Editor: Gà
Sáng sớm hôm sau, Tần Hoài đã đến Quốc công phủ, mười năm như một, chưa từng trễ giờ.
Trong cung hôm nay có người đến truyền Ninh Quốc Công vào cung, đây cũng là lần đầu tiên Tần hoài châm cứu mà không có Ninh Quốc Công bên cạnh Bạch Tô Mặc.
Tần Hoài mở hộp châm ra: “Bạch tiểu thư, hôm nay là lần cuối cùng châm cứu, thời gian có thể dài một chút.”
Bạch Tô Mặc gật đầu.
Dược đồng dâng thuốc đã sắc cho nàng, Bạch Tô Mặc nhẹ nhấp vài hớp rồi nói cùng Tần Hoài vài câu, liền có cảm giác suy nghĩ bị đình trệ.
Lúc châm cứu cần phải tĩnh lặng, Lưu Tri cùng Bảo Thiền ở trong phòng đợi, Yên Chi đứng bên ngoài trông coi.
Thời gian hôm nay phảng phất trôi qua thật chậm, Yên Chi không dám buông lỏng.
Không biết trải qua bao lâu, Doãn Ngọc bước nhỏ chạy vào, nhỏ giọng nói với nàng: “Tề Nhuận đến, nói Quốc Công Gia trong lòng lo lắng cho tiểu thư bên này, vừa phái người hồi phủ hỏi tiểu thư thế nào?”
Yên Chi ngẩng đầu nhìn sắc trời, lắc đầu đáp: “Có lẽ phải một lúc nữa, vừa nãy nghe Lưu Tri tỷ tỷ nói cần phải đến buổi trưa, nhưng trước mắt còn chưa có tin gì.”
Doãn Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn theo, lại nói: “Muội đi nói với Tề Nhuận một tiếng trước.”
Yên Chi gật đầu.
Doàn Ngọc mới vừa đi, đã thấy Bảo Thiền nhấc mành cửa từ trong ngoại các đi ra.
“Bảo Thiền tỷ tỷ.” Yên Chi tiến lên.
Bảo Thiền nhẹ giọng: “Trong phòng oi bức, trên lưng Tần tiên sinh đã ướt sũng rồi, muội mau gọi Bình Yến và Miểu Ngôn đưa khối băng vào trong phòng đi.”
Yên Chi nói được.
Yên Chi đi gọi người rồi, Bảo Thiền tự mình canh giữ trước cửa.
Trời nắng gay gắt, Bảo Thiền nhớ lại vừa rồi Tần tiên sinh đổ mồ hôi trên trán, dường như đã đứng hơn một canh giờ. Tần tiên sinh nói đây là lần châm cứu cuối cùng, thời gian đặc biệt lâu.
Vị trí đặt kim châm là trên đầu, mức độ nặng nhẹ sâu cạn của mỗi kim cần được xác định cẩn thận và không được có nửa điểm bị quấy nhiễu. Một châm hạ xuống cần phải luôn hết sức chăm chú, không thua gì buôn ba một ngày đường. Toàn bộ căn phòng chỉ có thanh âm Tần tiên sinh rút châm cùng gọi dược đồng lau mồ hôi cho hắn.
Nàng và Lưu Tri không dám thở mạnh, chờ ra khỏi ngoại các rồi, Bảo Thiền mới phát giác dường như chân đã mềm nhũn.
Đang suy nghĩ thì thấy Yên Chi đã cùng Bình Yến và Miểu Ngôn trở lại.
“Ta mang vào được rồi, các muội ở chỗ này canh chừng cho tốt.” Bảo Thiền nhận lấy, trong phòng cần sự yên tĩnh chớ quấy rầy, nàng cẩn thận sắp xếp ổn thỏa. Ba người Yên Chi cùng Bình Yến và Miểu Ngôn đứng bên ngoài nhón chân ngóng trông.
Miểu Ngôn nhỏ nhất, tâm tình cũng thấp thỏm: “Sao hôm nay châm cứu lâu vậy nhỉ?”
Bình Yến gật đầu cùng câu hỏi.
Yên Chi trấn an: “Nghe nói Tần đại phu châm cứu lần cuối, có lẽ muốn cẩn thận hơn nên tốn thời gian. Bên trong đã có Lưu Tri tỷ tỷ và Bảo Thiền tỷ tỷ rồi, các muội cần làm gì thì cứ làm đi, không chừng lát nữa tiểu thư tỉnh lại sẽ đói bụng.”
Bình Yến và Miểu Ngôn nhanh chóng nâng váy chạy đi.
Yên Chi nhìn vào trong phòng, cắn cắn môi dưới.
—–
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay cả người bình tĩnh nhất như Lưu Tri cũng phải chuyển con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi trưa đã qua một lúc lâu.
Lưu Tri và Bảo Thiền liếc nhau, trong lòng nhịn không được mà sốt ruột, tuy nói Tần tiên sinh nắm chắc, nhưng lần này ông ấy vẫn chưa nói câu nào, mày lại luôn cau chặt, thật sự không thể làm người ta an tâm.
“Lau mồ hôi.” Khoảng chừng một nén nhang tiếp theo, Tần Hoài lên tiếng nhắc nhở dược đồng.
Lưu Tri cùng Bảo Thiển chỉ cảm thấy trái tim bọn họ sắp nhảy lên cổ họng.
Lau thêm hai đợt mồ hôi nữa, Tần Hoài bắt đầu thu châm, lúc này Lưu tri và Bảo Thiền nhìn qua một chút, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi chiếc kim châm cuối cùng được rút ra, Tần Hoài khép hộp châm lại: “Phải chờ hai nén nhang nữa mới tỉnh, ta đến tiền sảnh nghỉ ngơi trước, Bạch cô nương tỉnh lại thì đến gọi ta.”
Lưu Tri nhớ kỹ đồng ý.
Bảo Thiền dẫn Tần Hoài ra khỏi ngoại các.
Cánh cửa mở ra kêu “két” một tiếng, Yên Chi cúi người phúc thân.
Bên trong ngoại các, Lưu Tri đắp chăn nhỏ cho Bạch Tô Mặc đang nằm trên giường.
Sắc mặt nàng bình thản, giống như chỉ đi vào giấc ngủ bình thường. Thấy nàng hít thở đều đều, cùng thần sắc an tường, Lưu Tri mới dám buông tâm tình bị treo lơ lửng cả buổi xuống.
Lúc Bảo Thiền quay trở lại, Lưu Tri đã buông mành trong ngoại các xuống che đi ánh nắng bên ngoài. Hồi nãy mở ra để Tần tiên sinh thi châm, bây giờ phải kéo xuống giúp tiểu thư ngủ an ổn một chút.
“Quá trưa rồi, có lẽ tiểu thư tỉnh lại sẽ đói bụng, dặn phòng bếp nhỏ chuẩn bị điểm tâm chưa?”
Bảo Thiền đáp: “Bình Yến và Miểu Ngôn đã đi thu xếp, yên tâm đi.”
Lúc này Lưu Tri mới lau mồ hôi trên trán, hồi nãy chưa phát giác, bây giờ mới biết hai chân đã mềm nhũn.
Hai người nhìn nhau cười cười.
Bảo Thiền nói nhỏ: “Lưu Tri tỷ tỷ, tỷ nói xem, tiểu thư tỉnh lại có nghe luôn được không?”
Lưu Tri cười khẽ, nàng cũng đâu phải đại phu, làm sao biết được?
Bảo Thiền thổn thức.
—–
Cũng không biết trải qua bao lâu, Bạch Tô mặc chớp mắt từ trong mộng chậm rãi tỉnh lại, vẫn còn có chút mơ hồ, mơ màng nhìn thấy thân ảnh của Tần Hoài.
“Tần tiên sinh…” Nàng kêu một tiếng, ý thức còn có chút không rõ ràng.
“Ừm.” Tần Hoài lên tiếng trả lời, sau đó hai tay giữ đỉnh đầu nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng di chuyển hai bên, mở miệng hỏi: “Vừa rồi châm cứu có khó chịu chỗ nào không?”
Bạch Tô Mặc từ từ tỉnh táo lại: “Không có.”
Tần Hoài nhẹ gật đầu, lại vươn tay đẩy mí mắt nàng lên xác nhận, sau đó mới nói: “Không có gì đáng ngại, đỡ Bạch tiểu thư đứng dậy nhìn xem.”
Tần Hoài lui ra phía sau đề Lưu Tri và Bảo Thiền tiến lên đỡ Bạch Tô Mặc.
Một bên dược đồng thu dọn hòm thuốc, Tần Hoài lấy bút mực viết phương thuốc, chờ dược đồng thu dọn hòm thuốc xong thì Tần Hoài cũng đã dừng bút. Bảo Thiền tiến lên, Tần Hoài đem phương thuốc giao cho nàng: “Mỗi ngày một lần, liên tục trong bảy ngày, đổ ba bát nước sắc thành một bát, uống trước khi ngủ.”
Bảo Thiền nhớ kỹ.
Lưu Tri đỡ Bạch Tô Mặc tiến lên.
Tần Hoài hỏi: Mới đứng dậy có bị váng đầu hoa mắt không?”
Tô Mặc lại lắc đầu: “Không có.”
Nàng chưa phát hiện ra điểm gì khác biệt hơn trước.
Nghe vậy Tần Hoài mới gật đầu: “Như thế thì tốt.”
Bảo Thiền nhịn không được hỏi: “Tần đại phu, tiểu thư lúc nào mới nghe được?”
Tần Hoài đáp: “Không thể xác định hoàn toàn chính xác là lúc nào, nhưng nhanh thì bốn năm ngày, chậm phải hơn mười ngày mới có kết quả. Bạch tiểu thư, mới vừa châm cứu xong, ta đã nắm chắc bảy phần.”
Bạch Tô Mặc khẽ giật mình, từ ba phẩn trở thành bảy phần, tiến triển này thực lớn. Tất cả mọi thứ luôn có những biến số, nếu Tần tiên sinh đã nói như vậy, chắc hẳn ông ấy có lý của mình. Đáy lòng Bạch Tô Mặc rõ ràng, trong đôi mắt mang theo ý cười: “Người tính không bằng trời tính, Tần đại phu không cần lo lắng, kết quả như thế nào ta đều có thể thản nhiên tiếp nhận.”
Lúc này trên mặt Tần Hoài mới lộ ra ít ý cười: “Nói như thế là trong lòng Bạch tiểu thư đã có chuẩn bị?”
Nàng không biết chuẩn bị trong lời của Tần Hoài là ý gì?
Tần Hoài cười cười, dứt khoát để lại một câu: “Vậy Bạch tiểu thư nhân dịp mấy ngày này trước hết suy nghĩ thật kỹ, nếu có thể nghe được, muốn nghe nhất là cái gì?”
Lưu Tri và Bảo Thiền đều mỉm cười.
Nội tâm Bạch Tô Mặc không kìm được mà có chút phấn khích, nàng không biết cảm giác lỗ tai nghe được là như thế nào?
Âm thanh nào muốn nghe nhất…
Thứ nàng muốn nghe thấy rất nhiều, tò mò cùng rất nhiều.
Là âm thanh của bình minh hay hoàng hôn? Âm thanh của Lưu Tri và Bảo Thiền đạp trên đường đá xanh trước cửa mỗi ngày? Có có âm thanh của thủy tiên nở rộ trong ao?
Nàng muốn nghe tiếng Anh Đào (con mèo) duỗi người, tiếng nước chảy trên cầu nước trong viện mỗi ngày, tiếng của Thu Mạt và Miểu Nhi, Lưu Tri, Bảo Thiền, Doãn Ngọc, Yên Chi, Bình yến, Miểu Ngôn cùng những người khác trong viện…
Nhưng thứ nàng muốn nghe nhất, là âm thanh của gia gia.
Bạch Tô Mặc quả thực đã đắm chìm trong suy nghĩ, quên nói chuyện cùng Tần tiên sinh. Đến lúc Lưu Tri nhắc nhỏ, nàng mới phục hồi tinh thần, trong mắt có tia xin lỗi.
Tần tiên sinh dặn dò: “Nhưng mà Bạch tiểu thư cần chú ý một chuyện, một số bệnh nhân vốn dĩ có thể nghe được, nhưng sau đó đột nhiên bị điếc hơn mười năm. Khi thính lực trở lại khó có thể tiếp nhận được âm thanh ồn ào của thế giới bên ngoài. Bạch tiểu thư chưa từng nghe được âm thanh, nếu đột nhiên lấy lại được thính lực, cũng cần tiến hành theo từng bước, nếu không sẽ bị quá sức, ngược lại tốt quá hóa dở. Thích ứng qua một đoạn thời gian, hết thảy đều sẽ tốt đẹp.”
Bạch Tô Mặc gật đầu.
Tần Hoài nói tiếp: “Nửa tháng sau có lẽ ta sẽ không ở kinh thành thường xuyên, nếu Bạch tiểu thư nghe được âm thanh, cần cho người thông báo cho ta một tiếng, ta cần xem Bạch tiểu thư khôi phục thế nào. Trong thời gian này nhớ uống nhiều nước, nghỉ ngơi đầy đủ, nếu có bất kỳ khó chịu nào, lập tức cho người tới tìm ta, không thể qua loa.”
“Đa tạ Tần tiên sinh.” Bạch Tô Mặc cúi người.
Lưu Tri tự mình tiễn.
Bảo Thiền đỡ nàng ngồi xuống: “Tiểu thư tiểu thư, người sắp nghe được giọng nói của Bảo Thiền rồi.”
Âm thanh của Bảo Thiền như thế nào nhỉ?
Bạch Tô Mặc ngước mắt nhìn nàng, cười như thanh phong tễ nguyệt, khiến người ta không thể rời mắt đi.
Phong thanh tễ nguyệt: như gió thoảng mây bay.
Bảo Thiền cười nói: “Doãn Ngọc nói giọng của em giống như chim hoàng anh trên cây, Bình Yến và Miểu Ngôn lại nói giống dạ oanh, Lưu Tri tỷ tỷ nói giống như những hạt châu lớn nhỏ rơi xuống khay ngọc. Nhưng Quốc Công Gia lại chê em ẫm ĩ, nói em rất giống Tuệ Bảo và Huệ Nhi, hai người bọn họ gộp lại bằng ba ngàn con vịt, một mình em đã bằng hai ngàn năm trăm con vịt.”
Bạch Tô Mặc cười không ngớt.
Mắt thấy Bảo Thiền bỗng nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, Bạch Tô Mặc không nghe được, chỉ đoán là có người đến. Quả thật, một lát đã có một đôi giày thêu quy yến khảm bằng tơ vàng đạp cửa tiến vào.
“Hai ngàn năm trăm con vịt ở đâu?” Cố Miểu Nhi mặt đầy ý cười.
Tất nhiên là lời trêu ghẹo, Bảo Thiền nhanh chóng cúi người: “Cố tiểu thư.”
Cố Miểu Nhi đi đến chỗ Bạch Tô Mặc nói: “Ta thấy Bảo Thiền chỗ ngươi đâu đến hai ngàn con vịt, Tô Mặc, ngươi biết không lúc ta đến Lưu Ly phường chọn trang sức, đó mới quả thực là tiếng người ồn ào, muốn chen cũng không thể chen vào được. Người người chen chúc khắp nơi, cũng không biết vì sao người trong kinh thành bỗng nhiên đến làm trang sức nhiều như vậy. Đoán chừng là tham dự tiệc thất tịch rồi, đến lúc đó e rằng trang sức quyến rũ che người, không thể phân biệt được rõ là ai với ai!”
Bạch Tô Mặc rất hâm mộ Cố Miểu Nhi, nàng luôn có sức sống vô tận, ngay cả oán giận cũng sinh động như thế, chu toàn mọi mặt.
Cố Miểu Nhi vừa dứt lời, Yên Chi đã dâng trà lạnh lên. Nàng ấy nhanh chóng che tay áo hớp một ngụm.
Trong cái nắng như thiêu đốt này, Bạch Tô Mặc biết nàng đâu phải đến Lưu Ly phường, chẳng qua cố ý sang đây thăm nàng, nên vừa vặn đi ngang qua Lưu Ly phường mà thôi.
Cố Miểu Nhi buông chén trà xuống, quả thật mở miệng: “Đúng rồi, hôm nay Tần đại phu có đến không? Lỗ tai của ngươi lúc nào mới nghe được thanh âm?”
“Sao có thể nhanh như vậy?” Bạch Tô Mặc cười.
Cố Miểu Nhi truy vấn: “Vậy Tần đại phu nói thế nào?”
“Chờ thêm mười ngày nữa mới biết.” Bạch Tô Mặc lời ít mà ý nhiều.
“Còn phải chờ thêm mười ngày?” Cố Miểu Nhi ngẩn người, chốc lát sau lại vỗ ngực trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, nương ta thường nói việc tốt phải chờ lâu, đợi qua hơn mười ngày nữa ngươi đã có thể nghe thấy được, chúng ta lập tức đến chợ phía đông nghe kịch. Ta nghe nói đoàn kịch tốt nhất đã đến kinh thành, còn muốn ở lại đây làm ăn.
Chính nàng thích xem kịch, lại cảm thấy những người khác cũng thích xem.
Bạch Tô Mặc nhấc quạt nhỏ lên nhẹ phẩy hai cái, ra vẻ khó xử: “Nhưng ta chỉ thích món bánh hoa quế thơm ngọt ở Bảo Thắng Lâu thôi.”
Cố Miểu Nhi thở dài: “Ai nha, nhìn xem, ban nãy ta đã nói gì?”
Hoàn Vũ bên cạnh liền ôm một giỏ tiến vào, Bảo Thiền vạch trần: “Tiểu thư, là bánh hoa quế của Bảo Thắng Lâu!”
Bạch Tô Mặc liền buông quạt nhỏ xuống.
Sau buổi trưa bụng nàng đã đói kêu vang, vừa vặn cầm một miếng thả vào miệng, mặt đầy thỏa mãn.
Cố Miểu Nhi cười dài: “Ta biết ngay ngươi thèm món này, hôm nay lúc tới đây, đã đặc biệt đến Bảo Thắng Lâu một chuyến, ngươi xem, có phải còn nóng hổi không?”
Bạch Tô mặc gật đầu liên tục.
Trời nắng nóng như vậy, nàng đến Quốc Công phủ còn cố ý đến Bảo Thắng Lâu, việc này cũng chỉ có Miểu Nhi mới làm.
Đáy lòng Bạch Tô Mặc ấm áp.
Một bên nhấm nháp bánh hoa quế, một bên xem Cố Miểu Nghi nói: “Đúng rồi Tô Mặc, có một chuyện cần ngươi giúp ta.”
Bạch Tô Mặc nhìn lại nàng như muốn hỏi.
Cố Miểu Nhi nói: “Ngươi cũng biết mẫu thân ta tin phật, chuỗi phật châu xin được lúc đi Ký Châu với nhị ca của ta đã bị đứt. Từ lúc chuỗi phận châu bị đứt, mẫu thân ta cả ngày tâm thần không an, thật trùng hợp là trong nhà đang xảy ra một số chuyện, ta muốn đến Dung Quang Tự xin cho mẫu thân ta một chuỗi phật châu khác. Dung Quang tự ở trên núi Vũ Trắc thành nam, đi lại cũng mất hơn nửa ngày, Tô Mặc, ngươi đi cùng ta đi.”
Bạch Tô Mặc cầm khăn lau khóe miệng: “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, khó trách…người xưa cũng không gạt chúng ta nha.”
Cố Miểu Nhi bật cười.