Sở Hành khẽ nhấc tay lên, đám vệ sĩ chần chờ một chút, nhưng rồi cũng thu súng về, lui ra khỏi cửa.
Anh Túc bị nước mắt làm mờ cảnh vật xung quanh, nhưng ngón tay vẫn vững vàng đè lên cò súng, họng súng dí sát vào trán anh.
Yết hầu Sở Hành giật giật, bất ngờ gọi tên cô bằng một chất giọng ấm áp: “Anh Túc.”
Dường như cô không hề nghe thấy, hàm răng vẫn cắn rất chặt, có thể nhìn thấy rất rõ ràng từ bên ngoài. Sở Hành nhìn cô, rồi chậm rãi gọi thêm lần nữa: “Anh Túc.”
Anh Túc vẫn không nghe.
Từ nhỏ, khi cô không chịu nghe người khác nói, sẽ có biểu hiện như bây giờ. Quật cường mà tùy hứng, sau khi đã quyết định chuyện gì rồi, đều sẽ khư khư cố chấp.
Sắc mặt Sở Hành không thay đổi, anh nhỏ giọng nói: “Em sẽ vì Lý Du Anh, mà giết tôi?”
Anh Túc bất ngờ xoay cổ tay nhắm ngay bả vai của anh, bóp cò súng, "bịch" một tiếng.
Sở Hành khẽ rên lên, cau mày che bả vai, máu từ giữa những kẽ tay từ từ chảy ra.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài rồi khẽ thở ra: “Bây giờ đã hả giận chưa?”
Anh Túc nhìn anh, không nói một lời nào.
Khi cô mở miệng lần nữa thì giọng nói vô cùng bình tĩnh, kèm theo dứt khoát: “Từ nay về sau, Tô Phác tôi và Sở gia không còn quan hệ. Muốn tôi bước vào nơi này một lần nữa, trừ phi tôi chết.”
Ánh mắt Sở Hành co rút dữ dội, Anh Túc nhìn anh, từng bước từng bước lùi về phía sau, cô đứng giữa phòng khẽ mỉm cười như được giải thoát.
Đó là một nụ cười không thể miêu tả thành lời. Giống như mang theo một chút quyến rũ mềm mại, nhưng không làm cho người ta cảm thấy mê hoặc tinh thần, chỉ khiến cho người ta cảm thấy một luồng không khí lạnh lẽo mạnh mẽ lan tỏa từ lòng bàn chân đi khắp cơ thể.
“Tôi với Sở thiếu gia ngài, tốt nhất cả đời đừng gặp nhau, không hẹn gặp lại.”
Ba ngày sau đó, là tang lễ của Lý Du Anh.
Anh Túc và Tưởng Miên đi một chuyến đến thành phố A. Khi Tưởng Miên và mọi người đứng trước mộ của Lý Du Anh thương tiếc, Anh Túc cũng không đến gần, cô chỉ đứng bên dưới một gốc cây bạch dương nhìn từ xa. Lúc Tưởng Miên trở lại, nhìn thấy cô nghiêng đầu tựa vào thân cây, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt xanh mét, toàn thân là tang phục màu đen u ám, cả người chết lặng, hoàn toàn không nhìn thấy một chút sức sống.
Tưởng Miên đi tới, cầm lấy tay cô, tròng mắt Anh Túc bỗng nhiên động đậy, cô khàn giọng hỏi: “Xong rồi?”
Tưởng Miên nhìn bộ dáng của cô, cảm thấy không đành lòng. Thở dài một hơi rồi dịu dàng khuyên nhủ: “A Phác, người chết không thể sống lại. Em nên suy nghĩ thông suốt một chút. Tóm lại chuyện này cũng đã qua rồi, phải hay không?”
Anh Túc vẫn không lên tiếng. Tưởng Miên lại hỏi: “Con bé này, có phải đã hai đêm rồi không ngủ không hả? Sắc mặt kém đến như vậy.”
Anh Túc khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không ngủ được.”
Cô hời hợt, nhưng có thể dễ dàng nhận ra tinh thần cô đã cạn kiệt đến cực điểm. Giống như chỉ cần một cọng rơm thôi, cũng có thể khiến cô sụp đổ ngay lập tức. Tưởng Miên không biết nên khuyên nhủ cô như thế nào, cũng không biết ba ngày qua bản thân cô đã suy nghĩ những gì, lại trở thành bộ dạng như thế này. Nhìn cô một lúc, rồi không nói gì mà kéo cô vào trong ngực, dịu dàng vỗ vỗ vào lưng cô. Một lát sau, cảm thấy bả vai Anh Túc run rẩy dữ dội, cô chôn thật sâu vào ngực Tưởng Miên, rốt cuộc cũng đầu hàng áp lực, bậc ra những tiếng nức nở.
Trên đường trở về thành phố C, Anh Túc nằm trên đùi Tưởng miên, hai mắt nhắm chặt, không nói tiếng nào. Tưởng Miên vẫn kiên trì vỗ lưng cho cô, qua một hồi lâu, cảm thấy hô hấp của cô đều đặn, dường như đã ngủ. Tưởng Miên vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã nhận thấy cả người Anh Túc run lên, tròng mắt không ngừng chuyển động bên dưới mí mắt, giống như đang nằm mơ.
Anh Túc chìm đắm trong cơn mơ, hai hàng lông mày cô nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng không thoải mái. Một lúc sau, cô bậc ra những tiếng khóc nức nở: “Đừng ép tôi nữa, có được không? Tôi không chịu nổi. Anh đừng ép tôi nữa, có được không?”
Anh Túc cuộn người lại, liên tục phát ra những âm thanh yếu ớt rời rạc. Tưởng Miên nhìn cô một lúc, thấy cô vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cả người bắt đầu run rấy từng cơn, vội vàng lay cô tỉnh dậy.
Anh Túc mở bừng mắt, trong ánh mắt còn lưu lại nỗi sợ hãi còn chưa tan hẳn từ cơn ác mộng. Tưởng Miên giật mình, hỏi cô: “Em nằm mơ thấy gì?”
Đáy mắt Anh Túc cũng thanh thản hơn một chút, cô rũ mắt nói: “Không có gì.”
Tưởng Miên lại hỏi, nhưng Anh Túc nhất định không nói. Tưởng Miên cũng không ép buộc Anh Túc, cô thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Mấy ngày nay, tối nào em cũng gặp ác mộng như vậy sao?”
Anh Túc vẫn không hé răng, im lặng ngầm thừa nhận. Tưởng miên nói: “Đều là cơn ác mộng đó?”
Anh Túc lắc lắc đầu, vẫn không mở miệng. Tưởng Miên dùng giọng điệu khuyên bảo nói: “Chúng ta đến gặp bác sĩ một chút, có được không?”
Anh Túc lắc đầu, thái độ hết sức kiên quyết. Tưởng miên nói thêm: “Vậy chúng ta ra ngoài chơi một chút có được không? Em muốn đi đâu chơi đây?”
Lời này giống như đã chạm vào dây thần kinh nào đó của Anh Túc, khiến cô sững sờ một hồi lâu, rồi nghiêng đầu chậm rãi tựa vào cửa sổ xe. Sau đó nhắm mắt lại khẽ lắc đầu, dáng vẻ không thể mệt mỏi hơn.
Tưởng Miên nhìn cô không nói chuyện suốt từ nãy giờ, chỉ đành bất lực.
Sau khi trở lại thành phố C, Anh Túc càng trở nên ít nói. Mỗi ngày chỉ nằm sấp trên ban công, ngẩn người nhìn cây cối trong vườn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hai ngày cứ trôi qua như vậy, Tưởng miên cảm thấy không thể tiếp tục để cô sống cô độc như vậy nữa, nên đã ép buộc Anh Túc đến một bữa tiệc nhỏ.
Anh Túc cũng không phản kháng, để mặc cho Tưởng Miên định đoạt. Tưởng Miên bảo cô thay một bộ lễ phục, cô cũng ngoan ngoãn đi thay. Nhưng khi đến bữa tiệc lại không nói chuyện, cô vẫn đến khu vực ăn uống, cầm lấy một cái đĩa, múc vào hai quả nho, nhưng cô không ăn, chỉ lấy nĩa đâm đâm vào chúng.
Một lúc sau, có một vị phu nhân ăn mặc tinh tế bước tới, trưng ra dáng vẻ lấy lòng: “Cô là tiểu thư Anh Túc?”
Trước kia, khi Anh Túc ở Sở gia, từng thuộc nằm lòng tên tuổi diện mạo và cuộc đời của mấy phu nhân loại này ở thành phố C. Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng suy nghĩ đây rốt cuộc là vị nào, cô chỉ liếc bà ta một cái, không nói gì. Dường như vị phu nhân này đã dự liệu được cô sẽ có phản ứng như thế vậy, nên cũng không nổi giận, tiếp tục cười nói: “Tôi là Lâm Viện của Kiều gia ở Thành Tây. Nghe nói ở Sở gia, được cưng chiều nhất chính là tiểu thư Anh Túc và tiểu thư Ly Chi. Nhất là cô, Sở thiếu gia đối với cô.....”
Bà ta còn chưa nói hết những lời sau cùng, liền nhìn thấy lông mày Anh Túc nhíu chặt, tỏ thái độ vô cùng chán ghét. Lâm Viện sống đã mấy chục năm, trước giờ luôn sống trong an nhàn sung sướng, luôn được người khác lấy lòng nịnh bợ, chưa bao giờ bị đối xử như vậy, bị Anh Túc lạnh lùng trừng một cái, lập tức nuốt luôn câu còn lại xuống cổ họng.
Bà ta trơ mắt nhìn Anh Túc tiện tay vứt cái đĩa sang một bên, hoàn toàn không có một chút lễ độ, quay đầu rời đi. Sắc mặt Lâm Viện nhất thời gượng gạo một cách đặc sắc, một lúc sau mới oán hận nghiến răng nói một câu: “Bản thân có bao nhiêu bản lĩnh! Kiêu ngạo cái gì chứ!”
Anh Túc cũng chẳng để ý bà ta lẩm bẩm cái gì ở sau lưng, nhưng không lâu sau cô liền nghe thấy nhiều giọng nói hơn. Lâm Viện đang tụ tập với bè đảng của bà ta, tìm được mấy người an ủi bà ta, đám người đó đứng cách Anh Túc không xa, bàn luận: “Chị còn đi tìm cô ta làm gì? Bây giờ cô ta còn tác dụng cái rắm! Chẳng lẽ chị không có nghe chuyện mấy ngày trước sao, thiếu gia Sở đã trục xuất cô Anh Túc này ra khỏi Sở gia rồi.”
“Đúng vậy. Chị đi tìm Anh Túc còn không bằng chờ cơ hội đi tìm Ly Chi đi. Tính tình của Ly Chi so với cô ta còn dễ chịu hơn nhiều, làm việc cũng điềm đạm xinh đẹp, không giống như một số người, bức người đang sống đến điên luôn, đã vậy còn chưa hả giận, còn muốn dùng dây thừng siết chết người ta. Loại người lòng dạ độc ác có thù tất báo này, chị tìm cô ta làm cái gì? Muốn chết sao?”
“Tôi còn nghe nói kể từ khi Anh Túc rời khỏi Sở gia, hiện tại toàn bộ Sở gia thật sự thanh tĩnh. Ly Chi vẫn luôn khoe khoang điều đó, Anh Túc vừa đi, mọi người liền vội vàng xoay qua nịnh bợ cô ấy. Thiếu gia Sở đã sớm quên đi cái người nhìn không thuận mắt đó rồi, kết quả người nào đó còn tự cho rằng bản thân còn ở Sở gia năm đó, hứ.”
Những lời này lọt vào trong tai Anh Túc, cô cũng không có phản ứng gì. Bên cạnh bỗng nhiên có người nhẹ nhàng ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “TIểu thư Anh Túc.”
Anh Túc nghe, nhưng không quay đầu lại, cũng không lên tiếng trả lời. Lộ Minh ở một bên giải thích: “Cô đừng nghe đám đàn bà này nói nhảm. Tất cả đều là bịa đặt, không có câu nào là chính xác. Cái gì mà vội vàng nịnh bợ, nịnh bợ Ly Chi đều là ngu xuẩn......”
Anh ta nói liếng thoắng một hồi, lại phát hiện Anh Túc nửa câu cũng không nghe lọt tai. Đến khi nhìn vào gương mặt cô, anh ta nhất thời há hốc mồm: “Cô......”
Vẫn gương mặt đó, nhưng thần thái lại hoàn toàn không giống mấy ngày trước. Cho dù là ngày ở kho hàng cũ nát đó, cả người Anh Túc toát ra vẻ khiếp sợ tuyệt vọng, nhưng vẫn còn nét tươi sáng. Bây giờ nhìn thoáng qua, lại hoàn toàn mất hết sức sống, giống như một đóa hải đường yếu ớt tàn lụi, lộ ra hơi thở âm u chán nản như tro tàn.
Lộ Minh đứng đó, nhất thời kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Cuối cùng Anh Túc cũng từ từ quay đầu sang, nhìn anh ta bằng một ánh mắt xuyên thấu không kiên nhẫn có ẩn ý "rốt cuộc là anh cút hay tôi cút"
“....Tôi cút. Tôi cút.”
Lộ Minh vừa nói vừa lui về phía sau, không dám nhìn cô thêm một cái.
Lộ Minh hoàn toàn không biết làm thế nào để hình dung tâm trạng của mình ngay thời điểm đó.
Mấy ngày trước anh ta đến tìm Sở Hành, bác sĩ vừa rời khỏi sau khi đã thay thuốc cho vết thương do đạn bắn trên bả vai anh. Lúc đó Sở Hành đang nghe điện thoại, Lộ Minh vốn tưởng rằng là chuyện công vụ này nọ, khi đến gần, mới nhận ra anh đang nói chuyện với Tưởng Miên.
Khi đó ở trong điện thoại Sở Hành nhắc tới, đều là chuyện có liên quan đến Anh Túc: “Hai ngày nay, tâm trạng cô ấy không tốt...cô ấy thích ăn cháo cá, không thích ăn trứng luộc, hơn nữa còn rất ghét lòng đỏ trứng luộc, chưa bao giờ ăn, trứng chiên thì đỡ hơn một chút......”
Dài dòng dặn dò mấy câu, tất cả đều là thói quen thường ngày của Anh Túc. Trong đó còn bao gồm cả những việc nhỏ nhặt như: khi cô ấy ăn cơm thích dùng muỗng, không có thói quen dùng đũa. Thậm chí còn có vài lời Sở Hành không ngại người khác cảm thấy phiền mà nói hai lần. Bên kia, Tưởng Miên cũng kiên nhẫn lắng nghe, sau đó không biết cô ấy đã nói câu gì, Sở Hành nghe xong, trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Cô ấy không muốn nhìn thấy tôi. Cô cũng đừng nói cho cô ấy biết tôi đã gọi.”
Lộ Minh vẫn lẳng đứng một bên lắng nghe, cúi đầu không nói. Sở Hành kết thúc cuộc gọi, giống như vừa rồi không có gì xảy ra, nhìn anh ta nói: “Chuyện gì?”
Lộ Minh mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, chần chừ một chút, nhưng vẫn thấp giọng hỏi: “...... Thiếu gia, ngài biết rõ sẽ chuốc lấy tình cảnh này, lúc ấy cần gì, cần gì phải giết Lý Du Anh?”
Sở Hành đưa anh ta xấp văn kiện, cũng không trả lời. Đến khi Lộ Minh cầm văn kiện lui ra ngoài, Sở Hành mới bất ngờ lên tiếng: “Giống như ngày hôm nay tôi mới biết, A Lương không phải Anh Túc giết.”
Lộ Minh ngẩng đầu lên, nhưng Sở Hành lại không nhìn anh ta. Anh đang chậm rãi vuốt ve vết thương do đạn bắn trên bả vai mình qua lớp băng gạc. Sức lực của anh cũng không nhỏ, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy đau. Một lát sau, anh bình thản mở miệng, không thể xác định cảm xúca: “Từ nhỏ Anh Túc đã rất ít khóc. Tôi cũng dần quên đi, điều đó không có nghĩa là cô ấy không đau.”