“Tiểu Uyển, cậu đừng như vậy.” trong mắt Ôn nhu tràn đầy ngấn lệ.“Anh Hiên, van anh đừng bức Tiểu Uyển nữa.”
“Tiểu Nhu......”
Bởi vì khóc mà trông đôi mắt Hạ Uyển có chút sưng đỏ.
“Thời gian qua, kiêu ngạo của tôi, tôn nghiêm của tôi không phải bị anh giẫm lên hầu như không còn sao?” Cô dùng hết khí lực hô,“Cho dù tôi có biểu hiện mạnh mẽ như thế nào, tôi cũng là một cô gái, tâm của tôi cũng sẽ đau.”
Nhìn sắc mặt cô rất tiều tụy, tóc bay tán loạn.
“Bất quá có một chút, anh nói không sai, tôi là nên nhận lỗi, tôi là thật nên xin lỗi Ôn Nhu.”
Tuy rằng Hạ Uyển nói nhận lỗi, nhưng không có nhìn về phía Ôn Nhu.
“Tiểu Uyển.” Ôn nhu lo lắng nhìn cô.“Thực xin lỗi.”
“Tiểu Nhu, em không cần nói xin lỗi cô ta, người sai vốn không phải em, mà là cô ta.”
Bởi vì Ôn Nhu nhận lỗi về mình, khiến cho Phương Văn Hiên càng thêm chán ghét cô.
Chán ghét người bản thân từng yêu nhất, Hạ Uyển!
Chán ghét bản thân từng thân mật kêu Tiểu Uyển, Hạ Uyển!
Chán ghét bản thân từng nói sẽ vĩnh viễn thủ hộ cô ấy, Hạ Uyển!
......
“Từng có người cùng tôi nói qua, tình yêu càng là thâm hậu, liền giống như cốc nước dần dần được đong đầy, càng là mỹ mãn.” Cô cười khẽ.“Nguyên lai từ ban đầu, tình yêu mỹ mãn này căn bản không phải thuộc về tôi.”
Trên bầu trời kia từng giọt mưa bay lất phất......
Phảng phất đang vì thương tiếc cô mất đi tình yêu.
“Ôn Nhu, ở nơi này tôi trịnh trọng xin lỗi cô, là tôi sai, tôi......” Hạ Uyển dừng một chút, lạnh lùng nói, tôi sai bởi nhận thức một người tên là Ôn Nhu, tôi sai tại, tôi nhìn người không rõ, tôi sai tại, tôi ngu xuẩn, tôi ngu xuẩn.”
Phương Văn Hiên tức giận rống to,“Hạ Uyển, những lời này của cô là ý gì?”
“Tiểu Uyển, cậu đừng chọc giận anh Hiên, được sao?”
“A? Hai người các ngươi đều nghe không hiểu tiếng người sao? Này là ý trên mặt chữ a.” Hạ Uyển híp mắt nói,“Không phải anh kêu tôi xin lỗi sao? Nhanh như thế liền quên, Phương Văn Hiên, anh cần phải cẩn thận đừng để chưa già đã yếu đi!”
Ôn Nhu đau khổ hô,“Tiểu Uyển, cậu đừng như vậy.”
Mà Phương Văn Hiên cảm thấy bản tâm vốn đã tĩnh mịch, xẹt qua một tia đau!
Nhưng vì che giấu mà vội vã lắc lắc đầu......
Phảng phất tưởng đem loại cảm giác đau lòng này bỏ đi ra ngoài.
Ôn Nhu nhìn Phương Văn Hiên đột nhiên lắc đầu, trong mắt chợt lóe một tia ám mang.
Cô dịu dàng tại trong lòng anh nói,“Anh Hiên? Anh không sao chứ?”
“Tiểu Nhu, không cần lo lắng cho anh, anh không sao, một lát liền tốt, một lát liền tốt.” Cánh tay ôm Ôn Nhu càng ngày càng chặt.
Cô xem trước mắt hai người này càng thêm thân mật, cảm thấy đáng cười vì chính mình ngu xuẩn.
Hiện tại tuy rằng là mùa hè, nhưng mưa rơi trên người cảm giác thật rất lạnh......
Từng Phương Văn Hiên vây quanh bản thân, giống như tiểu ong mật, ong ong quấn bản thân.
Không biết từ khi nào.
Hai người bọn họ, nhân vật bắt đầu đổi chỗ.
Anh biến thành người bị tiểu ong mật quay chung quanh, mà chính mình thì là biến thành tiểu ong mật quay chung quanh anh......
Mỗi khi Hạ Uyển nghĩ đến đây đều cảm thấy phi thường châm chọc.
Một bước...... Hai bước...... Ba bước......
Hạ Uyển chậm rãi tới gần bên cạnh mái nhà, nhìn bầu trời bởi vì đổ mưa màtrở nên âm trầm.
Nhìn Hạ Uyển chậm rãi tới gần bên cạnh mái nhà, Phương Văn Hiên buông ra ôm chặt Ôn Nhu, giọng điệu khẩn trương mà chính bản thân anh cũng không phát hiện nói.“Hạ Uyển, cô làm gì? Mau trở lại đây.”
Nháy mắt bị buông ra, trong mắt Ôn Nhu chợt lóe một đạo oán hận quang mang.