Editor: Heisall
Khi xe chậm rãi lái về nhà họ Sở thì bên ngoài mưa gió cũng đã tạm ngừng.
Ly Chi đang đứng chờ ngoài thư phòng Sở Hành.
Khi A Lương vẫn còn ở nhà họ Sở thì cũng khiến Ly Chi bị lạnh nhạt. Sau đó chờ đến lúc cái tên A Lương biến thành cấm kỵ, bắt đầu từ đó, mỗi ngày Ly Chi không có việc gì cũng chạy đến thư phòng của Sở Hành một chuyến. Sở Hành có ở đó thì cô cũng ở đó dây dưa cho đến hết buổi sáng mới rời khỏi. Nếu Sở Hành không có ở đó, Ly Chi liền kiên nhẫn chờ ngoài thư phòng. Có lúc chờ cả một ngày cũng không thấy bóng người, nhưng dường như Ly Chi cũng không thèm để ý, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như cũ.
Hôm nay tình hình cũng như vậy. Ly Chi nghe nói mắt cá chân Sở Hành bị thương nghiêm trọng, không chút nghĩ ngợi liền đem thuốc chạy tới. Kết quả vừa đúng lúc đụng phải Sở Hành ở ngoài thư phòng chuẩn bị rời đi, Sở Hành cau mày, bước chân vội vã lướt qua Ly Chi đang đứng trước mặt anh, nhưng ngay cả đuôi mắt cũng không quét qua.
Ly Chi gọi một tiếng “Thiếu gia”, nhưng Sở Hành cũng không nghe. Ly Chi nhìn anh bước đi cà thọt nhưng lại đi cực nhanh, quay đầu lại hỏi quản gia:“Thiếu gia muốn đi đâu?”
Quản gia cụp mí mắt, từ từ nói: “Thiếu gia muốn đi đâu, nào có chỗ cho người khác xen vào chứ?”
Ly Chi khẽ nhíu lông mày, vẫn hỏi tiếp: “Mắt cá chân của thiếu gia đang bị thương, có chuyện gì quan trọng mà phải đi gấp gáp như vậy?”
Quản gia nhìn những thứ trong tay cô một chút, cười cười, vẫn không trả lời, mà không nhanh không chậm nói: “Nếu Ly Chi tiểu thư không có chuyện gì quan trọng, thì hãy trở về đi.”
Ly Chi không nghe được câu trả lời, lại không tiện nổi nóng, thậm chí ngay cả cười lạnh một tiếng cũng không dám, nhẫn nhịn nói: “Nếu như tôi không muốn trở về thì sao?”
Quản gia cụp mắt, giống như rất cung kính, rồi lại chỉ hơi mỉm cười, không nói gì, cũng không khuyên nữa, chỉ hơi khom người, rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Ly Chi liền đứng một mình ở đó đợi. Bốn mươi phút sau, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Cô nghe tiếng nhìn ra xa, có hai chiếc xe con trực tiếp chạy qua phòng khách và thư phòng, thấp thoáng sau cành hoa, chiếc xe vững vàng dừng lại nơi ở hàng ngày của Sở Hành.
Có vệ sĩ cung kính khom người, mở cửa xe ra.
Sở Hành bước ra khỏi xe, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, trong khuỷu tay lại đang ôm một người. Dùng áo khoác màu đen phủ thật kín, chỉ lộ ra bàn chân và mắt cá trắng nõn. Tóc dài rũ xuống, gương mặt chôn trong vạt áo của Sở Hành, mặc dù không thấy rõ, nhưng nhìn dáng dấp của hai người đã thấy là vô cùng thân mật.
Trong lòng Ly Chi liền nhảy dựng lên, cô thấy hình như Sở Hành nói câu gì đó, nhưng lại không thấy người trong ngực anh trả lời, Sở Hành dừng một chút, ngay sau đó khẽ mím môi, cúi đầu, nghiêng mặt, cọ xuống má đối phương như chuồn chuồn lướt nước.
Không biết quản gia đã xuất hiện sau lưng Ly Chi từ lúc nào, trong tay ông là một cái khay đựng hai chén canh gừng, hạ mí mắt xuống, khẽ thở dài một cái, rồi chậm rãi nói: “Ly Chi tiểu thư vẫn nên trở về đi thôi.”
Ly Chi trơ mắt nhìn Sở Hành xoay người ôm người nọ vào phòng, chậm chạp không chịu thu hồi tầm mắt. Một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Đó là ai vậy?”
“Ly Chi tiểu thư đã biết rõ, cần gì phải hỏi nữa?”
Ly Chi quay đầu lại, giọng nói lập tức trở nên bén nhọn: “Anh Túc có ý gì đây?! Đột nhiên cô ta lại muốn đùa giỡn cái quỷ quái gì nữa!”
Quản gia tránh không trả lời, Ly Chi càng lúc càng không khống chế được: “Nói đi, tôi đang nói chuyện với ông đó!”
Quản gia vẫn không đáp, hai bàn tay Ly Chi cuộn chặt lại, một lát sau, chắc chắn nói: “Chuyện này là không thể nào. Nhất định là tôi nghĩ sai rồi. Đến bây giờ thiếu gia chưa từng thích qua bất kì ai.”
“Ly Chi tiểu thư nên yên tĩnh một chút.” Quản gia không nâng mí mắt lên: “Tôi còn phải bưng canh gừng qua. Xin lỗi không thể tiếp chuyện cô được rồi.”
Ly Chi lại đứng một mình ở nơi đó, tinh thần hoảng hốt, đối với lời nói của quản gia cô căn bản không nghe được gì.
Khi cô còn nhỏ tuổi, nhỏ hơn lúc đến nhà họ Sở, cô cũng đã biết tính tình Sở Hành bướng bỉnh lại phong lưu.
Khi đó cuộc sống riêng Sở Hành đầy phóng túng và hoang phí, nổi tiếng khắp cả thành phố C. Hộp đêm là nơi mà Sở Hành phải đến mỗi đêm, rượu - thuốc lá - ma túy cùng người đẹp đều có trong danh mục kinh doanh của nhà họ Sở, nên vị thiếu gia trẻ tuổi của nhà họ Sở tất nhiên đều được thưởng thức qua, hơn nữa chơi đùa vô cùng xinh đẹp.
Khi đó Ly Chi mới đến, thầm chí lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hành cũng không phải ở nhà họ Sở, mà là trong hộp đêm. Cô bị nhầm là công chúa của hộp đêm nên bị đẩy vào phòng bao, sau đó liền thấy Sở Hành ngoắc tay về phía cô. Cô có chút khiếp đảm đi tới, bị anh kéo một cái vào trong ngực, nắm cằm nhìn cẩn thận. Rồi sau đó, Sở Hành khẽ mỉm cười, không chút để ý nói: “Lão Trình, cô nhóc này mấy tuổi rồi mà vẫn nhỏ như thế. Tôi nói hộp đêm này được nhận người dưới mười tuổi khi nào hả?”
Anh tùy ý nói xong, lại làm cho cái người được gọi là lão Trình đó lập tức ướt mồ hôi, run lẩy bẩy. Ly Chi lại chưa từng gặp qua tình huống này, khi đó trong hơi thở của cô đều là mùi vị nước hoa thanh nhã đầy hấp dẫn của người đàn ông trẻ tuổi, cô chỉ biết mình vừa ngẩng đầu, liền thấy trước mắt mình là khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông cùng đôi mắt không phải đào hoa mà lại sắc bén thâm trầm, khóe môi cười như không cười.
Ly Chi ngơ ngác nhìn anh, câu nói kế tiếp không nghe được gì cả.
Thực tế năm đó cô ấy đã mười ba tuổi, nhưng vì trổ mã chậm nên nhìn chỉ như mới mười tuổi. Trước khi tới nhà họ Sở, chưa từng có ai đặc biệt chú ý vấn đề này. Sau khi tới nhà họ Sở, Sở Hành gọi bác sĩ đến điều dưỡng chu đáo, trong vòng một năm, chiều cao của Ly Chi đột nhiên tăng mạnh.
Khi đó cái tên Anh Túc vẫn còn chưa xuất hiện, Ly Chi ở bên cạnh Sở Hành, sớm tối được cưng chiều. Có lúc anh ta mang cô ra vào những buổi tụ họp, có người thân quen đùa giỡn nói với anh: “Nhìn Sở thiểu gia đối xử với Ly Chi tiểu thư khác biệt như vậy, có phải là muốn nuôi cô dâu từ bé hay không?”
Sở Hành liếc nhìn anh ta một cái, gương mặt không chút thay đổi nói: “Thương thiếu gia, anh bớt đùa giỡn đi một chút, sẽ chết hay sao?”
Thái độ của đối phương vẫn lơ đễnh, cười nói: “Nhưng anh có chơi bời phóng túng tới đâu đi chăng nữa, thì tới một ngày cũng phải lấy vợ chứ? Đợi đến thời điểm đó, anh ưng ý loại hình người đẹp như thế nào? Nói thử một chút, để sau này tôi có gặp người như vậy thì có thể xem xét giúp anh.”
Sở Hành lười phản ứng lại câu chuyện hoang đường của anh ta, vậy mà đối phương nhất quyết không tha, Sở Hành quay đầu, lại bị dây dưa đến nổi trốn không thoát, không thể nhịn được liền mở miệng: “Thành thục xinh đẹp, vừa ý hào phóng, đầu óc rõ ràng, hơn nữa còn phải dịu dàng thiện lương. Tôi đã nói xong, anh đủ chưa?”
Khi đối phương cười nói “đủ rồi”, thì Ly Chi đã khắc ghi những lời này trong lòng.
Từ khi đến nhà họ Sở cho tới nay, cô vẫn luôn cố gắng. Cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở Hành, học làm như thế nào để vừa thông minh mà nhẫn nại, lại khéo hiểu lòng người. cô cố gắng đạt tới hoàn mỹ, duy trì được hai năm, thì sau khi một cô bé tên là Tô Phác tới nhà họ Sở, không giải thích được vì sao cô bị đoạt đi vị trí “người được coi trọng nhất“.
Từ lúc Anh Túc tới nhà họ Sở, Sở Hành liền có một số thay đổi khác biệt so với trước kia. Số lần Sở Hành đi hộp đêm giảm bớt rất nhiều, anh lại dành ra thời gian để kiên nhẫn tự mình dạy Anh Túc những chuyện mới mẻ, đánh cờ cùng cô ta, trêu chọc nói chuyện cho cô ta cười, đưa cô ta đi khu vui chơi, thậm chí còn chịu chơi trốn tìm cùng cô ta.
Ly Chi chưa từng được đối xử như vậy.
Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng lần này Sở Hành chỉ là có mới nới cũ mà thôi, giống như một người cầm trên tay một bông hồng xinh đẹp không giống bình thường thì luôn không muốn buông tay mà sẽ thưởng thức một thời gian, đến khi cảm thấy chán thì thôi.
Ly Chi vốn cũng cho rằng như vậy. Cô sống trong oán hận cùng âm thầm nguyền rủa, thậm chí cảm thấy, Anh Túc chỉ được Sở Hành ưu ái trong thời gian ngắn mà thôi, sẽ không thể dài hơn.
Từ đầu đến cuối, Ly Chi đều không ưa những việc làm của Anh Túc. Bởi vì cô ta luôn tùy hứng quái đản, lòng dạ độc ác, tùy ý làm bậy, trong những tính cách Sở Hành thích, không bao hàm bất kỳ loại nào trong ba loại này.
Sở Hành chỉ nhất thời cảm thấy cô ta mới mẻ thú vị, nên có lẽ sẽ nhẫn nại. Nhưng nếu trong thời gian dài, cuối cùng sẽ cảm thấy ngỗ nghịch cùng chán ghét.
Ly Chi liền chờ lực chú ý của Sở Hành sẽ chậm chậm chuyển dời về phái cô.
Cô đã hao tổn nhiều sức lực trong thời gian lâu như vậy, không thay đổi trong nhiều năm như vậy, ở trước mặt Sở Hành luôn thủy chung nhẫn nhịn, gần như giọt nước cũng không lọt. Cho đến nay Sở Hành đều đánh giá cô là người khoan dung rộng lượng, dịu dàng hợp ý, xinh đẹp hào phóng. Mỗi khi cô và Anh Túc tranh cãi ầm í, hầu như Sở Hành đều cho rằng là do Anh Túc lại phạm lỗi, vì thế phần nhiều đều khiển trách Anh Túc, trừng phạt Ly Chi cô ít lại càng ít.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, vốn tưởng rằng sẽ có ngày sung sướng nhìn Anh Túc rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục. Tính tình Sở Hành bất định, tuyệt đối không có khả năng sẽ ưu ái lâu dài một người. Nhưng cô nhẫn nại đợi một năm rồi lại một năm, từ lúc Anh Túc mười hai tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, thời gian mười năm, vẫn không đợi được đến lúc Anh Túc hoàn toàn bị thất sủng (không được yêu thương chiều chuộng).
Cho đến hôm nay.
Ly Chi nhìn ra mái hiên ở nơi xa đã không còn một bóng người, lại chậm rãi nhìn về phía phòng ngủ ở lầu hai. Nơi đó rèm cửa sổ đã bị kéo lại, cô không thể nào biết được tình hình ở bên trong.
Anh Túc vẫn để cho Sở Hành ôm lên phòng ngủ trên lầu hai.
Lúc ở trên đường cô vẫn chưa tỉnh hồn, sau đó bắt đầu mờ mịt mở to mắt, cả người cứng ngắc như cọc gỗ, sau khi Sở Hành dịu dàng dụ dỗ thì cô mới dần dần ngủ thiếp đi, nhưng thỉnh thoảng thân thể vẫn khẽ run lên.
Đợi đến khi vào phòng ngủ, Anh Túc vẫn nhắm hai mắt, bộ dạng ngủ mà như không ngủ.
Ở trong xe, những quần áo bị ướt đẫm bên trong áo khoác đã bị Sở Hành cởi bỏ sạch sẽ, nên bây giờ Sở Hành chỉ cần cởi áo khoác ra, liền trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm, thả cô vào bồn tắm đã được xả nước nóng. Anh Túc chìm trong nước, mí mắt khẽ nhấc lên một nửa. Sở Hành ở cạnh bồn tắm, dội nước lên người cô, nói chuyện dỗ dành để phân tán sự chú ý của cô: “Khi còn bé lá gan em bao lớn, vậy mà lúc này mới có chút chuyện, lá gan em liền giống như mèo thế hả?”
Hai gò má Anh Túc ở trong hơi nóng liền từ từ trở nên hồng hào, nghe anh trêu chọc, con ngươi bỗng nhúc nhích, nhưng chỉ mím môi, mà không nói chuyện. Sở Hành nhéo chóp mũi cô một cái, cười nói: “Em xem, em gọi một cuộc điện thoại, không phải tôi đã ở đây rồi hay sao?”
Cũng không biết Anh Túc có nghe thấy hay không, nhưng cô vẫn không nói lời nào, lại nhắm mắt lại. Sở Hành tắm rửa cho cô từ đầu đến chân, cầm khăn tắm nhẹ nhàng quấn cô lại, rồi sấy khô tóc cho cô, mới ôm cô đặt trên giường.
Sở Hành ra ngoài phòng ngủ một lát, Anh Túc lật người, định ngủ. Trong chốc lát lại bị Sở Hành kéo cô lật người lại mặt đối mặt, trong tay Sở Hành bưng một chén canh gừng nhỏ, đở người cô cùng cái gối đầu dậy: “Uống chén canh gừng rồi ngủ tiếp.”
Anh Túc liếc mắt một cái, Sở Hành cầm một cái thìa nhỏ, đút từng muỗng canh gừng cho cô uống. Mới đầu Anh Túc coi như còn phối hợp, sau khi nhai trúng một miếng gừng nhỏ, lông mày liền nhíu lại không chịu tiếp tục uống. Sở Hành cúi đầu dỗ dành cô đôi câu, thấy Anh Túc không chịu cử động, cũng không ép nữa.
Anh kéo chăn đắp cho cô xong, thì cũng leo lên giường, nằm nghiêng bên cạnh cô. Anh cúi đầu xuống liền thấy Anh Túc mở to mắt nhìn anh chăm chú, chiếc cằm bình thường luôn nhếch lên bướng bỉnh giờ phút này lại thả lỏng ra, vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt cũng không nhìn thấy nữa, thoạt nhìn có vài phần đáng thương, lại mang theo chút ngây thơ đã lâu không thấy.
Lâu rồi không nhìn thấy bộ dạng này của cô. Sở Hành cười khẽ một tiếng, ôm cô vào trong ngực, một tay ôm eo, một tay kéo bắp đùi, vùi mặt cô vào ngực, tư thế giống như ôm một đứa trẻ.
Sở Hành vừa vỗ nhẹ lưng, vừa vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Muốn nghe tôi kể chuyện xưa sao?”