làm mẹ ruột anh phải tự tử, vừa nghĩ tới người đàn bà đã gây ra bi kịch cho mẹ mình, trong nháy mắt ánh mắt Thẩm Dung trở nên đỏ tươi.
Dựa theo thực tế mà nói, so với con đĩ nhỏ này thì bản lĩnh của người đàn bà kia còn yếu hơn thua xa cô ta không biết mấy con phố, thay vì để cô ả đi ra ngoài gây họa cho người khác, không bằng để chính mình khống chế cô ta chặt chẽ trong lòng bàn tay, coi như làm việc thiện tích đức. Dù sao cũng cô là cũng chỉ là một người phụ nữ, tóm lại đàng nào cũng bị đàn ông đè lên chơi, khuôn mặt như vậy không biết sẽ bị bao nhiêu thằng đàn ông nghĩ mọi cách lôi lên giường làm tình, thay vì tiện nghi người khác, không bằng cho chính mình được lợi.
Ta không vào địa ngục thì còn ai dám vào, Thẩm Dung đi đến kết luận việc mình hàng phục yêu nữ dâm loạn này là đang làm nhiệm vụ đầy tinh thần trách nhiệm.
“Anh muốn chơi cô.” Thẩm Dung buột miệng nói ra câu trả lời lời ít mà ý nhiều, chính là biểu hiện đầy đủ ý tưởng chân thật cùng tâm tình của anh.
Sau khi lời nới của Thẩm Dung ra khỏi miệng Cố Minh Nguyệt liền cảm giác như thiên lôi cuồn cuộn, mức độ chấn động không thua gì ngũ lôi oanh đỉnh, cô bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, tên đàn ông này thật sự không cần uống thuốc sao?
Dùng một phong thư uy hiếp, liền muốn XXOO cô, có bệnh phải chữa gấp lắm rồi sao!
Tác giả nói:
Ahuhu, thật sự không phải là cố ý lừa dối tình cảm của mọi người, trước đó nghĩ tới hai người trong câu chuyện này là lần đầu tiên ngã bài, cái này là mới vừa sửa ra thôi, bởi vì tôi phát hiện viết như vậy càng có thể cho thấy anh trai cặn bã hơn, tôi đây xin trang b nịnh nọt, chương sau nhất định sẽ có thịt lên! (trang b: giả vờ, giả vẻ đáng yêu tội nghiệp.)