Editor: Heisall
Anh Túc từ từ đi ra ngoài, trên đường càng nghĩ càng có chút sợ hãi. Đến khi đi đến tòa nhà Sở thị, đưa tay lên sờ trán một cái, mới phát hiện tay đã dính đầy mồ hôi.
Lộ Minh đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Liếc thấy Anh Túc đi tới, nói mấy câu liền cúp điện thoại, điều chỉnh vẻ mặt lại một chút, nặn ra một nụ cười với Anh Túc: "Buổi trưa hôm nay có bên B mời khách ăn cơm, sẽ nhắc tới việc chọn mua nguyên vật liệu. Anh Túc tiểu thư có bận không, nếu không thì cùng tôi đi một chuyến?"
"Lộ tổng không cần phải khách khí như vậy, gọi tôi một tiếng Anh Túc là được rồi." Anh Túc dịu dàng nói xong, đôi mắt lại nhìn thẳng xem xét anh, thật sâu kín, giống như có thể hút người khác vào đáy mắt: "Anh đang có chuyện gì phiền lòng sao?"
"Không có việc gì." Lộ Minh mở to mắt, muốn chuyển đề tài, vậy mà qua một lúc lâu, dưới ánh mắt của Anh Túc đành miễn cưỡng mở miệng: "Đúng là em ruột không nên thân. Hai ngày trước ở trên đường cao tốc, đụng vào một người khiến người ta phải sống đời sống thực vật. Kết quả đối phương lại là con của một quan lớn ở thành phố A. Bây giờ người ta cắn chặt không thả, cho bao nhiêu tiền cũng không nhả ra, cả nhà đều vì một mình anh ta mà nhức đầu."
Anh Túc suy nghĩ một chút, đề nghị: "Sao không thử đi tìm thiếu gia nói chuyện một chút?"
"Cho tôi mười lá gan nữa, tôi cũng không dám cầm loại chuyện nhà này đi quấy rầy ngài ấy. Để tôi suy nghĩ biện pháp khác là được." Lộ Minh cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nói ‘tôi cũng không phải là cô’, rồi nói sang chuyện khác: "Có đói bụng không? Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trưa trước."
Một bữa cơm cũng được coi như bình yên. Anh Túc là bên A, so sánh với bên B không ngừng cười cười đi theo mời rượu mà nói thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lộ Minh là cao thủ điều chỉnh tâm trạng, mới vừa rồi còn đứng ở bệ cửa sổ nhíu chặt lông mày, vậy mà đi đến bên bàn rượu là lại chuyện trò vui vẻ. Trên đường có người muốn mời rượu Anh Túc, lại bị Lộ Minh không biến sắc mà ngăn cản. Công việc mà Anh Túc phải làm trên bàn rượu chỉ là quan sát từng lời nói cử chỉ của Lộ Minh trong trường hợp, cùng với nghiên cứu phải ăn như thế nào.
Sau khi bữa tiệc giải tán, tâm tình Lộ Minh giống như khá hơn một chút, cũng có ý định hỏi chuyện Anh Túc: "Nghe nói lần này Ly Chi thất trách quá mức, nên quyền lực đều bị chuyển giao cho Anh Túc tiểu thư hả?"
"Chỉ là người quản lý tạm thời mà thôi."
"Nói tóm lại cũng không phải là chuyện xấu." Lộ Minh nửa đùa nói: "Chính là sợ công việc của Ly Chi bên kia quá nhiều, sức lực của Anh Túc tiểu thư có hạn, đến lúc đó còn phải chạy sang bên này của tôi, như vậy chẳng phải sẽ phải phân thân ra à."
"Lộ tổng đừng quá lo lắng. Tôi vẫn sẽ theo anh mà." Anh Túc bình thản mở miệng: "Chuyện của Ly Chi bên kia có hỗn loạn chất đống thành núi, thì cũng không có quan hệ gì với tôi. Dù sao coi như có ngay ngắn rõ ràng đi nữa, thì kết quả những quyền lực này cũng phải trả lại mà thôi. Tôi cần gì phải uổng phí công sức chứ."
"......" Lộ Minh đang uống nước, nghe xong không nhịn được sặc một tiếng. Nhìn gương mặt tỉnh táo và lạnh lẽo của Anh Túc, im lặng một lúc lâu không nói gì.
Gần tối Anh Túc trở lại chỗ ở, mất hồn nhìn về phía cửa sổ mất nửa buổi tối, thuận tiện hứng gió lạnh nửa buổi tối. Nửa đêm lúc mười một giờ rưỡi, cô đột nhiên nhúc nhích, từ trên ghế salon bò dậy, đi vào bên trong thay quần áo.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Anh Túc thật vất vả mới có thời gian ngủ bù, điện thoại lại bắt đầu vang lên. Cô cau mày lấy tới liếc mắt nhìn, thấy là Lộ Minh, tiện tay cúp rồi vứt qua một bên. Kết quả bên trong căn phòng chỉ yên tĩnh được nửa phút, điện thoại của Lộ Minh lại bắt đầu bất khuất vang lên.
Lần này Anh Túc mất hết kiên nhẫn, nhấn nhận, Lộ Minh còn chưa lên tiếng, Anh Túc đã giành trước, đơn giản lưu loát nói với anh ba chữ: "Câm miệng. Cút."
Sau đó Lộ Minh liền ngậm miệng. Mãi cho đến hai giờ rưỡi chiều Anh Túc tỉnh dậy, anh cũng không dám gọi điện thoại tới nữa.
Cả đêm qua, nửa đầu buổi tối Anh Túc bị gió, phần sau buổi tối lại bị Sở Hành giày vò, sau khi rời giường Anh Túc bị nghẹt mũi đau họng, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái. Cô gọi điện thoại cho Lộ Minh, bên kia gần như là lập tức nhận, trong giọng nói tràn đầy nhẹ nhõm, thiếu chút nữa đã đánh mất sự chững chạc mà một tổng giám nên có: "Anh Túc tiểu thư! Chuyện của em tôi đã giải quyết xong! Bên kia đã đồng ý bồi thường! Cô đã tốn nhiều công sức vì chuyện của em tôi rồi! Tôi thật sự không ngờ cô lại có thể nhiệt tình như vậy! Thật sự là rất cảm ơn cô!"
Trong cổ họng Anh Túc ngứa ngáy, đè nén ho khan một tiếng, không mang theo tình cảm mở miệng: "Nhiệt tình? Lộ tổng, đã giúp anh mà anh còn cố ý chê tôi sao?"
"......" Lộ Minh nói: "Anh Túc tiểu thư nói giọng mũi nặng như vậy, là bị cảm sao?"
Anh Túc thuận miệng "Ừ" một tiếng, nói: "Lộ tổng, lần này có tính là anh nợ tôi một ân tình hay không?"
"Tính! Dĩ nhiên là tính rồi!" Lộ Minh dồn dập: "Anh Túc tiểu thư muốn thù lao gì thì cứ mở miệng, Lộ Minh tôi nhất định dùng hai tay dâng lên!"
"Thù lao thì không cần." Anh Túc từ từ nói: "Chỉ cần Lộ tổng luôn nhớ rằng anh còn nợ tôi một ân tình chưa trả, như vậy là đủ rồi."
Anh Túc bị cảm hai ngày, vẫn không tốt hơn. Lại đụng phải thời tiết chợt chuyển lạnh, Anh Túc càng cảm nặng thêm, cho đến ngày thứ tư rời giường thì bắt đầu có một ít dấu hiệu phát sốt, rốt cuộc Anh Túc quyết định đi khám bác sĩ. Vậy mà cô mới vừa mặc quần áo tử tế, đã có người tới thông báo cô phải lập tức đi vào bên trong.
Vào thời điểm này Sở Hành rất ít khi gọi cô qua. Không hiểu sao Anh Túc lại cảm thấy trong lòng giật mình, hỏi: "Là chuyện gì?"
"Không biết. Chỉ gọi cô đi qua, cành nhanh càng tốt."
Anh Túc đi theo người đó xuyên qua con đường yên tĩnh đầy hoa cỏ cây cối hướng về phía thư phòng. Đến bên cạnh giàn hoa tử vi, quản gia đang yên tĩnh chờ ở nơi đó. Nhìn thấy cô đi tới, trên gương mặt đầy nếp nhăn nhất thời hiện ra vẻ mặt rất khó có thể miêu tả, giống như mang theo một chút tiếc hận, lại mang theo những hàm nghĩa khác, giống như là thở dài thật sâu.
Chờ Anh Túc đi tới bên cạnh, quản gia khẽ cung kính khom người, nhỏ giọng mà nói: "Thiếu gia và Ly Chi tiểu thư đều ở bên trong. Hôm nay vào thư phòng, sợ rằng Anh Túc tiểu thư phải tự cầu nhiều phúc."
Đáy lòng Anh Túc trầm xuống.
Anh Túc hít sâu một hơi, gõ nhẹ hai cái vào cửa thư phòng. Rất nhanh giọng nói của Sở Hành liền vang lên, không mang theo tình cảm: "Vào đi."
Sau khi Anh Túc đẩy cửa đi vào, mới phát hiện bên trong không khí bị đè nén đến trình độ khác xa một trời một vực với suy đoán vừa rồi của cô.
Ly Chi đứng ở một bên bàn làm việc, rũ tay, đuôi mắt lại nhướng lên thật cao. Nhất là khi chứng kiến cô đi vào cửa, hơi giống như có nụ cười. Sở Hành ngồi ở sau bàn, trong tay nắm một tập tài liệu, nghe tiếng thì nâng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén, gương mặt trầm tĩnh như nước.
Thường ngày Sở Hành đều cho người ta cảm giác không biết vui hay buồn, rất ít khi sẽ nghiêm túc như hôm nay vậy. Anh Túc chống lại ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy giống như đột nhiên bị ngọn gió chà xát vào da, lập tức cúi đầu.
Không khí trong thư phòng giống như cô đọng lại. Anh Túc ngừng thở chờ trong giây lát, nghe được Sở Hành khẽ ném tài liệu đang cầm trong tay, trầm trầm mở miệng: "Chuyện ép A Lương thành điên, em có gì để nói hay không?"
Sở Hành nói như vậy, ý tứ là đậy nắp quan tài mới luận định (câu này ý nói là muốn đánh giá ai tốt xấu, tội trạng thế nào, thì phải chờ khi người ấy chết đã). Lại có Ly Chi đứng ở đây, hiển nhiên đã sưu tập đầy đủ chứng cớ. Anh Túc hạ mắt xuống, cũng không cãi lại, nhẹ giọng trả lời: "Anh Túc không có lời nào để nói."
Sở Hành nhìn chằm chằm cô. Một lát sau, nói: "Lý do gì mà em lại làm vậy?"
"Bị A Lương nhục nhã trước mặt mọi người hai lần, không muốn nhịn nữa."
"Cho nên em liền hù dọa cô ta thành người điên ư?" Sở Hành chợt hất tay ném cái chặn giấy ra ngoài, trách mắng: "Cả nhà họ Sở này còn có ai lòng dạ hẹp hòi không chừa thủ đoạn nào hơn so với em không hả?!"
Cái chặn giấy bay ra vừa đúng đập vào đầu Anh Túc, lập tức liền hiện ra một mảng xanh hồng. Sở Hành nhìn thấy, nhưng cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu tan, nói tiếp: "Trước đây em đảm bảo với tôi thế nào?"
"Sẽ không để cho tôi nhìn thấy em lại có ý định hành động lộn xộn lần nữa."
"Kết quả những lời này đến chỗ của em lại thành ra là em được làm xằng làm bậy, chỉ cần đừng để tôi thấy là được." Sở Hành giận quá hóa cười: "Đúng không? Hả?"
Anh Túc im lặng không nói.
"Nói chuyện đi!"
Anh Túc nhỏ giọng nói: "Anh Túc biết sai."
"Em biết sai thì lúc nào mới sửa đổi?" Sở Hành nhìn chằm chằm cô: "Tôi muốn em kiềm chế cái tính ngang bướng của mình xuống, vậy mà em vẫn muốn bức mọi người phải điên loạn rồi giết chết mới cam tâm sao?!"
Anh Túc không nói tiếng nào, Sở Hành nhìn chằm chằm cô như muốn đục một cái lỗ thủng trên người cô vậy. Một lúc lâu sau, Sở Hành nhắm lại mắt, hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: "Trước đây, tôi đã nói với em sẽ xử lý tên đầu xỏ như thế nào?"
"Ngài nói, quy định trước giờ như thế nào, thì cứ làm như thế."
Sở Hành nhìn cô, chậm rãi nói: "Trước hết cứ đến phòng tạm giam quỳ. Không được ăn uống. Quỳ đến lúc nào suy nghĩ rõ chuyện của A Lương, mới được uống nước ăn cơm."
Ly Chi rất không hài lòng đối với cách xử lý này, há miệng muốn quạt gió thổi lửa (ý nói muốn nói thêm vào để Sở Hành xử nặng hơn). Vậy mà vừa chạm đến ánh mắt của Sở Hành liền cấm nín theo bản năng.
Thời tiết đã vào mùa thu, nên vào sáng sớm cũng rất lạnh lẽo. Phòng tạm giam của nhà họ Sở nằm dưới mặt đất, cả ngày không thấy ánh sáng mặt trời, nên càng thêm ẩm ướt và lạnh lẽo. Mùa hè mà quỳ gối ở nơi này còn đỡ, một khi vào thu, đầu gối dán sát trên mặt đất một thời gian lâu, liền khó chịu giống như ngàn vạn mũi kim châm vào.
Anh Túc quỳ trong chốc lát, lại cảm thấy cả người rét run, bắt đầu có dấu hiệu phát sốt. Sau khi quỳ được hai tiếng, thì cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô cắn răng chịu đựng một lát, liền nghe thấy cánh cửa sổ nhỏ cỡ bàn trên cánh cửa lớn của phòng tạm giam bị người mở ra, giọng nói ẩn chứa ý cười như muốn đánh trống reo hò của Ly Chi truyền vào: "Anh Túc, bên trong phòng tạm giam có lạnh hay không? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như cô cũng thành khách quen của nơi này rồi, đáng lẻ nên sớm trở thành thói quen mới đúng."
Anh Túc nhắm hai mắt lại đưa lưng về phía cô ta, không nói một lời, thân thể có chút lảo đảo muốn ngã xuống.
Ngoài cửa có vài người khác không biết nhỏ giọng nói những gì, Ly Chi nghe xong, liền xoay người muốn đi. Đột nhiên cô ta dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng hừ một tiếng về phía cửa sổ nơi Anh Túc quỳ, bổ sung một câu: "Thật sự hận không thể khiến cô chết ngay bây giờ."
Qua thêm một lúc nữa, cửa phòng tạm giam lại bị người từ từ mở ra. Anh Túc cắn chặt hàm răng thẳng tắp quỳ ở nơi đó, không quay đầu lại. Có người ở cửa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, loáng thoáng nghe được hình như có người nói một câu: "Hình như Anh Túc tiểu thư có chút mệt mỏi."
Giọng nói của Sở Hành nhàn nhạt vang lên ở phía sau: "Lúc này mới đã được bao lâu. Canh gác cho thật kỹ, bảo cô ấy tiếp tục quỳ."