Edit: Chickenliverpate
Sở Hành đến ngồi xuống bên cạnh Anh Túc. Người đang nhìn anh với cặp mắt mang theo ý cảnh cáo rõ ràng "người lạ cấm tới gần". Sở Hành thì thầm bên tai cô một câu, mi tâm Anh Túc càng lúc càng nhăn, cô nhích sang bên cạnh một chút. Sở Hành liền bám theo, Anh Túc lại tiếp tục nhích thêm một chút. Sau năm lần bảy lượt như vậy, Anh Túc đã ngồi sát mép ghế sofa, mắt thấy sắp ngã xuống, thì bị Sở Hành choàng tay qua eo ép vào trong ngực, khóe miệng cong lên một nụ cười, khẽ cắn lỗ tai cô rồi nhỏ giọng nói một câu.
Anh Túc đột nhiên tức giận, đẩy anh thật mạnh. Sở Hành vẫn không nhúc nhích, vòng ôm vẫn vững vàng như cũ. Anh Túc đẩy thêm một cái, hai tay liền bị Sở Hành bao lấy trong lòng bàn tay anh, nửa lôi nửa kéo cùng nhau trở lại ngồi giữa ghế sofa. Anh Túc giãy dụa không thoát, bị ôm quá chặt, hai người giằng co chừng năm phút, cuối cùng Anh Túc cũng dần dần buông tha, ổn định lại.
Hơn mười con mắt trong phòng bao đều nhìn họ trừng trừng, một nửa trong số đó sắp lồi ra ngoài.
Từ sau khi Anh Túc bị bệnh, tin đồn đã lan truyền một cách lợi hại. Cách đây mấy ngày, Ly Chi lại bị Anh Túc bức phải rời khỏi Sở gia, nguyên nhân trong đó càng nói càng rối, trên dưới Sở gia đều đang bàn tán bát quái về mối quan hệ thật sự giữa ba người bọn họ.
Trước kia Anh Túc theo Sở Hành ra ngoài, đi trên đường luôn là một trước một sau, địa vị cũng là lúc lên lúc xuống, rất ít tương tác, trên mặt cũng không nhìn thấy vẻ tươi cười, coi như Anh Túc bị đồn đãi là nhận quá nhiều dung túng, cũng chỉ là chuyện lỗ tai nghe được, ít có người tận mắt thấy qua, càng khó khiến người ta liên tưởng sâu sa hơn. Ngược lại Ly Chi thỉnh thoảng cũng sẽ ở trước mặt mọi người mà làm nũng với Sở Hành, bình thường làm việc lại khéo léo nên rất được tín nhiệm, vì vậy có rất nhiều ý kiến thật ra Ly Chi mới được coi trọng hơn đã từng gây xôn xao.
Vậy mà hôm nay lại bất ngờ xuất hiện một màn như thế này, cho dù có người phỏng đoán chính xác, chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đến khi chính mắt nhìn thấy, vẫn không thể kiềm nén chấn kinh.
Toàn bộ khán giả chỉ duy nhất một mình Lộ Minh là người bình tĩnh. Ngay cả lão Tống cũng bị nghẹn họng một lúc mới tỉnh táo lại, nhỏ giọng báo cáo với Sở Hành tình hình kinh doanh gần đây của hộp đêm. Hai người nào đó đang ngồi trên sofa dính sát vào nhau, lão Tống không dám ngẩng đầu lên, nhưng đuôi mắt vẫn vô tình liếc thấy Anh Túc dùng chân đá Sở Hành một cước. Lão Tống gắng gượng nhịn xuống ý tưởng muốn lau mồ hôi, ra vẻ nói năng trôi chảy. Mãi cho đến cuối cùng, mới hơi do dự ngừng lại một lúc.
Tư lịch lâu đời của hộp đêm nhà này thật ra cũng là hang ổ của những bé gái mà Sở gia dạy dỗ ra. Nhìn thuận mắt thì ở lại Sở gia, những người khác sẽ được đưa tới đây để phân loại dạy dỗ. Sau khi Anh Túc đến, quy củ này cũng đã bị Sở Hành dần dần thay đổi, bây giờ bé gái có đến, cũng không được bước vào cửa chính Sở gia nữa, mà sẽ bị điều trực tiếp đến đây để tiến hành huấn luyện và dạy dỗ.
Một trong những công việc chủ yếu ngày hôm nay, chính là để Sở Hành xem xét tổng thể sự thông minh cơ trí của những bé gái đã qua huấn luyện. Đủ tiêu chuẩn, sẽ do Sở Hành tự mình sai khiến. Còn lại, phần lớn sẽ do Lộ Minh hoặc người phụ trách phân phối đến ngoại thành hay là biên cảnh. Công việc này trong những năm gần đây vẫn có, thậm chí A Lương trước đây cũng như vậy mới mò mẫm được vào cửa chính Sở gia, do vậy xưa nay cũng xem như một chuyện rất bình thường. Vậy mà hôm nay người phụ trách hộp đêm đã cố gắng há mồm nhiều lần, cũng chưa mở miệng được.
Trước đó Lộ Minh đã đặc biệt căn dặn không được nói đụng tới một cọng lông của Anh Túc, người phụ trách chà xát hai tay một hồi lâu, vẫn muốn nói lại thôi, không dám lôi đề tài này ra nói. Đợi đến khi Sở Hành hỏi xong những điều muốn hỏi, liếc nhìn ông ta một cái, rồi hỏi: "Ông còn có gì muốn nói?"
"......"
Lão Tống nhìn Lộ Minh bằng ánh mắt xin giúp đỡ, Lộ Minh chống cằm nhìn trần nhà, coi như chẳng nhìn thấy cái gì. Ông ta lại nhìn sang Anh Túc, người vẫn đang giữ thái độ yên tĩnh, mi mắt tinh xảo hơi rũ xuống, đang thờ ơ lật sách, dường như không nhìn thấy hành động lúc này của ông ta.
Lão Tống ngập ngừng nói: "Cũng không có chuyện gì lớn......"
Sở Hành nghe xong, liếc mắt nhìn ông ta. Cả người lão Tống liền run lên, theo bản năng phun ra sự thật: "Thật ra cũng có....Lính mới vừa được huấn luyện năm nay vẫn chưa thỉnh ngài xem qua."
Anh Túc nghe những lời này, động tác giữa những ngón tay vẫn không thấy dừng lại, tùy tiện lật thêm một trang giấy. Sở Hành nhìn sang cô, chờ giây lát, thấy Anh Túc vẫn không có phản ứng, anh mới quay đầu lại, phân phó: "Gọi đến đây cả đi."
Anh dứt lời, mí mắt Anh Túc vẫn không nâng lên, cũng không tạo ra bất kỳ phản ứng nào. Lão Tống lại nhìn đến Lộ Minh, Lộ Minh híp híp mắt, ngáp một cái, co lại thành một cục bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Lão Tống: "......"
Kết quả là ông ta chỉ có thể quay lưng đi gọi người vào phòng bao, xếp thành một hàng đứng trước bàn trà.
Mấy bé gái này đều do thuộc hạ đắc lực nhất của ông ta phụ trách huấn luyện, trước đó lão Tống chưa có nhìn kỹ qua, hôm nay nụ cười trên mặt tích tụ rồi bung ra như một đóa hoa, ông ta vừa nói: "Những người này chính là......"
Nói được một nửa, ánh mắt rơi trên người một cô gái đứng chính giữa, lão Tống bất ngờ nghẹn ngào.
Cô bé đó có gương mặt gần giống như đúc với Anh Túc, đẹp đẽ tinh xảo, thậm chí ngay cả kiểu tóc và quần áo cũng sửa soạn tương tự. Chỉ là vóc dáng so với Anh Túc thì thấp hơn một chút, thần sắc trong đôi mắt so với Anh Túc thì ngây thơ hơn gấp trăm lần.
Cô nàng xinh xắn đứng ở đó, có chút khiếp đảm, lại không cảm thấy quá mềm yếu, chiếc cằm cong cong đáng yêu, đôi mắt hạnh nhân đen trắng rõ ràng hơi lay động, linh hoạt khiến người ta yêu thích.
Chỉ sợ Anh Túc có trẻ lại vài tuổi, nhìn tổng thể cũng chưa chắc có thể địch nổi. Thời điểm tính tình Anh Túc tốt nhất, ngũ quan chưa hoàn toàn nẩy nở; đến khi lớn lên, ngũ quan không còn gì để bắt bẻ, thì tính tình đã sớm trở nên cay nghiệt tàn nhẫn không thể chịu nổi.
Như bộ dáng bây giờ, chính là thần thái như vậy, vừa xuất hiện trong tầm mắt, liền khóa lại tất cả ánh nhìn.
Anh Túc chỉ từ từ nhìn sang, sắc mặt lạnh dần.
Sở Hành nhìn một lát, trầm giọng hỏi: "Tên gì?"
Cô bé kia khẽ mấp máy môi, rồi đỏ mặt trả lời: "... Đan châu."
"Tới bao lâu rồi?"
"Nửa năm."
"Ai đưa cô tới đây?"
Đan Châu vẫn chưa trả lời thì Anh Túc đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném quyển sách trên tay đi, rồi đứng dậy.
Sở Hành kịp thời kéo cô trở về, mạnh mẽ ôm vào trong ngực, Anh Túc lạnh giọng nói: "Buông ra!"
Đan Châu im lặng đứng tại chỗ, trong đôi mắt điềm đạm đáng yêu đều là kinh hoảng, sương mù từ từ tích tụ trong đôi mắt mông lung nhìn bọn họ. Anh Túc nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như như kim bạc, Đan Châu khẽ cắn môi, bất ngờ bật khóc.
Trong phòng đều là tiếng khóc của Đan Châu, không ồn ào, chỉ cảm thấy âm thanh nhỏ bé yếu ớt đó lại nghe rất êm tai, khiến cho người ta không nhịn được mà mềm lòng.
Chỉ có Anh Túc càng nhìn càng chán ghét, chỉ về phía cô gái, ra lệnh: "Cô khóc lóc cái gì!"
Đan Châu lập tức im bặt. Nước mắt không ngừng chảy xuống trên hai má, cũng không dám phát ra âm thành nào, chỉ đứng ở đó uất ức khóc thút thít. Sau một lúc lâu, cô nàng khom lưng thật thấp, vừa cố nén nức nở, vừa hướng Anh Túc nhỏ giọng khẩn cầu: "Đan Châu không hiểu chuyện, chọc giận tiểu thư Anh Túc. Cầu xin ngài đừng tức giận."
Đan Châu lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi một lần lại càng đáng thương hơn. Hai gương mặt gần giống nhau ở ngay trước mắt, một mảnh mai vô tội nước mắt như mưa, một khí thế hung hăng quắc mắt nhìn trừng trừng, mọi người chỉ nhìn thoáng qua, cán cân trong lòng vô tình đã nghiêng về một phía.
Toàn thân Anh Túc run lên, nhìn chằm chằm cô nàng không còn gì để nói. Sở Hành vẫn ôm cô không chịu thả, Anh Túc giãy giụa nhiều lần vẫn không thoát, giọng nói chợt bén nhọn, khiến người chung quanh sợ hãi cả kinh: "Buông ra cho tôi!"
Gương mặt Sở Hành đang trưng ra nụ cười như có như không, vẫn không nói chuyện, Anh Túc đã nhịn tới cực điểm, cánh tay giơ lên, liền nghe được một tiếng "chát" vang dội.
Âm thanh sống động đến mức, ngay cả Lộ Minh đang giả bộ ngủ cũng không nhịn được mở mắt ra, sờ sờ gò má của mình.
Sắc mặt Sở Hành từ từ trầm xuống, Đan châu sợ đến nổi không kịp khép miệng lại, kể cả đám người Lộ Minh cũng lập tức cúi đầu nín thở.
Trong phút chốc, ánh mắt Anh Túc xuất hiện kinh hoảng và sợ hãi, nhưng nhanh chóng bị cứng rắn và quật cường thay thế. Hất cằm lên lạnh lùng nhìn Sở Hành, không nói một lời.
Đến khi Sở Hành với tay về phía cô, ánh mắt Anh Túc căng thẳng, theo bản năng rụt người lại. Sở Hành hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn ôm cô vào trong ngực.
Tấm lưng cứng ngắt của Anh Túc bị vỗ một cái, rồi nghe Sở Hành bình thản nói: "Một vở kịch ầm ĩ thôi mà, có đáng để nổi giận hay không?"
Trong chốc lát ánh mắt Đan Châu mở thật to, ngẩng đầu lên nhìn Sở Hành không chớp mắt. Sở Hành khẽ cúi đầu, những ngón tay thon thả bao phủ lên mái tóc Anh Túc, động tác vuốt ve nhẹ nhàng, dịu dàng nói: "Vô duyên vô cớ cho anh một cái tát, trừ em ra còn có ai dám?"
Anh Túc bị anh ấn vào trong ngực, không thể cục cựa. Sắc mặt cô vẫn trắng bệch như cũ, ánh mắt to tròn có chút mờ mịt, cũng không nói chuyện. Sở Hành vỗ về lưng cô từng cái từng cái một, đợi thêm một lát, phát hiện lưng cô run rẩy dữ dội. Anh ngừng một chút, sờ lên má cô, rồi lướt đến đôi mắt cô, đầu ngón tay anh ướt nhẹp.
Anh muốn đẩy cô ra trước mặt, nhưng Anh Túc sống chết cũng không chịu. Cô bám lấy bờ vai anh thật chặt, không nói một tiếng nào, sau lưng càng run rẩy lợi hại hơn. Sở Hành chỉ có thể ôm cô lần nữa, vừa nhẹ nhàng đung đưa dụ dỗ, vừa bật cười một tiếng: "Đánh người xong rồi khóc, em chiếm hết toàn bộ lý lẽ rồi. Bảo anh làm sao bây giờ?"
Anh Túc cắn vào bả vai anh một cái, Sở Hành "ưm" một tiếng, khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô một câu, nghe không rõ ràng, ngay sau đó liền thấy Anh Túc oán hận nhéo một cái lên cánh tay anh.