Chờ Anh Túc đi tới gần, Lý Du Anh nhẹ nhàng nở nụ cười với cô: “Anh đoán là em sẽ đến.”
Anh mặc một chiếc áo sơ mi cao bồi, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ da, phong cách ăn mặc trẻ trung nhàn nhã. Nhìn thấy hai tay cô trống trơn, chỉ mang một cái túi xách, anh khẽ cau mày, nhưng cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Chúng ta đi đổi vé máy bay.”
Anh Túc cũng không giải thích, chỉ đi theo anh.
Từ lúc Anh túc bắt đầu biết Lý Du Anh, đã cảm thấy ở anh có một phương diện nào đó thật sự quen thuộc không thể diễn tả. Anh Túc đi theo sau lưng anh xuyên đại sảnh rộng lớn của sân bay, sau khi hoàn tất kiểm tra của hai nhân viên an ninh, lúc ngồi xuống khu vực chờ mới nghĩ tới, bóng lưng của Lý Du Anh lúc đi bộ cũng thể hiện sự tùy ý lười biếng, rất giống với một bóng lưng khác mà cô đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong mười năm qua.
Bọn họ không dừng lại khu vực chờ quá lâu, liền lên máy bay. Anh Túc vẫn rất kiệm lời, máy bay cất cánh không lâu, đã bắt đầu ngủ thiếp đi. Cô cảm nhận Lý Du Anh khoác áo lên người cô, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô nói tiếng cảm ơn anh, hoảng hốt nghe thấy anh cười một tiếng, trêu chọc cô: “Đợi đến khi làm loại chuyện như thế này em không nói cám ơn, vậy mới thật sự tốt.”
Nhất thời Anh Túc không kịp phản ứng ý tứ của anh, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Giấc ngủ của cô đến rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo vài giấc mộng. Tất cả đều là những câu chuyện khi còn bé, đều có bóng dáng của Sở Hành, nụ cười trang nghiêm, ngây thơ nhưng nhẹ nhàng ấm áp, còn có những đóa hoa lưu ly màu hồng trên lan can Sở gia.
Khi đó Sở Hành nhắc nhở cô không được ăn quá nhiều kẹo, còn dọa nếu cô bị sâu răng sẽ không đưa cô đi điều trị, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Anh Túc xem tất cả những lời đó như gió thoảng qua tai. Kết quả vừa quay đầu đã bị sâu răng, đau đến không chịu nổi, lăn qua lộn lại ở trên giường rất lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nước mắt ròng ròng đi tìm Sở Hành.
Sở Hành đang nghỉ ngơi thì bị cô đánh thức, mở mắt ra liền thấy dáng vẻ lấy tay che quai hàm, muốn khóc mà không dám khóc của cô, vừa giận vừa cảm thấy buồn cười.
Hoàng hôn ngày hôm đó, ánh chiều tà đỏ rực lan tỏa khắp nơi, có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông măng trên gò má Anh Túc. Sở Hành diện nguyên một cây trắng, một chân cong lên trên chiếc ghế mỹ nhân, tùy ý mà lười biếng. Anh vươn tay, kéo Anh Túc đến gần, đặt cô lên đùi. Ngón cái đặt lên chiếc cằm bé nhỏ của cô, nhẹ nhàng mở hàm cô ra, dịu dàng nói: “Không khóc. Để anh xem một chút.”
Khi Anh Túc mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn tưởng mình đang còn nằm mơ. Nhưng lại cảm thấy trong miệng khô khốc, nghiêng đầu nhìn thấy một ly nước trên bàn cách đó không xa, liền mở miệng, mềm mại tinh tế nói: “Tôi khát.”
Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, tự nhiên vươn tay cầm lấy ly giấy, từ từ nhấp một hớp. Mãi cho đến khi uống sạch nước, cả người Anh Túc cũng cứng đờ, cô ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là hình ảnh Lý Du Anh một tay chống cằm, đang cười cười nhìn cô. Thấy cô cầm cái ly giấy, lúng túng không thốt nên lời, liền trêu chọc: “Xin hỏi tiểu thư có cần châm thêm nước không?”
“...... Không cần, cám ơn.”
Anh Túc nhắm mắt đưa cái ly cho nữ tiếp viên hàng không đang đi ngang qua, thấy Lý Du Anh vẫn tiếp tục cười cười nhìn mình, cô lúng ta lúng túng nói: “Thật ngại quá.”
Lý Du Anh lơ đễnh hỏi: “Vừa nằm mơ hả?”
“.....Tôi có nói mớ sao?”
“Đã nói một câu.” Lý Du Anh cười nói: “Em nói răng em đau quá, rất đau. Anh tưởng thật, nhưng phát hiện em chỉ đang nằm mơ.”
“......”
Sau khi lên đảo được mấy ngày, nếu như nhìn từ phương diện ăn chơi phóng túng, thì Anh Túc được xem là trôi qua rất thoải mái.
Tưởng Miên đã sớm nói trước với Anh Túc, Lý Du Anh là cậu ba của Lý gia ở Thành phố A, mấy năm trước đã rời khỏi Lý gia để tự mình tạo dựng sự nghiệp, là một người trầm ổn, phóng khoáng, đời sống rất tinh tế. Anh Túc sống cùng với Lý Du Anh mấy ngày nay, càng cảm nhận sâu sắc những lời Tưởng Miên nói nửa câu cũng không ngoa.
Lý Du Anh là một chuyên gia trong việc chọc cười người khác. Ở cùng một chỗ với anh thì sẽ không phải lo lắng không có việc gì để làm hay là không có đề tài để nói. Cho dù chỉ là một khúc gỗ trôi trên biển, anh cũng có thể tùy tiện nói ra một hai ba câu. Anh Túc nghe anh kể chuyện phiếm về câu cá hay đắp tượng trên cát, cũng không cảm thấy trống rỗng, chỉ cảm thấy thú vị. Có lúc cao hứng, đặc biệt chuyên chú nhìn anh chằm chằm, nhìn lâu đến nỗi, Lý Du Anh không nhịn được sờ sờ mặt của mình, dừng đề tài đang nói, rồi hỏi cô: “Anh có vấn đề gì sao?”
Anh Túc lắc đầu nói: “Sao anh có thể biết nhiều chuyện như vậy?”
Lý Du Anh nghiêm túc hỏi: “Anh biết nhiều chuyện như vậy, có phải em cảm thấy anh rất hài hước và hấp dẫn đúng không?”
“.....những câu đại loại như hài hước hay là có sức hấp dẫn, chẳng phải nên để người khác nói sao?”
“Vậy em cảm thấy anh có không?”
“.....xem như có đi.”
Lý Du Anh bật cười: “Em có thể nói như vậy, thật sự không uổng công anh bỏ ra rất nhều thời gian để chuẩn bị, đặc biệt lấy lòng em.”
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Lý Du Anh đều thể hiện phong thái ung dung thản nhiên, mặc dù ngoài miệng nói cố gắng lấy lòng, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách vừa phải.
Lý Du Anh không giống những người khác phái mà Anh Túc đã gặp trước đây. Anh làm việc thỏa đáng mà chu đáo, lại biết tôn trọng ý kiến, mặc kệ là chỗ ở hay đi dạo chơi, anh cũng đích thân an bài hành trình, sẽ không để cho Anh Túc cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào. Khi Anh Túc ở cùng với anh, cô hoàn toàn chì cần khoanh tay đứng nhìn, ngay cả não cũng không cần động.
Mấy năm qua, trong cuộc sống của Anh Túc rất ít khi xuất hiện hai chữ vui chơi, như vậy cũng đủ để hình dung toàn bộ cuộc sống của cô. Lúc còn ở Sở gia, cô đã quen với những toan tính, ra khỏi Sở gia đều gặp phải phần lớn những người có mục đích, cho dù là Tưởng gia, cũng không quên tính toán quan hệ lợi ích với Sở gia.
Huống chi ngoại trừ những người đó ra, cô cũng không có bạn bè có thể cùng nhau vui đùa.
Người mà cô quen biết từ nhỏ, cũng chỉ có một mình Sở Hành. Sau khi người bạn thời thơ ấu của cô Nghiên Nghiên bị phái ra nước ngoài không lý do, Anh Túc rất ít khi chủ động để ý tới những người khác, nói chi đến việc kết thân với người khác phái. Đã từng có hai ba người chủ động đến gần bắt chuyện với cô, nhưng đều bị cô lạnh nhạt từ chối, sau đó trong lòng mang ý muốn trả thù, đã lan truyền tin đồn không hay về cô, vạch trần tiểu thư Anh Túc của Sở gia ỷ có Sở Hành làm chỗ dựa, mắt cao hơn đỉnh đầu, kiêu ngạo lạnh lùng tới không có lý lẽ, vân...vân.... Sau khi Anh Túc nghe được, cũng chưa từng giải thích, chỉ im lặng.
Có một lần, những tin đó tình cờ lọt vào tai Lộ Minh. Anh cảm thấy khá lúng túng, nhưng sau đó lại kinh ngạc khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của Anh Túc. Cứ đứng đó ngập ngừng muốn nói lại thôi, Anh Túc ung dung giúp anh nói ra vấn đề anh đang thắc mắc: “Có phải Trợ lý tổng giám đốc Lộ cảm thấy rất kỳ quái hay không, dựa theo bản tính có thù tất báo của tôi, nghe mấy loại gièm pha như thế này ở sau lưng, tại sao lại không lập tức ăn miếng trả miếng?”
“....Mọi người đều biết không phải như vậy mà, cô đang nói cái gì vậy, ha ha.” Trán Lộ Minh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, liên tục không ngừng nói sang chuyện khác. “Hình như Thiếu gia đang tìm chúng ta, chúng ta nên nhanh chóng qua đó đi, ha?”
Anh Túc cũng không nhúc nhích, rũ mắt xuống, khẽ cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải ở trong mắt mấy người tôi không biết lý lẽ, ngạo mạn tự phụ hay sao. Bây giờ ỷ vào Sở Hành làm chỗ dựa, mắt cao hơn đỉnh đầu, nếu một ngày nào đó không còn Sở Hành, sẽ chỉ là một người vô dụng, bọn họ nói cũng không phải không đúng.”
“......”
Lộ Minh muốn khuyên, lại phát giác không biết khuyên thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Anh Túc từ từ xoay người bỏ đi. Giọng nói của cô truyền tới còn lạnh lùng hơn so với lúc nãy: “Không phải có người muốn nhìn thấy hiệu quả này sao, nay đã đạt được, sao còn quan tâm người khác nói như thế nào.”
Trước khi Anh Túc lên đảo, cũng không mang theo điện thoại liên lạc. Sau khi tới đảo, vốn tưởng rằng có thể được thanh tĩnh nghỉ ngơi, vậy mà chỉ đến ngày thứ tư, hai người vừa uống nước dừa vừa trò chuyện, thì Lý Du Anh nhận được một cuộc điện thoại, nói chưa được mấy câu, đã ngẩng đầu lên, đưa di động cho cô: “Tưởng Miên gọi em.”
Cô tiếp nhận điện thoại, mới vừa áp vào tai, đã nghe giọng nói gấp gáp của Tưởng Miên từ bên kia truyền đến: “Sao mấy ngày nay điện thoại của hai người đều tắt máy vậy? Hình như Sở thiếu gia cũng đang tìm em đấy. Hai ngày trước, Lộ Minh cũng đã tới Tưởng gia hỏi thăm hai lần, suýt chút nữa anh trai đã lỡ miệng nói ra. Trước khi em lên đảo, đã nói với anh ta như thế nào?”
“Không nói gì hết.”
Tưởng Miên ngừng một chút, không dám tin hỏi: “Em không nói gì với anh ta đã bỏ đi sao?”
Anh Túc “ừ” một tiếng: “Chẳng những em không nói cho anh ấy biết, còn lấy cớ đi toilet giữa đường bỏ trốn.”
Lần này Tưởng Miên ngừng lại lâu hơn, mới mở miệng nói: “Tại sao?”
“Nếu nói thì sẽ không đi được.”
“Nhưng sau khi em trở về phải làm sao đây?”
Anh Túc mím môi, thật lâu không lên tiếng, một lúc sau, mới khẽ cười lạnh một tiếng: “Vậy thì không trở về là được.”
Sau khi cô ngắt điện thoại, đưa mắt nhìn Lý Du Anh. Người phía sau vẫn mang biểu cảm như vừa rồi, không nói gì, chỉ đưa tay vào túi áo rút khăn tay ra,, ngón trỏ cách một lớp vải mỏng, nhẹ nhàng lau nước dừa dính trên khóe môi cô.
Anh Túc bỗng nhiên cứng đờ bất động. Lý Du Anh vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì thu tay lại, một lúc sau, Anh Túc cứ dán mắt lên mặt bàn, mở miệng: “....chuyện này nói ra rất dài dòng. Anh có muốn nghe không?”
Lý Du Anh cười hỏi: “Vậy em có muốn nói không?”
Anh Túc có hơi do dự, Lý Du Anh liền cười cười nói: “Vậy thì không vội. Đợi khi nào dư dả thời gian, em nói cũng không muộn. Bây giờ chúng ta đi tìm cơm tối ăn trước.”
Sau khi hai người ăn tối xong, ánh tà dương vẫn chưa tắt hẳn, liền thong thả cùng nhau đi dọc theo bờ cát.
Mặc dù Anh Túc giấu giếm rất nhiều, thái độ của Lý Du Anh vẫn rất rộng lượng. Thấy từ đầu đến cuối Anh Túc vẫn không có dấu hiệu muốn mở miệng, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ hỏi cô: “Anh đi mua bánh ngọt cho em nhé? Nghe nói ăn đồ ngọt tâm trạng có thể tốt hơn.”
Anh Túc suy nghĩ một lát, mới gật đầu, rồi bổ sung: “Vậy tôi muốn vị chocolate.”
Lý Du Anh cười nói một chữ "được" rồi xoay lưng rời đi. Anh Túc đứng tại chỗ đợi một hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng anh trở lại, liền men theo hướng anh đi mà tìm kiếm. Một lúc sau, xa xa phía trước mặt cô, có một bé trai tóc vàng mắt xanh đang chạy đến, nó dừng lại trước mặt cô, rồi chỉ chỉ về phía sau lưng, dùng tiếng Anh nói một câu: “Có một anh muốn nói chuyện với chị, anh ấy đang chờ chị ở băng ghế đằng trước.”, rồi chạy đi.
Mấy ngày nay, Lý Du Anh luôn có vài trò bịp bợm, thỉnh thoảng còn tập kích bất ngờ. Anh Túc cảm thấy chơi rất vui, liền đi về hướng bé trai vừa chỉ, nhìn thấy xa xa ở đăng kia có một người đang ngồi bắt chéo chân trên ghế dài, trong tay đang cầm một cái chén nhỏ, vạt áo sơ mi trắng bị gió thổi tung lên, sườn mặt thon dài, mang theo mấy phần tùy ý và lười biếng.
Khóe miệng Anh Túc cong lên, bước chân cũng nhanh hơn. Cô đi vòng ra đằng sau chiếc ghế dài, vỗ vào vai anh một cái, nghiêng đầu, cười khanh khách hỏi: “Anh có mua được vị chocolate không?”
Đến khi anh quay đầu lại, nụ cười trên môi Anh Túc lập tức cứng đờ.
Sở Hành cầm ly kem đưa cho cô, chậm rãi mở miệng: “Đúng vị chocolate em thích.”