Hôm nay, trời rất đẹp, ven hồ Como của Italia, một tòa biệt thự màu trắng mang phong cách Baroque được một màn mây xanh trên bầu trời che kín, yên tĩnh tú nhã.
Trên bầu trời có một dải mây nhỏ dài, lười biếng phiêu đãng, rất giống đuôi của một con mèo.
"Đường Tiểu Bảo! Đưa chiếc điều khiển máy bay con giấu ở sau lưng ra đây, sau đó ngoan ngoãn đi làm cho xong bài tập nghỉ hè của con đi!" Trong giọng nữ mười phần tức giận đó còn mang theo cả một chút hương vị êm ả, rất êm tai, rất quyến rũ, nhưng ngữ khí lại mang theo cả vẻ nghiêm túc.
Phía ngoài bãi cỏ của biệt thự, một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi mạnh mẽ đứng lại, cắn chặt răng, trừng mắt về phía người phụ nữ xinh đẹp động lòng người đứng trước mặt, tiếng nói non choẹt kháng nghị, "Không đâu, mẹ không có quyền can thiệp vào tự do thân thể của con! Còn nữa, Đường phu nhân, con lại một lần nữa phải sửa cho mẹ, tên của con là Đường Dục Thâm! Không phải Đường Tiểu Bảo!" Tên nhóc kia mặc một chiếc quần màu xanh, bên trong áo khoác là áo sơmi, đôi mắt ướt át tròn trịa, mặt mũi tinh xảo xinh đẹp, giờ phút này cậu bé đang thở phì phì nhìn mẹ mình.
Đám bạn của cậu đều rất hâm mộ vì cậu có một bà mẹ xinh đẹp thanh nhã, nhưng ngược lại cậu một chút cũng không thích. Mẹ cậu quá lợi hại, quá thông minh, lúc nào cũng có thể lôi hết tất cả những món đồ chơi mà cậu hao tổn tâm trí giấu đi ra ngoài, sau đó bắt cậu đi làm bài tập. Hơn nữa, còn gọi cậu bằng cái tên xấu xí "Đường Tiểu Bảo", cách gọi buồn cười nhàm chán này đã trở thành trò cười cho đám bạn của cậu nhiều lần rồi.
Lâm Cẩm Sắt ấn ấn cái đầu đau nhức, thật khó khăn để cải tạo tên nhóc xấu xa này, rõ ràng là chỉ biết ham chơi mà chỉ số thông minh lại cao như vậy, nghe những gì nó vừa nói xem, làm sao giống những lời của một đứa trẻ tuổi chứ? Chắc chắn là di truyền những ý nghĩ xấu xa của ba nó rồi!
"Đường Tiểu Bảo..."
"Con không phải Đường Tiểu Bảo!" thằng bé phẫn nộ nhảy dựng lên
"Được rồi, không phải Đường Tiểu Bảo... Đường Dục Thâm tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?" Ngữ khí cô hòa hoãn hẳn, cô muốn nói chuyện với nó.
"Hừ, nói chuyện gì?" Đường Dục Thâm túm lắc lắc đầu không nhìn cô, cậu còn chưa nguôi giận đâu.
"... Ừ, như vậy đi, con chắc là biết rõ, có lẽ thầy giáo của con đã nói cho con rồi, IQ của con cao tới , hoàn toàn có khả năng tiếp thu rất nhiều kiến thức mới, con hiểu ý của mẹ chứ?" Lâm Cẩm Sắt kiềm chế cố gắng không giận dỗi, ôn nhu nói. Tiểu tử xấu xa này được ba nó chiều sinh hư, tính tình hư đốn đến mức không chấp nhận được, ăn mềm chứ không ăn cứng.
"Hừm." Đường Dục Thâm từ mũi hừ ra một tiếng, có vẻ không kiên nhẫn, "Có gì mẹ nói thẳng ra đi, quanh co lề mề quá."
Trời ạ! Tiểu tử thối!
Âm thầm nắm chặt bàn tay thành quyền, giọng nói của cô càng ôn nhu hơn, nhẹ nhàng từng bước, "Ừm... Con đã có điều kiện và đầu óc trời phú tốt như vậy, mẹ hy vọng con có thể quý trọng nó, có thể học tập thật tốt, sau này có thể dựa vào thành tựu của chính bản thân mà lập nghiệp, không phải dựa vào sự bao bọc của ba mẹ, con hiểu không?" Dừng một chút, cô nói tiếp "Mẹ rất không đồng ý với cách giáo dục của ba con, sau này mẹ sẽ bàn bạc với ba sau, cho nên cũng xin con phối hợp một chút, có thể chứ?" Đủ uyển chuyển đủ ôn hòa rồi chứ? Cô mẹ nó thật là ấm ức.
"Aha, mẹ nói xấu ba nhé! Con đi nói với ba!" Đường Dục Thâm vươn ngón tay mập mạp chỉ vào cô, giống như bắt được nhược điểm của cô, cười đến vui vẻ.
Cuộc đám phán hỏng bét.
Thằng quỷ gian xảo! Dám mơ hồ đổi sang một tiêu điểm khác, thành tinh rồi sao.
Cảm giác vô lực phát ra từ nơi nào đó thật sâu trong lòng, đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ
"Tiểu thâm, con lại bắt nạt mẹ hả?"
Quay đầu nhìn qua đó, ông xã của cô đang bước đôi chân dài đi về phía bọn họ, hắn vẫn còn mặc bộ tây trang khi đi làm, dáng người cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng mỉm cười.
Tên nhóc kia vừa nhìn thấy ba, đôi mắt đã sáng lên, ôm điều khiển máy bay trong tay đi qua đó, đi tới trước mặt người đàn ông cao lớn kia, ôm chặt.
"Ba, con nói ba biết, mẹ vừa rồi nói xấu ba đấy." Nhanh nhẹn báo cáo.
"Ừm, thật không?"
Đường Lưu Nhan nghe vậy tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua bà xã của mình, người phía sau hung hăng lườm hắn, đột nhiên xoay người bước đi.
Với hai cha con cấu kết làm việc xấu này, cô càng nhìn càng thấy tức !
"Tiểu Thâm, ngoan nào, đi làm bài tập đi. Nhìn xem mẹ con giận rồi." Hắn vỗ vỗ đầu con, vẻ mặt ôn nhu nói.
Tên nhóc kia có chút không tình nguyện, mím đôi môi xinh xắn.
Đường Lưu Nhan buông cậu ra, ngồi thấp xuống để bằng với tầm mắt của cậu, thấp giọng nói, "Sau khi làm xong bài tập, ba sẽ tặng con một chú ngựa nhỏ." Sau đó nháy mắt, "Hừm ...nhưng không được để mẹ biết."
Mặt mũi tên nhóc kia cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, cười một tiếng, ôm lấy cổ ba hôn lên đó một cái, "Yêu ba nhất!" Sau đó chạy đi, vui vẻ về phòng làm bài tập.
.........
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô, "Bà xã, anh về rồi."
Cánh tay đang tưới nước cho hoa trong vườn cây bỗng nhiên cứng đờ, sau đó lại tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra, "Ừm, em biết." Người cùng tiểu ma đầu lập kế đối phó với cô rốt cục cũng xuất hiện.
Một nụ hôn dài từ cần cổ trắng ngần mịn màng của cô chậm rãi dịch chuyển lên phía trên, cho đến khi nụ hôn chạm vào vành tai cô, lại nhẹ nhàng cắn cắn, một loại cảm giác tê dại không thể khống chế bắt đầu bốc lên, vòi hoa sen thiếu chút nữa rơi xuống, đầu cô chuyển động một chút, né tránh sự đụng chạm của hắn, sau đó xoay người căm tức nhìn hắn, "Họ Đường, anh chơi trò gì đây?"
Đường Lưu Nhan cười đến vô tội, còn có một chút mềm mại ủy khuất, "Không có, em vẫn giận sao?"
Lâm Cẩm Sắt nhìn hắn, rất lâu, đột nhiên hòa hoãn nói, "Em nghĩ, chúng ta hẳn là phải nói chuyện."
"Nói chuyện gì?" Hắn hứng thú nói.
Cô hít sâu một hơi, nói với chính mình phải thật bình tĩnh, "Anh không biết là anh cưng chiều con trai quá mức sao? Việc này là không đúng, anh sẽ hại nó." Lần này là lần đầu tiên hai vợ chồng họ bàn bạc về vấn đề giáo dục con cái, lúc trước cô vẫn chịu đựng không nói ra, nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt cô càng lúc càng làm tới, đứa bé càng lớn hắn lại càng nuông chiều nó nhiều hơn.
Đường Lưu Nhan sửng sốt một hồi, đột nhiên cong môi lên lại qua đó, ôm chặt thắt lưng của vợ yêu, dán dán chặt lấy tai cô cười khẽ, "Anh không sai đâu, chỉ cần anh chiều nó, để cho nó thân thiết với anh hơn, như vậy, " hắn dừng lại, sau đó tâm trạng vô cùng vui vẻ, "Nó sẽ không cướp mất vợ yêu của anh."
Lâm Cẩm Sắt: "..."
"Huống hồ, em phải tin vào thuyết di truyền học, con của chúng ta, sau này sẽ không kém cỏi đâu." Dường như không nhận ra được sự cứng ngắc trên vẻ mặt của bà xã, hắn tiếp tục thanh thản nói, tuyệt đôi không hề lo lắng về tương lai của con.
"... Đường Lưu Nhan, anh thật ấu trĩ." Không ngờ, dục vọng chiếm giữ của hắn vẫn lớn đến vậy.
"Đó là lời khen cho anh sao, " hắn cười, "Vợ yêu của anh."
"Tóm lại anh không thể nuông chiều con cái như vậy, về sau muốn dạy dỗ cũng khó." Cô thanh thanh cổ họng, giả vờ mặc kệ sự nóng lên của hai má.
"Nghe lời em..." Trầm ngâm, "Nhưng vừa rồi anh đã đồng ý với nó rồi, sẽ tặng nó một con ngựa nhỏ."
Lâm Cẩm Sắt nguy hiểm nhướn mày, "Con ngựa nhỏ?"
Đường Lưu Nhan mỉm cười, "Yên tâm, chờ đến lúc nó làm xong bài tập, anh sẽ nói với nó rằng, tin tức bị lộ, đã bị mẹ biết, cho nên..."
Lâm Cẩm Sắt chau mày, "Đường Lưu Nhan, anh có thể ít nham hiểm chút không." Không trách nào từ bé tên nhóc kia đã không thân thiết với cô, thì ra ở giữa có người giở trò quỷ, châm ngòi ly gián, đâm bị thóc chọc bị gạo!
Người nào đó vẫn cười đến yêu nghiệt, "Vợ anh quá khen..."
...
Đáng thương cho Đường Tiểu Bảo đang vui mừng phấn chấn làm đề thi của lớp năm (mà nó mới có tuổi là lớp ấy), cho dù chỉ số thông minh có cao tới đâu cũng không ngờ chính mình đã bị người ba kính yêu nhất, sùng bái nhất, hoa hoa lệ lệ lừa dối từ lâu.