Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt lạnh từ trong lòng đến cả cơ thể thì Đường Lưu Nhan mở miệng nói.
“Lâm Cẩm Sắt, muốn hiểu tôi kỳ thực rất đơn giản” hắn lại dựa lưng vào ghế, cằm khẽ nâng lên, khóe miệng gợi lên tạo thành một độ cong mị người, âm điệu lười biếng, như là không để ý tới nhưng lại như là cực kì nghiêm túc “Yêu tôi thì sẽ hiểu được tôi .”
…
Lâm Cẩm Sắt trong khoảnh khắc cảm thấy đầu binh lên một tiếng.
Dao nĩa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống .
Từ trong miệng Đường Lưu Nhan nghe được chữ “Yêu” kia, thật là một chuyện đáng sợ…
Im bặt cứng đờ nửa ngày, cô vẫn sáng suốt quyết định lựa chọn không nhìn, không nói, chỉ cúi đầu ăn bữa sáng.
Ừm… Trứng gà rán không tồi, chính là thiếu một chút muối…
Đường Lưu Nhan không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt thâm sâu nhìn cô, dáng vẻ thanh thản tự nhiên.
Rốt cục, Lâm Cẩm Sắt bị ánh mắt quá mức chuyên tâm của hắn chiếu rọi, hơi có chút bực mình, ngẩng đầu, môi khẽ nhếch, dẫn ra một nụ cười rất nhạt, “Nhan công tử đừng nói đùa, ngài không phải vừa nói rồi sao, yêu hay không yêu, có liên quan gì sao?” Sáng sớm mà đã đem vấn đề này ra bàn bạc, cô thật là không thích ứng nổi.
Nhất là khi đối tượng lại là con hồ ly giảo hoạt kia.
Đường Lưu Nhan nghe xong mỉm cười nhưng nụ cười lại lộ ra vẻ ôn nhu.
Một lát sau, hắn nói, giống như than thở, “Là tôi nghĩ quá xa rồi… Thật không biết nên bắt em phải làm thế nào mới tốt nữa… ? Lâm Cẩm Sắt suýt chút nữa lại quăng dao nĩa đi.
Ngón tay hơi xiết lại, tim dường như đập nhanh hơn vài nhịp.
Cô tức giận nâng mắt trừng lên nhìn hắn một cái ái muội như vậy, hăn rốt cục đang nghĩ gì thế?
Lời nói của hắn, thật thật giả giả, thật sự rất khó phân biệt, đến bao giờ thì hắn mới dừng việc lừa gạt phụ nữ lại đây.
Loại phẩm chất gì thế?
Trong lòng Lâm Cẩm Sắt tự nhủ chính mình trăm ngàn lần đừng đi vào sự mê hoặc của cửu vĩ yêu hồ này…
××
Bữa sáng chậm rãi mà lại kinh tâm động phách này cuối cùng cũng kết thúc.
Đường Lưu Nhan nhận một cuộc điện thoại, một mình Lâm Cẩm Sắt từ từ bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Vừa thu dọn vừa thở dài ảo não.
Cô luôn nôn nóng quá mức…
Làm việc xúc động quá mức, cho nên ngay trận đánh đầu tiên đã thất bại, bị người ta xuyên thấu, ăn trộm gà bất thành còn mất thêm nắm gạo.
Nhớ tới ánh mắt lạnh như tàn băng ngàn năm của Đường Lưu Nhan lúc ấy…nên hình dung như thế nào đây … giọng mỉa mai, hơi hơi tức giận, hứng thú xem diễn trò… còn có một chút mà cô cũng không hiểu là gì…
Đang cười nhạo cô sao?
Cười nhạo lòng tham của cô lớn quá, cười nhạo sự thăm dò vụng về của cô.
Bàn tay để trên vòi nước, mở ra, chưa đóng lại, dòng chất lỏng trong vắt từ từ chảy xuống.
Lâm Cẩm Sắt ngừng ngay động tác, sững sờ kinh ngạc.
Rốt cuộc cô bị làm sao rồi?
Vì sao lại có loại ý nghĩ này?
…thăm dò, thăm dò gì chứ…
Con người Đường Lưu Nhan này không hề có trái tim.
× ×
Sau khi rửa xong bát đĩa, Lâm Cẩm Sắt vừa lau khô tay, chợt nghe thấy tiếng báo tin nhắn của di động.
Vừa mở ra là tin tức ngân hàng gửi đến báo rằng đã chuyển khoản thành công.
=_=
Lâm Cẩm Sắt bị số tiền quá lớn đến mức người ta kinh ngạc kia làm cho sợ hãi, khóe miệng co rút, đầu ngón tay run lên, hai tay chạm vào tin nhắn, nghĩ ngợi một chút, mở dnah bạ điện thoại, tìm được số điện thoại nhấn nút gọi.
Điện thoại vang lên ba tiếng sau đó được nối.
Đầu kia truyền đến giọng nói hơi lạnh “Chuyện gì?” Khi nói chuyện còn nghe được tiếng lật giở hồ sơ soàn soạt, chắc là đang xử lý công chuyện.
Lâm Cẩm Sắt ổn định tâm trạng, muốn nói thẳng, nhưng vừa mở miệng lại là nụ cười ha ha xấu hổ, “Nhan công tử, tôi chỉ nói chơi với ngài thôi, sao ngài lại tin thật vậy? cái này không phải muốn giết chết người ta chứ…”
Đầu dây bên kia yên lặng nghe câu nói bị nhào nặn của cô, không lên tiếng, chờ khi cô dừng lại, mới thản nhiên nói nhỏ, “Lâm Cẩm Sắt, tôi là nghiêm túc .”
Trái tim Lâm Cẩm Sắt nghe câu nói đó hơi co rút lại.
Hít một hơi thật sâu, cô điều chỉnh sắc mặt của mình, nói, “Đường Lưu Nhan, tôi cũng nghiêm túc, tiền của ngài không phải thứ tôi muốn.” Nói xong trong lòng cô hơi hơi phiền muộn và tiếc nuối.
Nhiều tiền như vậy mà… Cô cũng không phải là người thanh cao đến mức “Coi tiền tài như cặn bã”, chỉ là cô hiểu rất rõ, trên đời này thật sự không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống, bất cứ có được cái gì đó cũng chính là sự trao đổi công bằng.
Số tiền lớn như vậy, không khéo bán cô đi cũng chưa được một nửa của nó;
Đường Lưu Nhan ở đầu điện thoại bên kia cười nhẹ, “Sao? Vậy em nói xem, rốt cục em muốn gì nào?” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ không chút kinh ngạc, thậm chí không hỏi tại sao cô không cần đến số tiền lớn này, chỉ là hắn bỏ qua cơ hội để cô từ chối.
Nhận thức này lại khiến Lâm Cẩm Sắt nổi giận.
Có đôi khi cô thật sự rất muốn bóp chết con hồ ly này…
Đem cô đùa giỡn vòng quanh, rất thú vị sao?
Bình tĩnh bình tĩnh.
Nhắm mắt lại, nén giận.
Cô bây giờ không có bản lĩnh chiến đấu với hắn.
Sau một lúc lâu, đến khi cô mở miệng, khẩu khí đã một phen trấn định cò kè mặc cả: “Nhan công tử cũng là người thông minh, quả nhiên biết được tâm sự của tôi… là như vậy, chuyện lần trước Tần gia nói, tôi thật sự đang rất lo lắng, cũng biết mình không có năng lực tiếp nhận bang phái gì cả…huống chi là viêm bang tổ chức lớn như vậy, cho nên tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi.”
Cô dừng lại một chút, chậm rãi nói, “Đó cũng chính là nguyên nhân tôi muốn kết hôn với ngài.”
Quyền thế, tiền tài ai mà không muốn? Cô chưa bao giờ nghĩ tới phải che giấu dục vọng của chính mình, có cơ đưa cô lại cái đỉnh ban đầu kia vậy cô tất nhiên sẽ không bỏ qua .
Nếu muốn lớn mạnh, nếu không muốn bị người đời khinh thường bản thân phải biết cách tranh thủ, biết cách hi sinh chính mình
Ví như hôn nhân.
Cô tâm tình buồn bã nghĩ, bên kia đầu điện thoại trầm mặc một lúc rồi đáp lại.
Đường Lưu Nhan cười như đang vô cùng vui vẻ .
“Lâm Cẩm Sắt, tôi sẽ không kết hôn với em, nhưng mà, việc của em, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ…”
Tiếng điện thoại bị ngắt tút tút truyền tới, Lâm Cẩm Sắt khe khẽ thở dài.
Biết được câu trả lời của Đường Lưu Nhan, tâm trạng của cô không biết là thoải mái hay nặng nề nữa…
Chỉ là cảm thấy có vài thứ đang chầm chậm thay đổi.