Mị Tâm

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Gà

Trong lúc đang suy nghĩ, đã về tới Thanh Nhiên Uyển, Bạch Tô Mặc nheo mắt.

Nàng không có thói quen lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đối với Chử Phùng Trình cũng vậy. Nàng thà tin rằng hắn một lòng hướng tới ngôi sao sáng trong lòng, làm một nam nhân chung tình, một bằng hữu đáng để tin cậy, mà không phải loại người tâm tư kín đáo, khắp nơi đều ẩn giấu tâm cơ.

Hy vọng đều do nàng nghĩ nhiều.

Về phòng, Doãn Ngọc và Yên Chi lấy nước cho nàng rửa mặt, Miểu Ngôn đi trải chăn đệm.

Rửa mặt xong, Doãn Ngọc và Yên Chi hầu hạ nàng thay quần áo ngủ.

Bạch Tô Mặc nghi hoặc: “Sao hôm nay không thấy Bảo Thiền?”

Bảo Thiền là nhân tố ồn ào nhất trong uyển, nàng ấy nói không dừng miệng, khiến nàng phải nhìn chăm chú không rời mắt, hôm nay không thấy người cảm thấy thiếu thiếu.

Doãn Ngọc đáp: “Bà ngoại của Bảo Thiền tỷ tỷ bị bệnh, nghe nói dùng rất nhiều thuốc cũng không khỏi nên Quốc Công gia cho Bảo Thiền tỷ tỷ về nhà mấy ngày, mấy bữa sau chắc sẽ không đến được.”

Bạch Tô Mặc nhớ ra sức khỏe của bà ngoại Bảo Thiền vẫn luôn không tốt, hình như từ một năm trước nàng đã nghe nói qua. Lưu Tri vẫn thường xuyên phải trực giúp Bảo Thiền, để nàng ấy có thời gian về chăm sóc bà ngoại.

“Chỉ là.” Doãn Ngọc nhìn nàng một cái, nói nhỏ: “Em nghe nói tình hình bây giờ đến cả đại phu cũng nói bà ngoài Bảo Thiền tỷ tỷ sắp không qua khỏi, sợ rằng lần này tỷ ấy về để tiễn đoạn đường cuối cùng…”

Bạch Tô Mặc bất chợt ngưng lại.

“Yên Chi, đi gọi Lưu Tri đến đây.” Nàng phân phó.

Yên Chi đáp dạ.

Một lát sau Lưu Tri vào phòng trong, Bạch Tô Mặc đã mặc xong đồ ngủ.

“Tiểu thư gọi em ạ?” Lưu Tri nhún người.

Bạch Tô Mặc hỏi: “Nhà bà ngoại Bảo Thiền ở huyện Phù?” Huyện Phù ở phía tây cách kinh thành mấy chục dặm, ngồi xe ngựa qua đó mất khoảng nửa ngày.

Lưu Tri nghĩ kỹ gật đầu, hình như Bảo Thiền từng nhắc đến. Tính Bảo Thiền tham ăn, lần trước nói nhớ khuỷu tay heo do chính tay bà ngoại nàng làm, tiểu thư cho nghỉ ba ngày, đường về Phù huyện hết hai ngày, ở nhà một ngày, chỉ mới ăn thịt khuỷu tay được một ngày đã phải quay về, nên rất nhớ bà ngoại.

Mẫu thân của nàng ấy từng là ma ma quản sự bên cạnh Quốc Công phu nhân lúc còn sống, cha nàng là tiểu tư theo hầu Quốc Công gia, nên từ nhỏ nàng ấy do bà ngoại nuôi lớn, đương nhiên tình cảm rất sâu đậm.

Bạch Tô Mặc nói: “Em chọn ra hai bà tử và tiểu nha hoàn làm được việc trong uyển, đi cùng Miểu Ngôn đến huyện Phù một chuyến, nhìn xem trong nhà Bảo Thiền có cái gì cần giúp không. Nếu thật sự bà ngoại Bảo Thiền không qua khỏi, cũng có người hỗ trợ xử lý một vài việc. Đừng thấy Bảo Thiền suốt ngày tùy tiện, thực ra tình cảm đối với bà ngoại rất tốt, những lúc thế này chắc hẳn cảm xúc không mấy dễ chịu. Ta thấy Miểu Ngôn cũng gần bằng tuổi em ấy, bình thường hai người cũng thân thiết, em bảo Miểu Ngôn đi một chuyến khuyên em ấy, ít ra còn có người để giãi bày.”

Lưu Tri mỉm cười: “Dạ được, nô tỳ sẽ đi an bài ngay.”

Bạch Tô Mặc gật đầu.

“Đúng rồi, chiếc xe ngựa kia đâu?” Bạch Tô Mặc chợt nhớ tới.

Lưu Tri cũng ngẩn người, một lát sau mới hiểu Bạch Tô Mặc đang nói chuyện gì: “Hình như Tiền công tử chưa có ý định lấy lại xe ngựa, lúc ấy đi vội vàng chưa nói sẽ ở lại chỗ nào, bọn em nghĩ chắc là do không có thời gian. Nên em dặn Bàn Tử cất tạm xe bên cạnh chuồng ngựa trước, sau này có người đến hỏi cũng tiện trả cho người ta, còn nếu trong một hai tháng vẫn chưa có ai đến thì để bên chuồng ngựa tự xử lý.”

Bạch Tô Mặc gật đầu.

Có lẽ chiếc xe ngựa này được thuê, từ việc Tiền Dự dễ dàng tính toán cách trả nợ cho Triệu Thập Tam thì biết, Tiền gia ít nhất cũng là một hộ giàu có, để ý làm gì một chiếc xe ngựa đi thuê?

Cho nên hắn sẽ không quay lại.

Bạch Tô Mặc không hỏi nhiều, nhưng khi Lưu Tri vừa định xoay người nàng lại hỏi: “Vậy chồng sách trong xe ngựa đâu rồi?”

Lưu Tri đáp: “Em đã dặn Bình Yến thu hết lại, nếu có người tới lấy sẽ trả luôn với nhau.”

Bạch Tô Mặc lại gật đầu, nói với nàng ấy: “Lúc trên xe ngựa ta có đọc mấy trang, các chủ giải trong đó rất thú vị, em gọi Bình Yến mang sang đây để ta đọc trước khi ngủ.”

Tiểu thư có thói quen đọc sách trước khi ngủ, cho nên bình thường vẫn luôn để đèn trên đầu giường. Lưu Tri chưa nghĩ nhiều, đều đáp dạ.

Một lúc sau, hai đứa Bình Yến và Yên Chi khiêng cái hộp đi vào. Bên trong toàn là sách, nhìn thôi cũng thấy nặng.

[Tây Tần ký sự] nàng đã đọc được đại khái, [Trường Phong ký] chỉ mới lật vài trang, Bạch Tô Mặc thuận thế nhấc lên, trong kẽ hở chiếc hộp rơi ra một thứ.

Nàng nhặt lên mới phát hiện đó là chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương. Trên dây phật châu có khắc một chữ “Dự” nho nhỏ.

Bạch Tô Mặc nắm trong lòng bàn tay, nghĩ đến sự chán ghét cùng cáu kỉnh trong mắt Tiền Dự khi nhìn nàng lúc ban ngày, dẫu rằng không nghe được nhưng làm sao nàng có thể nhìn nhầm?

Giống như đang hy vọng tránh được bao nhiều liền tránh bấy nhiêu.

Nàng chợt nhớ tới cổ áo để ngỏ của hắn, kéo nhẹ, giọt mồ hôi trượt vào vạt áo.

Có chút lười biếng, cám dỗ vô hình…

Tim nàng đột nhiên đập thình thịch thình thịch, mặt đỏ như trái gấc.

Chưa từng thấy dáng vẻ của một nam nhân nào như thế? Nàng còn vụng trộm đánh giá người ta?

Bạch Tô Mặc cắn môi, gia gia của nàng là Định Quốc Công, thân thế hiển hách. Tuy thuở nhỏ nàng không nghe được nhưng diện mạo cùng khí chất của nàng rất nổi bật trong kinh thành. Trước đây, toàn bộ người trong kinh thành đều nâng nàng trong lòng bàn tay, nàng không hiểu vì sao một người chưa từng gặp mặt như Tiền Dự lại khó chịu với nàng đến thế?

Chiếc xe ngựa cùng thùng sách này, có thể hắn không muốn lấy lại, nhưng còn chuỗi phật châu đã đeo đến sắp mòn, hẳn là vật bất ly thân của hắn.

Ra ngoài một chuyến chỉ cầu được bình an, liệu hắn có đặt chuỗi phật châu này không lòng không?

Sáng hôm say, tại Cẩm Hồ Uyển.

Tiếu Đường đã lật đi lật lại căn phòng thuê không dưới năm sáu lần vẫn không nhìn thấy chuỗi phật châu của thiếu chủ đâu. Chuỗi phật châu đó là vật yêu thích của thiếu chủ, đến chỗ nào cũng mang theo, tại sao lại biến mất nhỉ?

“Thiếu chủ, tìm hết khắp phòng mấy lần vẫn không thấy chuỗi phật châu đâu cả.” Hắn ai oán nói: “Chẳng lẽ tối qua rơi ở quán rượu lúc gặp ông chủ Đỉnh Ích Phường?”

Tiền Dự lắc đầu: “Lúc đến Dung Quang Tự vẫn còn trên người.”

Dung Quang Tự?

Tiếu Đường bừng tỉnh đại ngộ: “Thiếu chủ, hay là rơi trong sương phòng Dung Quang Tự.”

Tiền Dự không chắc lắm.

Tiếu Đường ngập ngừng nói: “Nếu không phải Dung Quang Tự… cũng chỉ có thể là chiếc xe ngựa kia thôi…Không phải đã nói xe ngựa đưa Cố tiểu thư về nhà trước, sau đó đến Quốc Công phủ sao?”

Lại liên quan đến Quốc Công phủ, Tiền Dự căm tức: “Ngày mai ngươi đến Dung Quang Tự tìm kỹ một lần rồi hãy nói.”

Tiếu Đường đáp dạ, một lúc lâu sau bắt đầu oán thán: “Thiếu chủ, ngày mai là thất tịch mà…”

Bảo hắn đi chùa một mình…

Tiền Dự liếc hắn một cái: “Thì sao, bắt ngươi đi chùa miếu, bản thân ta sẽ không gặp được Chức Nữ?”

Lời oán giận của Tiếu Đường bị nghẹn trong cổ họng.

=============================

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio