Mị Quân

chương 16: say rượu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện giờ vừa qua buổi trưa, còn không tới giờ mở cửa đón khách, Yến lâu trong ngoài phá lệ yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy tiểu tỳ nữ đảo qua đảo lại rửa mặt đổ nước, ước chừng là các cô nương mới vừa rời giường, đang trang điểm.

Tú bà thấy Sắt Sắt cùng Thẩm Chiêu quần áo lụa là, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất ung dung cao quý, tùy tùng phô trương thanh thế. Đoán rằng người tới là khách quý giàu có nên vội xốc dậy tinh thần, ân cần mà chiêu đãi.

Thẩm Chiêu đã từ bản tấu của vụ án mà Thẩm Hi trình lên biết được, khi màn đêm buông xuống, Cao Sĩ Kiệt là ở gian phòng lầu hai tiếp khách. Mà tại nơi phong nguyệt này chia cấp bậc rất rõ ràng, những cô nương tầm thường chỉ có thể ở trong sương phòng tại lầu một, mấy gian tú phòng ít ỏi ở lầu hai là để lại cho Hồng cô nương.

Bởi vậy, đêm đó có cơ hội tiếp xúc gần gũi Cao Sĩ Kiệt cũng chỉ có mấy người như vậy.

Ba thỏi vàng là có thể gọi tới toàn bộ.

“Người đó hình như thân thể không tốt, luôn luôn ho khan, tới cũng không gọi cô nương, chỉ đưa ra giá cao muốn một gian sương phòng ở lầu hai, nói là muốn gặp người quan trọng.”

“Hắn gặp không chỉ một người, lại còn không phải là đồng thời cùng gặp một lúc mà là người trước đi rồi người sau mới tới. Sau đó khi người cuối cùng rời khỏi, tùy tùng thấy hắn chậm chạp mãi không ra mới đẩy cửa đi vào xem, kết quả người sớm chết rồi.”

“Aiii, người của Kiến Chương doanh đem chúng ta mang đi hỏi bao nhiêu lần, nghe nói đến bây giờ vẫn còn chưa có phá được án……”

Các cô nương tựa như chim sẻ, ngươi một câu ta một câu, ríu rít, một số lại vừa cắn hạt dưa, vừa búi tóc. Làm cho phòng khách vừa rồi còn quá mức trống vắng nháy mắt đã náo nhiệt hẳn lên.

Thẩm Chiêu nghe các nàng nói, ánh mắt nhíu chặt, lâm vào trầm tư.

Chờ đến khi hắn phục hồi lại tinh thần thấy bên cạnh mình đãn không còn bóng người, những cô nương hoa hòe lộng lẫy đó toàn bộ đều tiến đến bên người Sắt Sắt.

Các cô nương chỉ thấy hai vị này lang quân lớn lên đều tuấn mỹ như tiên, nhưng một người thì quá mức cô lãnh, cả người giống như núi băng, xa cách ngàn dặm. Người còn lại thì trái ngược, luôn cười tủm tỉm, nhìn ngó khắp nơi giống như đối với cái gì cũng đều tò mò đều thích, nhìn qua là một tiểu thiếu niên trắng nõn mềm ấm, nhu hòa dễ thân, làm người ta nhịn không được muốn thân cận.

Một cô nương ngắt một quả nho đút cho Sắt Sắt, lấy quạt tròn che miệng, cười duyên nói: “Công tử lạ mặt, trước kia chưa từng đến đây đúng không. Ta gảy đàn tỳ bà rất tốt, công tử không bằng theo ta đi vào trong phòng, để ta đàn cho ngài nghe một khúc.”

Còn chưa chờ Sắt Sắt trả lời, một cô nương khác đã vội chạy đến lôi kéo tay Sắt Sắt, giọng nói êm ái: “Tỳ bà có cái gì dễ nghe, ta nhảy máu rát đẹp, công tử tới trong phòng ta, ta nhảy cho ngài xem……”

Còn chưa tranh giành xong, đột nhiên ở giữa xuất hiện một cánh tay áo xen vào, túm lấy cổ áo Sắt Sắt, đem nàng từ trong đống son phấn xách ra ngoài.

Thẩm Chiêu lạnh mặt, ánh mắt gườm gườm quét một vòng xung qunh các cô nương đang muốn tiến lên cùng hắn đoạt người, những cô nương đó bị hắn uy hiếp, không dám lỗ mãng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trở về.

“Buổi tối hôm đó có chuyện gì khác thường không?”

Các cô nương cúi đầu trầm tư một lát, trong đó có một người nói: “Có một chút nhưng thật ra cũng không tính là kỳ quái. Tú bà thấy là khách hàng lớn, muốn tặng hắn một hồ rượu ngon, người đó lại không cần, chỉ nói muốn mượn thêm ly rượu bằng bạch ngọc.”

Thẩm Chiêu biểu tình cứng lại, điểm này có trong hồ sơ không có nhắc đến……

Hắn hỏi: “Ngươi có khai báo chuyện này cho Kiến CHương doanh không?”

Cô nương nói: “ Có a, Kỳ Vương điện hạ nói đây không phải là chuyện gì quan trọng, người Nam Sở đều tự đề cao chính mình, cảm thấy rượu của chúng ta không bằng bọn họ nên khinh thường uống thôi.”

Chính là…… Thẩm Chiêu nhớ rõ, ở trong danh sách vật chứng cũng không có xuất hiện chung rượu hay đồ vật linh tinh.

Nếu là tự mang theo rượu, kia chắc hẳn không thể là dùng tay mang tới.

Thẩm Chiêu lại hỏi: “Đêm đó có người nào vào trong phòng động vào đồ vật không?”

Cô nương “xuýt xoa” một tiếng: “Một khi phát hiện ra người đã chết, tùy tùng của Cao đại nhân liền đem cửa phòng đóng đến kín mít, chúng ta chính là muốn động cũng không động vào được a.”

Thẩm Chiêu rũ xuống lông mi, suy nghĩ sâu xa.

Sắt Sắt để sát vào hắn, hạ giọng nói: “Đây là chuyện gì quan trọng sao?”

Thẩm Chiêu đem nàng túm đến một bên, tính tình nhẫn nại nói: “Ngươi có còn nhớ lúc án mạng mới xảy ra, bên trong biệt quán đóng cửa đã mất tích một gã sai vặt không.”

Sắt Sắt đương nhiên nhớ rõ, Bát cữu cữu cùng Thẩm Dương kia hai người lớn nhỏ hỗn đản, còn muốn đem sự việc đổ lên trên người nàng.

Thẩm Chiêu tiếp tục nói: “Gã sai vặt này là người phụ trách quản lý vật phẩm tùy thân của Cao Sĩ Kiệt, chung rượu…… vật phẩm tùy thân, việc này nhất định không phải trùng hợp…… Chính là, như thế nào làm được……”

Thẩm Chiêu trước mắt sáng ngời, túm một cái cô nương sang một bên, thấp giọng đề ra nghi vấn vài câu. Đến khi trở lại bên người Sắt Sắt, trên mặt hắn nghi ngờ đã tiêu tan hết, tràn đầy thông thấu hiểu rõ.

Hắn phất tay áo nói: “Ta đac biết chuyện là như thế nào.”

“A?” Sắt Sắt kinh ngạc: “Thẩm Hi nhảy nhót lung tung lăn lộn nửa tháng, liền đến một chút manh mối còn không tra ra, ngươi cứ như vậy…… Liền phá án?”

Thẩm Chiêu nhướng mày: “Ta với đại ca cùng đẳng cấp sao?”

Sắt Sắt nghĩ thầm, không phải…… Nếu như đem cái đồ ngốc kia cùng ngươi giam vào trong một cái lồng sắt, không đến một nén nhang là ngươi có thể đem hắn bán đi rồi.

Nàng nâng má, ngoan ngoãn cười: “Không phải, ngươi so với hắn đẹp hơn nhiều.” Sắt Sắt suy nghĩ một lát, lại cảm thấy không đúng: “Nhưng mà, bệ hạ biết rõ hắn không có năng lực này, vì sao lại để cho hắn phá án?”

Không chờ cho Thẩm Chiêu trả lời, phòng khách trên hành lang truyền đến một thanh âm thanh thấu lảnh lót: “Khách quan, mau tới nếm thử đào hoa nhưỡng của chúng ta. Người Nam Sở kia không biết nhìn hàng, rượu này của chúng ta chính là độc nhất vô nhị ở Trường An, uống một ngụm xuống cả người sẽ cảm giác bồng bềnh như tiên.”

Sắt Sắt vươn tay đem nhanh chóng đem chum rượu bằng sứ trắng ôm vào trong lòng ngực, mặt đầy cảnh giác nhìn Thẩm Chiêu, nói: “Ngươi không được uống, tửu lượng ngươi quá kém, không thể say ở bên ngoài.”

Thẩm Chiêu nắm cổ tay của nàng, đem chung rượu đoạt lấy, cười nói: “Ta muốn uống, ta hôm nay cao hứng, phá án xong là có thể đem ôn thần Từ Trường Lâm kia tiễn đi, hắn sẽ không thể tranh đoạt ngươi với ta.”

Sắt Sắt bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần đây, chúng ta không có quan hệ……”

Các cô nương đứng ở cuối bàn khe khẽ nói nhỏ, nghị luận hai nam nhân này nghe qua hình như quan hệ không bình thường chút nào……

Hoặc là bởi vì sợ hãi Thẩm Chiêu, hoặc là cảm thấy Sắt Sắt không ổn lắm nên các nàng tránh xa một chút, mấy cô nương vừa rồi đối với nàng còn đang nhiệt tình thì giờ ngồi đến rất xa, dọn ra cầm cổ tỳ bà, tấu nhạc ca vũ.

Mới đầu Sắt Sắt còn có thể khuyên Thẩm Chiêu vài câu, Thẩm Chiêu nói: “Ngươi ở đây, Phó Tư Kỳ cũng ở đây, nếu ta say các ngươi liền đưa ta trở về. Mấy ngày nay trong lòng ta bị đè nén, muốn say rồi lại không dám say, khó khăn giải quyết chuyện này, ngươi cũng đừng quản ta……”

Cứ như vậy một ly tiếp một ly, trên gương mặt trắng nõn tuấn dật của Thẩm Chiêu chậm rãi lộ ra đỏ ửng, ánh mắt hắn mê ly, thêm mấy phần mờ mịt, mông lung mà nhìn về phía Sắt Sắt.

“Ta thật sự yêu thích ngươi, muốn cho ngươi cả đời này được ngây thơ hồn nhiên, đơn thuần vui sướng…… Từ sau khi mẫu thân chết, ta bị ân oán năm xưa đè ép gần mười năm, ta phải chịu biết bao nhiêu thống khổ, ta không muốn để cho ngươi cũng giống như ta, như vậy thì có gì sai?”

Hắn hai mắt đẫm lệ lả lướt mà nói hết tâm sự, Sắt Sắt nội tâm không hề gợn sóng.

Nàng đã quá quen thuộc bộ dáng uống rượu phát điên này của hắn rồi.

Trước đây mỗi khi uống say, nếu hắn không phải ôm nàng nói “Biểu tỷ, chúng ta bỏ trốn đi, không bao giờ đã trở lại”, thì chính là lôi kéo nàng bò lên nóc nhà, nói “Nhân thế quá gian nan quá thống khổ, ta muốn mang theo ngươi bay lên trời cao làm thần tiên quyến lữ”.

Ai có thể nghĩ đến Thái Tử điện hạ bề ngoài thanh lãnh, sát phạt quả quyết khi uống say lại trở thành bộ dạng như vậy.

Nhận thấy Sắt Sắt thờ ơ với mình, Thẩm Chiêu nóng nảy, uống thêm một ngụm rượu, thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi chính là cái đồ vô tâm! Từ nhỏ là ngươi dụ dỗ ta trước, ngươi nói ta lớn lên rất đẹp, là tiểu mỹ nam tử, ngươi thích ta nhất. Ta tưởng thật, ta muốn ở bên ngươi suốt quãng đời còn lại, nhưng sau đó ngươi lại đổi ý. Ngươi không có mơ thấy giấc mộng, ngươi chỉ muốn lấy cớ đem ta ném đi, còn lén lút đi gặp Từ Trường Lâm, ngươi có biết hay không, hắn là muốn đến mang ngươi đi……”

Trước mắt bao người bị tố cáo, Sắt Sắt cảm thấy da mặt bắt đầu nóng lên, đầu óc một trận hỗn loạn, vội tiến đến che lại miệng hắn: “Ngươi đừng có nói bậy!”

Thẩm Chiêu say đến lắc lư, sau khi bị nàng che miêng, thân thể nghiêng trái đổ phải giống như con diều bị đứt dây chao đảo.

Phó Tư Kỳ thấy thế liền tiến lên vỗ về Thẩm Chiêu lung lay sắp đổ, hướng Sắt Sắt cả giận nói: “Công tử nhà của chúng ta có câu nào là nói bậy? Quý…… Cô nương ngươi từ trước đến rót cho công tử không biết bao nhiêu là mật ngọt, hại hắn có bao nhiêu si mê chấp niệm đều phó thác hết lên ngươi. Hiện giờ ngươi lại đối với hắn lúc gần lúc xa, lúc ấm lúc lạnh. Ngươi cũng biết, mấy ngày nay ngươi náo loạn muốn từ hôn, công tử nhà ta trên mặt biểu hiện coi như không có gì nhưng sau lưng có biết bao nhiêu thương tâm. Ngươi đây là cái đồ bội tình bạc nghĩa, phụ lòng, đùa bỡn tình cảm của người khác!”

Sắt Sắt vừa định biện bạch thì bên tai vang lên một thanh âm đứt đoạn chói tai. Khúc nhạc đang lả lướt đột nhiên im bặt, cô nương mới vừa rồi lột quả nho cho nàng nay đang hùng hổ từ trước cầm án đi tới.

Tay áo nàng buông xuống, chống eo, từ trên nhìn xuống Sắt Sắt, nói: “Ta đã nghe hết tất cả mọi chuyện rồi, nguyên lai ngươi một cô nương a, lại còn là một cô nương rất không đàng hoàng. Người ta đều nói nữ tử thâm tình lang quân phụ bạc, đến tay các ngươi vừa hay lại đảo ngược lại rồi. Một người lang quân như vậy a, phong hoa tuyệt thế như vậy, lại đối với ngươi si tâm như thế, ngươi lại làm thương tổn hắn, ngươi thế mà cũng có thể ra tay cho được!”

Một phen mắng chửi này rào rào hữu lực, từng câu từng chữ như vạn tiễn xuyên tâm.

Sắt Sắt gục xuống hạ đầu, cảm thấy chính mình có chút ủy khuất: “Các ngươi không biết, khi còn nhỏ hắn luôn rầu rĩ không vui, ta nghĩ phải nói gì đó tốt hơn cho hắn nghe để dỗ hắn vui vẻ. Ai ngờ nói cái gì khác đều không được, chỉ khi ta nói ‘ ta thích ngươi, tuyệt không rời khỏi ngươi, tương lai gả cho ngươi ’, hắn mới có thể vui vẻ lên. Dần dà, ta cứ như vậy dỗ hắn, khi đó ta cũng còn nhỏ, ta làm sao mà biết được mấy lời này nghiêm trọng như vậy, nói ra là phải chịu trách nhiệm a!”

Phó Tư Kỳ hừ lạnh một tiếng, làm như khinh thường sự phản bác của nàng.

Quả nhiên, đám kia cô nương động tác đồng loạt xông tới, sôi nổi chỉ trích.

“Ngươi xem ngươi nói mấy lời này mà là tiếng người sao?!”

“Ta thấy ngươi tám phần là bên ngoài có người khác, động tư tâm rồi.”

“Làm nữ nhân không thể vô sỉ như vậy, phải có lương tâm chứ.”

Sắt Sắt bị các nàng bức cho từng bước lui về phía sau, lén lút liếc mắt nhìn Thẩm Chiêu một cái, thấy khuôn mặt hắn ửng đỏ một hồi, thập phần đoan chính ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh ở phía bàn trà, mặt đầy vô tội nhìn nàng giống như một tiểu bạch hoa không hiểu thế sự, thuần lươngtrong sáng.

Lại thế nữa rồi!

Tình huống này cỡ nào quen thuộc a!

Sắt Sắt tức giận xoay người muốn rời đi, thầm nghĩ ta không cùng ngươi chơi nữa, ta chơi không lại ngươi. Ai ngờ đi chưa được mấy bước đã bị người từ phía sau ôm vào trong lòng ngực.

Thẩm Chiêu lắc lư ôm Sắt Sắt, ôm nàng xoay mấy vòng, giơ tay sờ sờ gương mặt nàng, rũ mắt thâm tình nhìn nàng, vẻ mặt chân thành: “Tuy rằng như vậy…… Nhưng ta vẫn như cũ muốn ở bên ngươi cả đời, ngươi chỉ cần bảo đảm không hề đùa bỡn tình cảm của ta, tất cả mọi chuyện ta đều có thể tha thứ cho ngươi.”

Người dịch: Huyền Trang

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio