Khách sạn Đường tỳ.
Trong một nơi bí mật ở phòng tổng thống.
Có lẽ có khoảng hai mươi mấy người, tây trang màu đen, kính râm tháo xuống đặt trong tay, đứng nghiêm trang.
Không khí yên tĩnh lan vào mọi ngõ ngách, trừ bỏ một phen lười biếng giọng nammột giọng nam lười biếng.
Hắn là người duy nhất ngồi ghế trong phòng. Trên một bộ salon da thật màu trắng, chỉ có một ly rượu đỏ như máu, di động tùy ý đặt trong tay phải, hai chân vắt lên nhàn nhã.
“Cô gái, chúc mừng em còn sống.”
“Ồ? Vì sao em có thể khẳng định đó là kẻ thù của tôi? Em không phải luật sư sao, như thế nào, kẻ thù so với tôi còn ít hơn sao?”
Nghe vậy, trong lòng mỗi người ở đây đều âm thầm kinh ngạc, người phụ nữ đó là ai, dám ăn nói lỗ mãng với đại ca của họ như vậy?
Hơi suy nghĩ một chút, khuôn mặt vẫn mang vẻ không có một chút gợn sóng hay sợ hãi, hai tai lại không hẹn mà cùng dựng thẳng lên cao cao, không phải mọi người cùng muốn biết, nhưng hiếu kỳ là bản năng của con người…
“Lâm tiểu thư, em quên rồi sao, Đường minh là trong sạch, tôi là đứng đắn người làm ăn, đừng đem cái danh nghĩa xã hội đen chụp lên đầu tôi.”
“… À ừ, ngài nói sao thì chính là như vậy.” Ngữ khí trêu đùa thoải mái, nhưng ánh mắt lại dần dần đạm mạc, “Đưa điện thoại cho Hàn Húc đi.”
Sau vài giây ngữ khí đã thay đổi thành bình tĩnh uy nghiêm: “Hàn Húc nghe cho kỹ đây, dùng tính mạng của cậu mà bảo vệ tốt cho cô ấy.”
Lại là vài câu nói không nhanh không chậm, và đã cúp điện thoại.
Trong điện thoại có người rốt cục nhịn không được đành phải mở miệng ra tiếng: “Đại ca, người phụ nữ đó quan trọng như vậy sao? Còn bắt nhị ca của chúng tôi dùng tính mạng bảo vệ ả, này, này…”
Người đàn ông nhấc chiếc ly cao đế lên, xuyên qua chất lỏng đỏ rực đó, khóe miệng cong lên thần bí nói: “Quan trọng, đương nhiên quan trọng, cô ấy…”
Ngón tay thon dài tinh tế cầm ly rượu, cổ tay khẽ cong lên, đem chất lỏng trong ly uống một lần cạn sạch, trong đôi đồng tử xẹt qua một tia sáng nguy hiểm mà nóng rực
“Là ‘Bảo bối’ tôi đã tìm kiếm rất lâu rồi .”
Không khí xung quanh lập tức thay đổi, vô cùng quỷ dị và căng thẳng.
Lặng ngắt như tờ!
Mỗi người ở đây đều đã đi theo Đường Lưu Nhan nhiều năm, đều rõ ràng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Trong lòng đã hiểu rõ.
“Tôi triệu tập mọi người đến đây là có mục đích, nói vậy trong lòng các vị đã rõ ràng rồi chứ.” Tựa hồ không chút mảy may quan tâm tới việc vì chính mình mà không khí thay đổi, Đường Lưu Nhan thản nhiên ngồi đó, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được không khí xung quanh lạnh như băng, đến mức nhập vào xương tủy.
“Tìm được tên sát thủ kia, không cần bức cung, giết ngay lập tức.”
Hôm nay ra cửa tại sao lại quên xem hoàng lịch chứ.
Buổi sáng khác thường, xuất môn đại hung.
Đầu tiên là gặp một tên đào hoa, sau đó không biết tại sao lại bị “Ám Sát” viên đạn không làm cô chảy máu, nhưng thật ra lại bị một con hồ ly làm tức giận đến mức huyết khí sôi trào.
Trừng mắt với con hồ ly đang thông cáo với những kẻ cơ bắp, Lâm Cẩm Sắt cười lạnh.
Trong sạch? Ai tin được đây?
Đường minh là một tổ chức lớn, nền móng vững chắc, vùng ảnh hưởng rộng, người bình thường không có khả năng tưởng tượng, muốn trong sạch, nào có dễ dàng như vậy?
Hoàn toàn không tìm thấy sơ hở…
Nếu không phải thật sự không thu thập được căn cứ phạm tội của Đường minh, cô đơn thương độc mã phải tin tên hồ ly đó!
“Lâm tiểu thư, đã khiến cô phải sợ hãi.” Giọng nói cứng nhắc giống như người máy lập được lập trình sẵn.
Cô cong cong khóe miệng cho có lệ, “Biết là tốt rồi.”
Ánh mắt hướng ra ngoài cửa xe, thông qua gương chiếu hậu nói với tên tài xế taxi ánh mắt thần bí mà sợ hãi, “Mời chạy xe đến hoa viên biển xanh, cám ơn.” Tên lái xe thật đáng thương, chắc hẳn là sợ hãi lắm, lúc xuống xe có lẽ nên cho hắn ít tiền an ủi.
phút sau.
… Quả nhiên là rất sợ hãi.
Nhìn chiếc taxi vặn vẹo mà bối rỗi rời đi, cho đến biến mất không thấy nữa, Lâm Cẩm Sắt cất giọng cười nhạo, lúc này mới xoay người, đi tới cửa nhà mình.
Vừa đi vừa nói với người đi theo phía sau, “Anh, ở cửa chờ tôi, không lâu đâu, chỉ hai ngày thôi.”
Lấy chìa khóa tra vào ổ, khoái cảm trả thù làm cho bước chân của cô rất nhanh.
Cô sợ chết, trải qua sự việc sợ hãi vừa rồi bây giờ cô đối với người vệ sĩ mà Đường Lưu Nhan phái tới kia cơ bản không hề có tâm lý mâu thuẫn gì cả. Loại cảm giác không bài xích này, cô khi có khi không, nhìn tâm trạng của cô, lúc này tâm trạng của cô lại không ” khoái trá như vậy ” …
Vừa mới vào cửa, Lâm Cẩm Sắt đã bị chấn động .
Dưới ngọn đèn, tuyệt thế mỹ nhân gợi cảm lộng lẫy hai chân bắt chéo ngồi ngay ngắn trên ghế quý phi, một bộ đồ màu đỏ tươi bó sát người, chiếc áo gần như chỉ che khuất được vị trí mẫn cảm, khoảng da màu mật ong lộ ra dưới ánh sáng của ngọn đèn trở nên mê hoặc lòng người, thắt lưng màu km loại, chặt khít vào nửa thân dưới.
… Bên cạnh cô còn có một chiếc roi da trông rất xấu xí…
Cuồng dã, khiêu khích, nguy hiểm.
Chỉ thấy ánh mắt của tuyệt sắc mỹ nhân này khẽ khiêu khích, đồng tử lãnh nghễ nhìn cô, “Đã trở về.”
Ngô Ưu là người kì lạ nhất mà Lâm Cẩm Sắt đời này đã gặp.
Thứ nhất, rõ ràng là đại mỹ nữ, lại cố tình phải làm LES dẫm nát trái tim của vô số đàn ông. Vài năm trước, cô ổn định ngồi trên ngai vàng của hoa hậu giảng đường, gặp được bao nhiêu chàng trai trẻ si tình theo đuổi, người con gái này lại tung ra câu nói vô cùng anh dũng cũng vô cùng dọa người: “bà cô tôi chỉ yêu con gái, sinh vật ba chân mời chủ động tránh xa mét, cám ơn đã hợp tác.” ( thuần khiết … MM vô tội hỏi: vì sao là ba chân?…ha ha, chỉ có thể tự hiểu, không thể nói ra )
Thứ hai, sinh ra xinh đẹp như vậy, nhưng khi mở miệng chính là một người phụ nữ lưu manh.
Thứ ba, xuất thân là thiên kim đại tiểu thư, thân thế hiển hách chức thành dọa người, nhưng bản thân lại là một đầu bếp rất ổn, đặc sắc của Pháp, Ý, Đức, Anh hay các quốc gia trên thế giới đều có thể làm được.
Thứ tư, cô không ở được một căn hộ ở tầng cao, nhưng cũng không nên cùng cô trong một biệt thự quá nhỏ.
Thứ năm…
Không chờ cô từ trong xúc động phục hồi lại tinh thần, Ngô Ưu liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Vừa cùng bạn gái của tớ chơi trò chơi kích thích, chưa kịp thay quần áo, nếu cậu có hứng thú, hoan nghênh gia nhập.”
Lâm Cẩm Sắt lại bị chấn động .
Một lúc rất lâu sau đó, cô mới thì thào ra tiếng, “Tiểu ưu, cậu thực sự là một sinh vật vô cùng kì lạ…”
“Quá khen.”