Nhưng nếu hắn không đến tìm cô nữa, vậy cô cũng vui vẻ thoải mái chuyên tâm đọc sách của cô.
Lúc trước đã từng nói, cô gái tên Lâm Cẩm Sắt này, không nghĩ tới thì sẽ không nghĩ tới, khi nào cố gắng thì sẽ làm việc vô cùng chăm chỉ.
Cô ở trong phòng ngây ngốc một chút, chờ đến sau khi phục hồi tinh thần lại thì đã phát hiện trời đã gần xế chiều rồi, nghĩ lại cũng không muốn ăn gì, cho nên cầm theo một vài quyển sách, định đi tìm giáo sư thảo luận vài vấn đề.
Lâu lắm rồi không tiếp xúc gì với sách vở, cô thấy chúng có chút xa lạ, nhưng trí nhớ của cô cũng rất tốt, nhận thức cũng không kém, hơn nữa bản thân lại rất cố gắng, cho nên việc học cũng đi lên rất nhanh, không phải là dùng hết sức chỉ là rất thành thạo.
Một gương mặt điển hình của mỹ nữ Phương ĐÔng cộng với học hành khá tốt cho nên Lâm Cẩm Sắt rất nổi tiếng trong khoa, hơn nữa người giáo sư này, nói là không can thiệp vào việc phát triển của sinh viên, nhưng nghĩ lại, một cô gái khéo léo linh lung thường xuyên đi nghe giảng, chân thành đứng ở ngoài cửa văn phòng, đôi mắt thiết tha mong chờ thầy giáo có thời gian rảnh rỗi để cùng bàn luận một chút để tài của cô ấy… chẳng lẽ không đủ để người ta yêu mến?
Vị giáo sư này cũng là người thầy giáo mà Lâm Cẩm Sắt thích nhất, là một người được ngành giáo dục tài chính tôn vinh là tài năng “cấp quốc gia” – thầy giáo Smith. Thầy giáo cả ngày đều cười rất vui vẻ, mái tóc hoa râm không có gì là bất thường , một cái bụng bia, khuôn mặt khi cười liền nhăn lại như vắt mì, Lâm Cẩm Sắt vẫn luôn cho rằng ông rất giống đức phật Di Lặc của Trung Quốc.
Thầy giáo Smith thời trẻ đã từng đi qua Trung Quốc, bị nền văn hóa sâu sắc dày năm ngàn năm lịch sử nơi đây hấp dẫn, hồn phách cũng nhanh chóng bị cướp đi, không để ý tới sự khuyên can của bạn bè và mọi người trong trường, dám bỏ qua bổn sự đãi ngộ đặc biệt của nước mình mà cố ý ở lại Trung Quốc hơn hai mươi năm làm một người thầy giáo bình thường, còn cưới một người vợ Trung Quốc tú lệ dịu dàng. Sau đó con gái của ông lấy một người đàn ông Italia, mẹ vì luyến tiếc con gái, ông chồng Smith lại luyến tiếc vợ, vì thế cứ liên tiếp như vậy di dân đến Italia…
Tóm lại, đất nước Trung Quốc xa xôi cùng phụ nữ Trung Quốc đến giờ vẫn lưu lại cho người thầy giáo Smith này một ấn tượng rất tốt đẹp, cho nên ông đối với học trò chăm chỉ Lâm Cẩm Sắt lại càng có nhiều hảo cảm hơn.
Phu nhân Smith cũng rất thích cô học trò sinh đẹp này của chồng. Bà đến từ vùng sông nước GiangNam, nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt, cảm thấy cô gái này tuy rằng làm cho người ta cảm giác rất bị mê hoặc, nhưng trên thực tế trong đôi đồng tử kia lại lộ ra sự ôn nhu như nước đúng là hương vị của ngườiNambộ như bà. Bởi vật cho nên, địa vị trong gia đình Smith của Lâm Cẩm Sắt cũng không giống như những người bình thường khác.
Đại họcPalermovì muốn lưu lại ngôi sao sáng trong giới tài chính này mà tốn không ít công sức, còn đặc biệt xây một căn nhà rất thuận tiện làm nơi sống và nơi làm việc cho ông. Căn nhà đó cách giảng đường chưa quá phút đi bộ, cho nên Lâm Cẩm Sắt sau khi tan học nếu không có việc gì sẽ đi tới nhà của giáo sư nhờ ông giảng bài.
Dù sao cũng tốt nghiệp chuyên ngành tài chính của trường đại học D nổi tiếng trong nước cho nên Lâm Cẩm Sắt đối với một số quan điểm học thuật rất khó hiểu của thầy Smith lại tiếp thu rất nhanh, không tự giác mà dùng thói quen”Lợi dụng sơ hở” mà cô đã học được trong nhiều năm sống trong giới luật, nhiều lần ở lớp cô nêu ra vấn đề và đôi khi là cả những quan điểm rất mới mẻ, thường khiến cho thầy giáo Smith nhìn chăm chú không rời mắt. Nhưng thầy giáo này cũng rất lạ, Lâm Cẩm Sắt càng làm cho ông xấu hổ thì ông càng yêu quí cô hơn.
Lâm Cẩm Sắt là một người phụ nữ rất thức thời và thông minh, cô tất nhiên hiểu được ông Smith vì đang thưởng thức cô cho nên mới như thế, vì thế cô ghìm nén những tạp niệm trong lòng, dụng công đọc sách.
Cuộc sống như vậy rất phong phú. Lúc trước khi đến đại học Palermo, cô luôn cảm thấy mệt mỏi, trái tim cũng ngày càng già cỗi hơn… cô luôn nghĩ có lẽ là hơi thở đầy sức trẻ ở trường đại học cùng với bầu không khí nhiệt tình không bị cản trở này cuốn đã cuốn hút cô, dường như cảm thấy chính mình như quay lại thời , tuổi, thầy giáo quan tâm, bạn cùng phòng hòa thuận, đó là tất cả những thứ lâu lắm rồi cô mới có được.
Cô gần như dùng đến tâm trạng sợ hãi “Thụ sủng nhược kinh” mà quý trọng tất cả những thứ này.
Thậm chí ở sâu trong lòng cô còn có một sự cảm kích dành cho La LẠc , tuy hắn lợi dụng cô, nhưng hắn lại cho cô một cơ hội để tái sinh. Nếu không gặp hắn, có lẽ cô còn ở bên cạnh một vách núi cao, lung lay sắp đổ, nói không chừng chỉ một chút bất cẩn là có thể rơi xuống. Dưới vách núi ấy toàn là ma quỷ.
Cô từ nhỏ đã sợ tối, sau này lớn lên, tâm hồn thuần khiết ấy lại bị vấy bẩn, nhưng vẫn sợ tối như trước, cảm thấy phải có ánh sáng mới được. Cho nên cô không thích hợp với cuộc sống hỗn loạn ở xã hội đen, làm việc ở một công ty ngoài ánh sáng mới là con đường cô nên đi.
Mùa đông ở Italia trời tối rất nhanh, Lâm Cẩm Sắt ngây ngốc trong nhà giáo sư Smith hai giờ mới quay về, hơn nửa giờ đầu tiên là thảo luận vấn đề học thuật, sau đó vợ chồng thầy giáo Smith lại giữ cô lại ăn cơm, tóm lại, đến khi cô ra khỏi nhà giáo sư, thì mặt trời đã gần lặn xuống chân trời phía tây rồi.
Đèn đường đã rực rỡ.
Cô đi từ đó về đến kí túc xá sinh viên mất khoảng hơn phút, nhưng gió trên đường thổi rất mạnh, lạnh thấu xương, Lâm Cẩm Sắt mặc một chiếc áo khoác nhung rất dày, cổ và hơn nửa khuôn mặt đều dùng khăn quàng cổ quấn vô cùng chặt chẽ thế mà cả người vẫn bị lạnh tới mức phát run.
Cô cứ như vậy giống một bà lão chậm rãi đi qua gió lạnh, nghênh đón từng cơn gió bắc với những lưỡi dao băng hàn thổi tới.
Còn chưa đi được xa lắm, con đường phía trước đã bị một con quái vật màu đen rất lớn chặn ở giữa.
Cô ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy, trước mắt rõ ràng là một chiếc xe màu đen dừng trên đường. Cũng không biết đã dừng ở đó bao lâu, thân xe hơi nghiêng nghiêng, tựa hồ chính là đang im lặng đợi cô.
Cửa kính xe tối đen , thấy không rõ người ở bên trong, nhưng chỉ cần nhìn loại xe và biển số Lâm Cẩm Sắt đã biết đó là chiếc Mescedes mà Đường Lưu Nhan cực kì yêu quý. Hàn Húc mỗi ngày đều cũng nó đứng ở cổng trường, phong cách xa xỉ, Cô giả vờ như không quen biết, cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều lắm, lông mi cụp xuống, không nhìn cô, ròi cùng đứa con ấy (cái xe Mes ấy mà) đi mất.
“Cô gái, đi đường không thèm nhìn người sao?” Một giọng nói lười biếng, có vẻ mờ ảo huyễn hoặc như trong tiểu thuyết của Phân Dương, Lâm Cẩm Sắt nghĩ là ảo giác, bước chân chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục tiến về phái trước.
Cô vội vã nghĩ đến chiếc chăn ấm đang chờ trong phòng.
Vừa mới bước đi, đột nhiên cảm thấy trên gáy lạnh lẽo, một vài bông tuyết khôn ngoan có cơ hội chui vào, trong nháy mắt đã tan thành nước đá, cô không khỏi rùng mình, co cổ lại, trừng mắt nhìn hắn, “Hàn Húc, anh to gan thật đấy?”
VỪa nói xong, cô nhanh chóng đã bị giật mình .
Đâu phải Hàn Húc, là con hồ li tinh ấy.
Hắn đang đứng ở đó, thân hình cao lớn, dáng người tao nhã, khóe miệng khẽ cong nhìn cô, tay phải còn cầm lấy khăn quàng cổ của cô, những sợi tua của khăn cũng chạm xuống dưới đất.
Lâm Cẩm Sắt không hề nghĩ ngợi, liền sải rộng bước chân tiến về phía hắn muốn đòi lại khăn, nhưng có đời nào Đường Lưu Nhan dễ dàng thỏa nguyện cho cô?Taycô vừa với tới đó, hắn liền thuận thế nắm chặt lấy cổ tay cô.
Lâm Cẩm Sắt sợ hãi, ngón tay nắm thật chặt, cũng nhanh chóng bị hắn ôm vào lòng.
Vòng ôm của hắn rất ấm áp, cùng đôi môi băng lạnh của hắn tạo thành hai thái cực đối lập hoàn toàn. Lâm Cẩm Sắt không nói gì, không thèm kêu một tiếng để mặc hắn ôm, trong lòng cũng không hề kháng cự
Hắn thổi nhiệt khí bên tai cô, “Lâu rồi không gặp, em nhớ tôi không?” Khiến cô lập tức nổi da gà, thật tầm thường, cô, mím môi, không quan tâm, phớt lờ hắn!
CÔ ước gì vĩnh viễn cũng không gặp hắn!
Thấy dáng vẻ vừa nóng nảy vừa lạnh lùng của cô, Đường Lưu Nhan chỉ luôn mỉm cười, giọng nói lại khàn khàn: “Đồ vật không lương tâm này nhưng tôi mỗi ngày đều rất nhớ em.” Dứt lời, cũng không nhìn xem cô có phản ứng gì, ôm chầm lấy thắt lưng cô đưa cô đến chiếc xe Mescedes đen.
Vừa đi vừa nói, “Đi nào, mang em đến một nơi rất vui.”
Lâm Cẩm Sắt âm thầm cười lạnh, Đường đại thiếu gia quả nhiên khác người, làm sai vẻ mặt vẫn còn như vô tội, dường như là hợp tình đúng lý… nhưng cũng đúng, hắn là chủ nhân nắm giữ quyền sinh sát cô trong tay, tất nhiên sẽ có loại sở hữu này… nhưng phiền đại thiếu gia ngài có thể đừng dùng lời nói dối trá đến ghê tởm ấy để trêu cô có được không?
Cho đến khi ngồi vào trong xe Lâm Cẩm Sắt mới phát hiện lái xe cũng không phải là hàn Húc, người “Lái xe” kia xoay người qua, cười dài nhìn bọn họ. là một cô bé, khuôn mặt tú lệ mà anh khí, mái tóc mỏng manh , từng sợi phiêu du, cô gái nhe răng cười với họ, con mắt sáng lạng, quanh người toát ra loại mỹ cảm trung tính đến kì lạ.
Lâm Cẩm Sắt cau mày, cô bé này, khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó…
Cô gái kia nhìn thấy dáng vẻ cau mày khổ sở của Lâm Cẩm Sắt, cảm thấy rất thú vị, cười cười, một tay khoát lên tấm dựa ở lưng ghế, không câu nệ tiểu tiết vẫy vẫy tay với cô, tiếng nói giòn tan, rất lưu loát, “Chị Cẩm Sắt, còn nhớ em không, Tiểu Mi nè?”
Trí nhớ lập tức đảo ngược, một thứ ánh sáng lóe lên trong đầu, cuối cùng Lâm Cẩm Sắt cũng nghĩ ra, cô bé trước mắt, không phải là cô bé phục vụ hai năm trước gặp ở quán bar “Lan” – Trình Mi sao?
Nguyên lai cô bé ấy cũng là người ở bên cạnh Đường Lưu Nhan.
Khi đó cô chỉ cảm thấy khí chất của Trình Mi bất phàm, không giống như một nhân viên đơn giản …bây giờ xem ra, dự đoán của cô lúc đó có vẻ đúng rồi . Nhưng cô cũng không thể ngờ tới là cô ấy cũng là người ở bên cạnh Đường Lưu Nhan.
Suy nghĩ đến đây, cô miễn cưỡng động môi một cái, cũng cười đáp lễ “À, có nhớ, chào em, lâu rồi không gặp.”
Thấy thái độ của cô như vậy, Trình Mi lơ đễnh, vẫn cười như vậy “Đúng vậy, nếu không phải Nhan cứ mãi không cho em đi gặp chị thì có lẽ chúng ta đã gặp nhau sớm hơn .” Khi nói chuyện ánh mắt cô ấy cứ mải miết hướng về người đàn ông với vẻ mặt bình thản bên cạnh Lâm Cẩm Sắt, ngữ khí hơi bất mãn và có vẻ oán giận.
Lâm Cẩm Sắt lại nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái. Cô ấy gọi hắn là… Nhan?
Rất quen thuộc sao.
Cách gọi thân mật như thế.
Cô không hiểu vì sao lại cứ nghĩ đến cách gọi thân mật ấy mà thiếu chút nữa quên mất nội dung chính trong câu nói của Trình Mi. Nhưng lúc này Đường Lưu Nhan đột nhiên lại mở miệng “A May, công việc lái xe là của em, cứ nói linh tinh đi xuống địa ngục là bị cắt lưỡi đấy .”
Ồ, độc miệng quá.
Khóe miệng Lâm Cẩm Sắt co rút.
Trình Mi giống như một con mèo bị giẫm lên đuôi nhanh chóng bùng nổ, trong chốc lát liền quay đầu trừng mắt với hắn, thở mạnh , nhưng đột nhiên hình như lại nghĩ tới chuyện gì đó buồn cười lắm, mắt sáng rực lên, hừ hừ cười, lạnh lạnh nói, “Em thấy hình như có người nào đó đang sợ bí mật của bản thân bị em ‘Không cẩn thận’ mà tiết lộ thì phải?”
Đường Lưu Nhan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới cô bé.
Nhưng bàn tay vẫn bá đạo nắm chặt thắt lưng Lâm Cẩm Sắt, không có chút nào muốn buông ra.
Lâm Cẩm Sắt không muốn, yết hầu hơi nghẹn. Kỳ thật cũng không cần thiết phải mở miệng nói chuyện, cách nói chuyện của hai người này căn bả là không có đường cho cô chen vào. Đó là thế giới của họ, còn cô thì không phải người ở trong thế giới đó.
“Suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, bàn tay nắm lấy thắt lưng tinh tế của cô càng mạnh mẽ hơn.
Cô không kháng cự, nhẹ nói: “Suy nghĩ xem thiếu gia tới khi nào thì mới có thể bỏ bàn tay tôn quý của ngài ra.”
“À.” Hắn chậm rãi trả lời, nhưng khi đáp lại thì bàn tay hắn căn bản không có ý muốn chuyển rời.
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Nghiêng đầu, nâng mắt lên nhìn người nào đó ngồi bên cạnh cô, ngón tay giật giật, cô bình tĩnh nghĩ: rất muốn…
Rất muốn bóp chết hắn nha…