Lâm Cẩm Sắt chậm chạp quay đầu nhìn qua phía đó.
Chỉ thấy Ngô Ưu khoanh hai tay trước ngực, hai chân xinh đẹp bắt chéo ngồi trên sô pha, ánh mắt khinh bỉ tà nghễ nhìn cô.
“Dáng vẻ nửa chết nửa sống của cậu thật đúng là khó coi đến cực điểm, còn nữa, sao bây giờ lại ở đây? Đường công tử của cậu đâu? .”
Lâm Cẩm Sắt trừng mắt nhìn, vươn tay nhào lấy cổ Ngô Ưu, chà xát, dẻo miệng nói: “Tiểu Ưu, về sau cậu chịu trách nhiệm nuôi tớ .” Đi ra khỏi tòa án hôm đó, cô ở trên ngã tư đường du đãng một ngày, không có mục đích, trong lòng bất lực, bỏ qua tên hàn Húc vẫn luôn đi theo cô kia, trực tiếp bắt xe taxi về hoa viên Biển Xanh.
Ngô Ưu hừ hừ một tiếng, trong mắt nổi lên một chút ý cười.
Cô hiểu, người này gặp chuyện phiền toái mà không giải quyết được thì chỉ biết làm nũng cô thôi.
Khẩu khí lại vẫn mang theo sự không kiên nhẫn, gỡ tay người kia ra “Đừng làm tớ tắc thở chứ… vậy cũng đáng đời cậu…cái này làm cho người ta sợ cậu chết khiếp, tớ thấy về sau cậu mà muốn xoay người thật đúng là rất khó.”
Lâm Cẩm Sắt phẫn nộ buông tay ra, tâm trạng u buồn.
Lần trước nói cô là hồ ly tinh, lần này khen ngược bị biến thành làm người ta sợ chết khiếp. Cô vát vả lắm mới trở về nhà mình được, lại bị Tiểu Ưu biến khách thành chủ ghét bỏ …
Đạo lí gì thế này.
“Sau này phải làm sao?”
“Không biết, không làm nổi luật sư nữa rồi” Lâm Cẩm Sắt hơi hơi nheo lại mắt, co hai tay lại, đem gấu mèo trong lòng ôm chặt, môi dẫn ra một tiếng thở dài nhợt nhạt, “Như vậy cũng tốt, giải thoát rồi.”
Khi tất cả mọi thứ kết thúc, lòng cô ngược lại thấy thoải mái .
… đương nhiên cũng có cái gọi là không cam lòng, phẫn nộ, không rõ ràng.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.
Pháp luật rất khắc nghiệt, nàng có thể dùng hai tay đùa bỡn nó thì cũng có thể bị nó trả đũa lại.
Là một luật sư, cô biết rõ phẩm hạnh của nghề nghiệp, giống như sinh mệnh con người rất quan trọng, bây giờ mọi việc đã bại lộ, như vậy cô không thể tiếp tục công việc cũng là điều tất nhiên.
Lúc trước…
Việc ngụy tạo bằng chứng này, thật sự là quá mức to gan.
Hai tay ảo não vò mái tóc đã rối bù. Từ lúc thức dậy đến giờ, cô không đánh răng rửa mặt, mái tóc rỗi bù ngồi ngẩn ra trên sô pha.
Cô không phải ngôi sao điện ảnh Hollywood hay là nữ chính trong tiểu thuyết để có những người đàn ông vĩ đại yêu thương cô, bảo vệ cô… cô chỉ là một luật sư thân bại danh liệt, cả đời này, cô đã có người đàn ông, trong đó đã có người làm tổn thương cô khi còn trẻ, bây giờ ra xã hội có thể trưởng thành hơn, tâm trí càng thành thục, nhưng lại không gặp được bạch mã hoàng tử, mà chỉ gặp được một con sói khoác áo da dê!
Đường Lưu Nhan …con người này tuyệt đối không đơn giản.
Năm đó cô tính kế với người khác, bây giờ phong thuỷ thay đổi, Đường Lưu Nhan tâm tính khó đoán, cô như thế nào cũng đoán không ra, chỉ là mơ hồ cảm thấy ánh mắt hắn khi nhìn cô rất quái dị khiến người ta phát lạnh… Ngay cả Hứa Thuyền cũng thay đổi, cô nhớ rất rõ anh khi còn trẻ là một thiếu niên thuần trắng tao nhã vô cùng, bây giờ lại trở thành người khiến cô không dám nghĩ tới, cô sợ khi nghĩ tới rồi anh sẽ lộ ra chân tướng tàn ác khó coi.
Lòng cô thắt lại, không hiểu tại sao lại đau đớn như thế.
Càng không biết là vì ai.
Không thể làm luật sư, được, cô chấp nhận. Nhưng mà… Cô cần phải sống, cô cũng muốn làm việc, bây giờ như vậy…cô làm thế nào có thể chạy trốn khỏi sự thảm hại này?
Ngô Ưu cũng không nói gì cả, trầm mặc cùng cô, qua hơn nửa khắc mới nói: “Chỉ cần cậu đồng ý, công ty của tớ bây giờ có thể cho cậu một vị trí”
“Cái này không quan trọng.”
Ngô Ưu tức giận nâng mắt trừng cô: “Chẳng lẽ cho cậu thành công cậu còn không muốn? Tớ nhớ khi học đại học cậu học khoa tài chính mà, như vậy thì phù hợp quá rồi?”
Lâm Cẩm Sắt khẽ thở dài, cơ thể dựa vào ghế sô pha.
“Người ta vài ngày nữa cũng vào tù rồi… ngụy tạo bằng chứng nha, ít nhất cũng phải mất nửa năm.”
Lông mi Ngô Ưu dựng thẳng lên, biểu tình cũng có chút nóng nảy, “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không, tớ nộp tiền bảo lãnh cho cậu ra ngoài?”
Lâm Cẩm Sắt khì khì nở nụ cười, đôi mắt đẹp bồng bềnh như sóng, “Đùa cậu một chút thôi mà, tớ không sợ đâu ” cô cười đến kiêu ngạo “Tiểu ưu cậu tin không, Đường đại công tử Đường Lưu Nhan tuyệt đối sẽ không mặc kệ ngồi xem. Có hắn ở đây, tớ còn sợ gì nữa?”
Ngô ưu mắt lạnh liếc cô, “Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
Lâm Cẩm Sắt thấp thoáng ý cười, cằm khẽ nâng, hai tay đặt ở trước ngực khoanh vào nhau, ánh mắt thoáng nheo lại, khóe môi hiện lên độ cong tàn khốc “Tiểu ưu tơ snois thật với cậu, tớ hoài nghi người đàn ông Đường Lưu Nhan này… tớ không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tớ đối với hắn, nhất định là có giá trị lợi dụng nào đó … cậu nghĩ xem, chỉ cần tớ vẫn còn giá trị lợi dụng, hắn làm sao có thể cứ như vậy buông tha tớ? Cho dù là có sự cản trở của luật pháp.”
Trong mắt Lâm Cẩm Sắt ý cười lạnh nhạt, giống ngày sương lạnh mùa thu
“Tiểu Ưu, có đôi khi bị người ta lợi dụng cũng không phải là chuyện xấu.”
Ngô ưu giật mình.
Một lát sau, cô mới chậm rãi nói: “Cẩm Sắt, tớ càng ngày càng không hiểu cậu.”
Cô gái lợi hại cao ngạo mà lại trí tuệ thuần lương trước kia bây giờ càng ngày càng mơ hồ đến mức khiến cô không thể nhìn ra hình dáng trước kia nữa.
Trong lòng Ngô ưu đột nhiên trào lên một loại đau buồn.
Loại cảm giác này không biết là tốt hay xấu.
Con người luôn trưởng thành, càng trưởng thành thì lớp áo trắng thiện lương càng mất đi, bắt chính mình phải khôn khéo để tự bảo vệ bản thân… nhưng Lâm Cẩm Sắt, cô giống như là một đại thụ cây trưởng thành trong bão táp, bị thương nặng, máu chảy nhiều, miệng vết thương kia dần dần đóng vảy tạo thành một vết sẹo xấu xí và hung tợn.
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy dừng lại, không nói gì nữa.
Chỉ là rất rất khẽ nở nụ cười.
Cô nên nói gì đây?
Cô không phải bông hoa mảnh mai được nuôi ở nhà kính hay ngà voi trong tháp, cô còn phải đấu tranh sinh tồn, trừ việc bắt chính mình trở nên mạnh mẽ hơn cộng với một vẻ ngoài kiên cố không phá nổi, cô còn có thể làm thế nào?
Lâm Cẩm Sắt buồn rầu .
Công việc đã mất, tài khoản ngân hàng bị đóng băng, tuy rằng ngày thường cô không có thói quen hư hỏng hay xa xỉ, nhưng khi tiêu tiền cũng là tiêu tiền như nước, bây giờ tài nguyên này đứt rồi, nguồn thu nhập lớn đã mất, cô phải làm sao.
Ở trên giường lăn qua lặn lại nghĩ ngợi thật lâu, ngay khi cô hết đường xoay xở một dòng ánh sáng tràn vào đầu cô!
Quán bar…quán bar.
Món ăn lớn như vậy sao bây giờ cô mới nghĩ ra chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Cẩm Sắt cười tủm tỉm xoay người xuống giường, để lại mẩu giấy nhớ cho Ngô Ưu, thay quần áo, kéo túi xách đi ra ngoài cửa.