Thoáng một cái ba năm qua đi, Cố bánh bao nhỏ cũng đã ba tuổi, có lẽ chúng ta cần phải gọi bé trai mỗi ngày đều thích ăn vạ, chơi đùa điên cuồng rồi kêu la loạn xạ này là Tống Hàm Dịch.
Cố Minh Nguyệt và Tống Chân Dật đã sống chung với nhau được năm, năm nay cô cũng rồi, hai người quyết định chờ qua tháng mười, bọn họ sẽ tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận.
Sống chung một chỗ như hai vợ chồng suốt mấy năm nay, trong lòng Tống Chân Dật vẫn có chút không dám chắc, đồng thơi trong lòng luôn cảm thấy áy náy. Cố Minh Nguyệt đã ở bên anh không danh phận không rõ ràng lâu như vậy, anh chưa từng tặng cho Cố Minh Nguyệt một hôn lễ long trọng, thậm chí người nhà anh còn chưa biết tới sự tồn tại của cô, vẫn cứ kiên nhẫn nghị hôn cho anh với Trương La.
Cưới một cô gái chưa lập gia đình đã có con, nhỏ hơn mình tuổi, gia đình Tống Chân Dật chắc chắn sẽ không đồng ý, vì vậy anh lựa chọn trước tiên cứ giấu bọn họ, đến lúc đó tiền trảm hậu tấu, người nhà sẽ không thể làm gì bọn họ được.
Hồi đó sau khi tốt nghiệp đại học xong thì anh liền xuất ngoại du học, sau khi học thành về nước lại không ở nhà mà sống cuộc sống một thân một mình, Tống Chân Dật không dựa vào tiền trong nhà để sống, đương nhiên cũng ít bị các bậc cha chú kìm hãm, xem như là người nhỏ nhất trong thế hệ trẻ tuổi khiến bề trên nhức đầu nhất rồi, hết lần này tới lần khác anh lại còn là con trai trưởng, cũng thường khiến các thế hệ trước cảm thấy may mắn rằng vẫn còn tốt vì anh không có làm hư các anh em nhỏ hơn trong nhà.
Con cháu trong nhà Tống thượng tướng, cơ bản đều tham gia trường quân đội sau khi tốt nghiệp thì vào quân đội làm việc, ở nhà chỉ có Tống Chân Dật văn nhã là người khác biệt duy nhất.
Anh cảm thấy khác với mọi người cũng chẳng có gì không tốt, cha anh cũng chẳng phải chỉ có mình anh là con trai, hai em trai anh đều thừa kế phong độ quân nhân của gia tộc, còn trẻ tuổi đã được coi là thế hệ trẻ tài năng trong quân đội.
Cho nên Tống Chân Dật vẫn cứ tự làm những gì mình muốn làm. Trước kia anh chỉ có một mình, nhưng từ khi có Cố Minh Nguyệt thì biến thành cuộc sống gia đình ngọt ngào ấm áp.
Gần đây ngoại trừ sáng nhớ chiều mong chờ Cố Minh Nguyệt tới tuổi sau đó sẽ kết hôn giữ chặt cô bên mình ra, thì giờ đây Tống Chân Dật còn có một chuyện luôn tâm tâm niệm niệm chính là muốn sinh một đứa bé mang dòng máu từ sự kết hợp của chính anh và người anh yêu.
Mỗi ngày anh đều dựa theo mục tiêu này mà nỗ lực cày cấy tạo người.
“A ~~~ nhẹ một chút, Ừm a ~~~” Cố Minh Nguyệt bị người đàn ông đè xuống giường dùng tư thế truyền thống nhất để giao hợp, hai vú no đủ thơm mềm của cô lắc lư qua lại, trên ngọc đoàn trắng mướt như sữa bò là hai đóa hông mai tươi rói, Tống Chân Dật nhìn nóng mắt, cúi đầu liên tục ngậm vào miệng.
Từ lúc làm mẹ sau khi cho tiểu Hàm Dịch bú, nhũ hoa đỏ hồng cứng rắn lại to tròn hơn một vòng, bình thường cũng không ít khi bị người kia giở trò xấu dùng miệng gặm cắn thưởng thức, vừa nhạy cảm lại vừa hưng phấn, chỉ cần bị nhào bóp vân vê nhẹ sẽ trở nên căng cứng đỏ ửng, làm người ta nhìn vào không nhịn được nổi dục vọng muốn hút mạnh vào miệng.
Hai bầu ngực sữa trắng nõn liên tục biến đổi hình dáng trong tay của người đàn ông, trong hộ khẩu đỏ tươi đang bị dương cụ dựng thẳng kia cắm vào tới căng đầy, dâm dịch trắng lỏng chảy ra như nước bị dương cụ liên tục đâm giã chảy ngược vào nhục huyệt, mỗi lần đều tiến vào cả cây sau đó lại rút ra một đoạn nhỏ rồi lại dùng toàn lực đâm vào. Anh dùng gốc rễ to lớn và xương mu ra sức nghiền ép hai cánh hoa thịt non mềm tinh tế kia, cọng lông đen thùi cứng rắn cọ xát nhục hạch nhỏ tới sung huyết đứng thẳng lên, đâm xuyên người phụ nữ dưới thân khiến cô hệt như con linh xà không ngừng bò lên dây dưa với thân thể cơ bắp cường tráng phía trên mình, trong cái miệng nhỏ đỏ hồng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, sóng mắt như nước, đầy vẻ quyến rũ bốc lửa.
“Đến rồi... Ưm!” Tống Chân Dật nâng mông chạy nước rút dồn dập, tiếng nói của anh khàn khàn lại mang theo vẻ gợi cảm không nói nên lời, âm sắc say lòng người. Động tác xông tới bỗng nhiên nhanh hơn làm Cố Minh Nguyệt gần như mất tiếng, dưới thân chảy ra từng đợt suối dâm dịch, bị anh va chạm vung vẩy khắp nơi, sau khi uyển chuyển rên rỉ một tiếng, toàn thân cô run run cùng đạt tới cao trào với người đàn ông.
Trên cơ thể người đàn ông mồ hôi chảy như mưa, nhỏ xuống ngực cô, tiếng thở dốc mạnh mẽ của anh vang lên ở bên tai, vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau, ánh mắt Cố Minh Nguyệt ửng đỏ, mũi cũng chua xót muốn khóc.
Cũng còn tốt, chỉ qua vài hơi thở, cô liền ép toàn bộ cảm giác chua xót khổ sở này xuống. Cố Minh Nguyệt không nhịn được mà đau lòng, khi cô sinh Hàm Dịch xong cơ thể bị tổn hại lớn, dù có là y thuật của thời hiện đại cũng không có cách nào điều dưỡng cho cơ thể cô hoàn toàn tốt lại, muốn mang thai là rất khó, cho dù có may mắn thụ tinh được, thì tám chín phần mười vẫn là không bảo vệ nổi. Sợ rằng... Cả đời này hai người rất khó có đứa con của mình.
Chỉ là Tống Chân Dật vẫn không buông tha, đồng thời anh cũng yêu thương Hàm Dịch đến tận xương tủy, những năm qua, hầu hết thời gian anh đều chăm sóc Hàm Dịch, cũng càng biết cách sống chung với con trẻ.
Trước mặt đứa bé anh là người cha đáng để bé kính ngưỡng tin cậy, ở trước mặt Cố Minh Nguyệt anh là người chồng tốt biết quan tâm chăm sóc vợ, ở trên giường lại là người tình dịu dàng tốt đẹp.
Cố Minh Nguyệt rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, thậm chí cô còn quên mất nhiệm vụ của mình khi tới thế giới này.
Mãi cho tới khi gặp lại người anh trai không cùng huyết thống của cơ thể này lần nữa, Cố Minh Nguyệt mới bị lôi ra khỏi giấc mơ đẹp này.
Trong một căn phòng riêng của nhà hàng tiệc rượu, Cố Minh Nguyệt và Tống Chân Dật cùng đàn em trong trường đang đợi nhân vật chính của bữa tiệc lần này tới. Tống Chân Dật tốt nghiệp trường đại học kinh tế chính trị, chuyện này Cố Minh Nguyệt đã biết từ rất lâu trước đó, người mời bọn họ tới bữa tiệc hôm nay cũng là một trong những đàn em khóa sau của trường anh, nghe nói còn là một nhân vật nổi tiếng.
Tuổi tác Tống Chân Dật lớn hơn, hơn nữa sau khi anh tốt nghiệp ra nước ngoài thì người kia mới nhập học, hai người gần như chưa từng gặp nhau. Nhưng có người nói gia đình đàn em này cũng có năng lực rất mạnh trong giới chính trị, địa vị có thể so sánh với nhà họ Tống ở quân đội, vả lại phong tư năm đó của Tống Chân Dật gần như được truyền nhau thuật lại trong đại học kinh tế chính trị, lần lượt truyền đi qua nhiều khóa, vì vậy đàn em này thông qua vài người bạn liên lạc với vị học trưởng trong truyền thuyết là anh, lần này cậu ta mời anh tới để ăn mừng hôn lễ sẽ tổ chức vào cuối tháng này của mình.
Đám người đang ngồi trong phòng, đều là những thanh niên trên dưới ba mươi tuổi, có không ít người biết Tống Chân Dật, dầu gì họ cũng từng nghe nói năm đó anh là mĩ nam đại thần của đại học kinh tế chính trị. Mỗi khi Cố Minh Nguyệt nghĩ tới ba chữ mĩ nam đại thần, thì chỉ muốn cười thật to, cái chức vị này có hai kiểu cảm nhận quá khác nhau, mĩ nam trường học như thần tiên của đại học kinh tế chính trị, nếu gọi tắt liền biến thành đế chính đại đại thần mĩ nam...
Ba chữ mĩ nam đại thần: Gốc: 神仙草, hán việt: thần tiên thảo, có thể hiểu là mĩ nam đại thần hoặc hot boy trường học.
Đế chính đại: tên gọi tắt của trường đại học ktct (thật ra cái tên trường đại học này là tớ chém, vì mò ko ra, nên chém luôn).
Không được, Cố Minh Nguyệt cảm giác mình sắp không nhịn được, cô che miệng lại, ánh mắt cong cong như con mèo chiêu tài nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của chàng trai. Chính bản thân Tống Chân Dật cũng thấy quẫn với với cái biệt hiệu mà anh luôn muốn rửa sạch này, bị ánh mắt như con mèo nhỏ của cô vợ bé bỏng nhìn như vậy, trong thoáng chốc lòng như bị lông chim phẩy qua, ngứa ngáy, cho dù bị cô cười nhạo chẳng chút kiêng nể như vậy, anh cũng chỉ có thể cảm thấy vừa yêu vừa giận lại vừa bất đắc dĩ.
Anh chỉ đành phải giả vờ tức giận híp mắt một chốc, trong ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều, đương nhiên Cố Minh Nguyệt không có chút nào gọi là sợ hãi dáng vẻ tức giận của người kia.
Tống Chân Dật luôn làm cho cô phát hiện ra một số điểm đáng yêu ngoài ý muốn ~ vẻ mặt anh như thế thật khiến người ta hận không thể giở trò xấu mỗi ngày ~
Những người ngồi cạnh hai người thỉnh thoảng có nghe nói bên người cậu cả nhà họ Tống có một cô bạn gái đẹp tựa thiên nhân, chỉ có điều nhà gái là gia đình phổ thông, vì thế anh vẫn luôn cố gắng gạt người nhà mình, nhưng vẫn có người từng thấy Cố Minh Nguyệt nên cũng rò rỉ ra chút tiếng gió.
Người bên ngoài chỉ biết là hai người sinh được một cậu con trai, bây giờ vẫn chưa kết hôn, chỉ ở chung với nhau. Rất nhiều người cảm thấy hiếu kỳ rốt cuộc Cố Minh Nguyệt là thần thánh phương nào, là kiểu phụ nữ thế nào mà có thể bẻ được cành hoa cao cao nơi sườn dốc vô cùng xoi mói lại có bệnh thích sạch sẽ này.
Sau khi gặp gỡ Cố Minh Nguyệt, mọi người đều bị vẻ đẹp diễm lệ của cô làm cho ngẩn ngơ, trong lòng ai nấy đều thốt lên chẳng trách có thể giải quyết được Tống Chân Dật, người xinh đẹp gần như yêu tinh thế này mà, lại thầm suy nghĩ ngược lại hai người thật sự là một đôi trời đất tạo nên, từ tướng mạo đến phong thái đều xứng đôi cả.
Từ lúc bước vào phòng trong lòng Cố Minh Nguyệt vẫn mãi hoang mang không thể đè xuống, cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Vì vậy cô ngồi xuống tựa sát vào Tống Chân Dật, nắm chặt bàn tay to lớn của người đàn ông, người ở bên ngoài nhìn vào đều cho là hai người đang thể hiện sự ân ái ngọt ngào vô tận, khiến người ta ước ao. Qua lời bàn luận của những khác cô thoáng nghe được âm tiết mơ hồ có cái gì thẩm và thuần nhiên gì đó là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, trong lòng lập tức cảm thấy có chút không may, sao có thể đúng lúc như vậy?
Tâm tình của cô, làm người thân cận nhất, dĩ nhiên Tống Chân Dật cũng cảm nhận được, anh không rõ vì sao, nên chỉ dùng bàn tay nhéo nhéo tay nhỏ bé mềm nộn của cô, im lặng an ủi, anh nghĩ có lẽ là do cô không có thói quen tiếp xúc với nhiều người, thế nên trong lòng căng thẳng.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt hoảng sợ tới cực điểm, cô hoàn toàn có thể chắc chắn rằng nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay chính là Thẩm Dung, sao tới tháng sau hắn ta mới kết hôn, không phải đã nói sau khi tốt nghiệp đại học thì đính hôn, qua thêm một năm liền kết hôn sao? Sao lại kéo dài thêm ba năm chứ?
Cô muốn nhân lúc nhân vật chính của bữa tiệc chưa tới mà mượn cớ không thoải mái lặng lẽ trốn ra, nhưng mông còn chưa kịp rời khỏi mặt ghế, cửa phòng lại bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thẩm Dung mặc một bộ âu phục thoải mái áo ngoài màu xanh đen phối với quần tây màu nâu nhạt và áo sơmi màu ngà xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ngay khi nhìn thấy hắn trái tim vốn đang đập thình thịch không ngừng trong lồng ngực Cố Minh Nguyệt nháy mắt bình tĩnh lại.
Gần bốn năm không gặp, Thẩm Dung từ một thanh niên hơi chút ngây ngô đã trưởng thành thành một người đàn ông thành thục phong độ, khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn chứa ý cười, thần thái sáng láng, toàn thân tỏa ra vẻ tự nhiên rộng lượng, khí độ bình tĩnh của một chính trị gia.
Ánh mắt Thẩm Dung mang theo vẻ thân thiết đảo qua tất cả mọi người trong phòng, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, tôi tới trễ...” Lời của hắn còn chưa nói hết, âm cuối liền bị cắt đứt đột ngột, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin khóa chặc vào bóng dáng xinh đẹp mộng ảo ở trong phòng.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Dung đã cho rằng hẳn là do hắn xuất hiện ảo giác, vậy mà hắn lại nhìn thấy Thẩm Duyệt đã trốn đi mất tích suốt bốn năm qua! Cô cứ thế bình tĩnh ngồi ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt như đang nhìn người xa lạ nhìn vào hắn!
Thời gian bốn năm càng khiến vẻ đẹp và ý vị của cô sâu sắc hơn, nếu như nói Thẩm Duyệt trước kia là một đóa hoa anh túc diêm dúa hút hết ánh mắt mọi người, thì giờ đây cô chính là Mạn Châu Sa Hoa bên bờ Vong Xuyên mê hoặc linh hồn người khác, yêu mỵ u diễm vượt khỏi mọi vẻ đẹp của thế gian.
Trái tim Thẩm Dung thoáng đập sai một nhịp, tiếng nói và hình ảnh quanh hắn như đều tan biến, trời đất khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, trong mắt hắn toàn bộ đều là bóng dáng Cố Minh Nguyệt đang mặc chiếc váy đỏ thắm, có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch, thình thịch của mình.
Dao động của hắn quá lớn, đến nỗi khiến mọi người trong bữa tiệc hơi nghi hoặc một chút, nhìn nhau muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ánh mắt của Thẩm Dung đang dừng lại ở trên người ai.
Cố Minh Nguyệt cúi đầu xuống, nhích lại gần người Tống Chân Dật, tránh đi ánh mắt nóng rực như nham thạch nóng chảy của người đàn ông kia.
Lúc này Thẩm Dung mới dám khẳng định Cố Minh Nguyệt thật sự xuất hiện hiện trước mặt hắn, hắn cố sức thu hồi ánh mắt đang giằng co muốn dừng lại trên người cô về, nhanh chóng điều chỉnh tốt nét mặt sau đó hàn huyên với mọi người, thần thái tự nhiên hệt như một màn ban nãy chưa từng xảy ra.
Theo bản năng Tống Chân Dật cảm nhận được cảm nhận được sự uy hiếp từ ánh mắt Thẩm Dung dừng lại trên người Cố Minh Nguyệt, trên mặt anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đoán chừng có phải hai người từng quen biết nhau. Anh cúi đầu quan sát nhìn sang nét mặt của Cố Minh Nguyệt, phát hiện sắc mặt cô như thường lệ trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, lại vì thái độ thù địch không rõ ràng của mình với Thẩm Dung mà bật cười.
Cố Minh Nguyệt chưa từng kể với anh những chuyện ngày trước của cô, Tống Chân Dật không để ý cũng chẳng hỏi đến, anh yêu Cố Minh Nguyệt, bao gồm tất cả những gì trong quá khứ lẫn tương lai sau này của cô, cho nên dù cô đã trải qua những chuyện gì, thì những thứ đó cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình yêu mà anh dành cho cô, anh nguyện ý chờ chờ đến ngày Cố Minh Nguyệt chủ động nói cho anh biết toàn bộ quá khứ của cô. Trước khi ngày đó tới, anh tuyệt đối không hỏi cô, cho dù anh có tò mó thắc mắc hơn nữa...
Hết thảy hành vi của Tống Chân Dật chỉ có thể đổ lỗi đó là vì anh quá yêu quá để ý tới Cố Minh Nguyệt, bất kỳ thứ gì có thể làm anh mất đi Cố Minh Nguyệt đều bị anh cấm đoán ngăn chặn hoàn toàn.
“Anh Tống, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Sau khi bị kính mấy bàn rượu, Thẩm Dung nâng chiếc ly cao cổ tới trước mặt Tống Chân Dật và Cố Minh Nguyệt.
“Nào có, cậu Thẩm là thanh niên tuấn kiệt, hậu sinh khả uý khiến người ta kính nể.” Tống Chân Dật cũng là người có tài ăn nói xã giao, nói chuyện khách sáo cũng là nhất, anh nâng ly rượu lên đáp lễ Thẩm Dung, uống một hớp rượu trong ly sau đó chuẩn bị ngồi xuống, nhưng không nghĩ tới Thẩm Dung rót đầy ly rượu trực tiếp nâng ly nhìn Cố Minh Nguyệt.
“Vị này chắc là hôn thê của anh Tống, nhưng kỳ lạ quá nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, dáng dấp thật giống em gái Thẩm Duyệt của tôi.” Thẩm Dung cười như không cười nói ra những lời này, sau đó ánh mắt không ngừng lóe lên vẻ ý vị thâm trường, hắn uống hết rượu trong ly, quay mặt cười yếu ớt ra hiệu với Cố Minh Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt không thể uống rượu, một ly này để tôi uống thay em ấy!” Tống Chân Dật cảm thấy ánh mắt của Thẩm Dung thật giống như có thể lột sạch quần áo người khác, anh nghiêng người che đi cơ thể Cố Minh Nguyệt, sắc mặt giận dữ hơi tái đi, cầm ly rượu trong tay Cố Minh Nguyệt một hơi uống sạch, quơ quơ ly không ra hiệu Thẩm Dung có thể đi được rồi.
Anh không thể chịu đựng được khi có người đàn ông khác dùng ánh mắt trắng trợn như vậy nhìn chòng chọc vào người phụ nữ của anh.
Thẩm Dung chỉ cười không nói, thoải mái gật đầu sau đó chuyển tới bàn tiếp theo.
“Tên của tiểu Nguyệt là Cố Minh Nguyệt.”
Phía sau hắn truyền đến giọng nói thong thả của Tống Chân Dật, bước chân như thoáng ngừng lại, nét mặt lại không để người khác nhìn ra dấu vết gì, chốc lát sau liền sãi bước đi tới bàn bên ngoài, chuyện trò vui vẻ với mọi người.
Chỉ là, không một ai phát hiện một bên góc áo của hắn hơi nhăn lại.