Hai người vừa lên xe, chỉ cần một ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ của Đường Lưu Nhan, Trình Mi nhún vai rất thức thời ngoan ngoãn bước xuống xe. Bàn chân cô vừa chạm xuống đất, Mescedes đen bị nhấn ga lao vút đi, trong chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Đường Lưu Nhan ngồi trên ghế điều khiển, liếc mắt một cái nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
Cô quá mức bình tĩnh.
Ngay cả đôi mắt cũng rất đạm mạc , phảng phất giống như một mặt nước không gợn sóng.
Ánh mắt hắn cũng tùy ý u ám hơn, lúc này xe đã chạy ra ngoài thành, có rất ít người qua lại, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng tới chiếc xe. Hắn đột ngột phanh lại. Rất bất ngờ, lúc trước quên chưa nói, Lâm Cẩm Sắt đang ngẩn ngơ cho nên vì động tác dừng xe này của hắn mà xô về phía trước theo quán tính.
Cô sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng lại, đã được một bàn tay ấn lại về vị trí cũ.
“Hừ, đồ nhát gan.” Ngay sau đó, bên tai là một tiếng cười giễu cợt, ngạo mạn , vô cùng khiêu khích.
Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi quay đầu đi. Cô không có sức lực để quan tâm tới hắn.
Nhưng Đường Lưu Nhan lại không định buông tha cô. Nhìn thấy phản ứng của cô, đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, hai hàng lông mày chau lại, hành động đó có vẻ hơi trẻ con.
Hắn vươn tay quay đầu cô lại phía mình, không một chút chờ đợi mà hôn xuống.
Hắn rất cần dùng cách này để chứng minh xem hắn có một chút xíu nào vị trí trong lòng cô hay không.
Nụ hôn của hắn rất nhẹ, chỉ là xoay xỏa tinh tế trên đôi môi cô, thậm chí không có xâm nhập, càng không hề thăm dò, đơn thuần chỉ là hôn cô mà thôi. Nhưng không ngờ rằng Lâm Cẩm Sắt vẫn giãy dụa như một phản xạ có điều kiện, nhưng cô chỉ là run rẩy một chút, đột nhiên lại nhiệt tình đáp lại hắn.
Cô lướt qua ghế ngồi, sải sang ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn. Đầu lưỡi khéo léo linh hoạt tiến vào miệng hắn, chơi đùa quấn quýt lấy lưỡi hắn.
Đường Lưu Nhan tựa vào ghế dựa sau lưng, mặc kệ để cô hôn. Nơi sâu thẳm trong đôi mắt hắn khó hiểu nhìn cô, trong đôi đồng tử u ám mơ hồ hiện lên một luồng sáng.
Hai tay cô ôm nhanh lấy cổ hắn, nhắm mắt lại, chuyên tâm hôn hắn, lông mi cô run rẩy giống như lá cây chuyển động trong gió.
“Cô bé, em có biết bây giờ em đang làm gì không đấy?” Khi lên tiếng lần nữa, tiếng nói đã khàn khàn đầy ám muội.
Lâm Cẩm Sắt không trả lời hắn, mở mắt ra, ánh sáng trong mắt cô dưới ngọn đèn vụt tắt, không ngừng chuyển động.
Đường Lưu Nhan kéo tay cô ra, lạnh nhạt nói, “Nói, em có biết.” Thật là cố chấp.
Lâm Cẩm Sắt tựa trán lên trán hắn, nhìn hắn, chóp mũi kề chóp mũi, mắt cô rất sáng, đôi môi đỏ mọng, chóp mũi giống như có một tầng sương mù bao phủ, dáng vẻ đó, vô cùng đáng thương…
Cô nói, “Tôi muốn ngài.”
Môi Đường Lưu Nhan cong lên, người phụ nữ này coi hắn là cái gì đây? Đồ vật an ủi à?
Trong lòng đột nhiên trào lên một dòng nhiệt lưu phức tạp mà đau xót, trái tim, từng nhịp từng nhịp đập là từng lần, từng lần đau đớn.
“Không cho tôi, tôi đi tìm Hứa Thuyền.”
Cuối cùng khí giận cũng bốc lên, hắn đẩy cô ra, cắn xuống chóp mũi của cô một cái.
“Cô bé hư đốn!” Hắn thật thật giả giả nghiến răng nghiến lợi .
Lâm Cẩm Sắt, cô bé hư đốn này, từ nhỏ đã là tai họa hắn . Nhưng trái tim của hắn chính là một loại vật thể nhu nhược, muốn che chở cho cô vô điều kiện, không thể để cho người khác chạm vào trái tim mình, lại tự mình đánh vào đó, đau đớn ấy, cũng là đáng đời.
Không khí trong xe nóng rực lên, lúc trước là sợ cô bị lạnh, cho nên Đường Lưu Nhan bảo Trình Mi đặc biệt từ chi nhánh Đường minh bên Đức gọi đến một nhân viên chuẩn bị cho công tác giữ ấm trong xe thật tốt, cho nên giờ phút này trong xe ấm áp như mùa xuân.
Lâm Cẩm Sắt từng tấc từng tấc kéo bộ lễ phục màu đen của mình xuống, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng. Từ đầu đến cuối cơ thể cô đều rất gần hắn, chậm rãi cọ xát, chậc chậc, ý dụ hoặc lúc đó, thật là vô cùng quyến rũ…
Đường Lưu Nhan ngây ngẩn nhưng cũng không có ý định khống chế cảm xúc đang sôi trào trong cơ thể hắn.
Lâm Cẩm Sắt vốn rất kiêu ngạo nhưng giờ khắc này cô lại đang dựa đầu vào ngực hắn, hơn nữa cô lại đang cô ý hành động như vậy, làm sao có thể không làm người ta phân tâm?
Đêm khuya, trên con đường của đảo Sicilia, ánh đèn mờ nhạt thấy biến cũng không sợ hãi mà tiếp tục chiếu sáng, ngẫu nhiên có một hai chiếc xe ô tô gào rú mà lướt qua, kéo theo đólà từng trận gió lạnh, trong chớp mắt đã không còn tháy bóng dáng nơi cuối đường nữa.
Nhưng không có một ai biết được, trong chiếc Mescedes đen xa hoa đang đứng bên lề đường có một màn hương diễm đến mức nào.
Cả cơ thể Lâm Cẩm Sắt đã hoàn toàn lộ ra, cô ôm cổ hắn, ngồi trên đùi hắn, cắn môi, từng chút từng chút để hắn tiến vào trong cô.
Cô rất đau. Nước mắt đã bắt đầu chảy ra, nhưng vẫn chỉ giống như trước, không một tiếng động nào, chỉ là nghẹn ngào và cũng chỉ có những nước mắt như trong suốt như trân châu rơi xuống dưới.
Cô vừa khóc, trái tim Đường Lưu Nhan lệch đi mất một nhịp, nhưng dục vọng của hắn…lớn quá rồi . Nhưng hắn nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô dùng đôi chân dài mịn màng kia kẹp chặt hắn, không tiếng động lắc đầu.
Từ trong yết hầu Đường Lưu Nhan phát ra tiếng cười khẽ tự giễu, mơ hồ giống như tiếng thở dài.
Hắn hiểu, cô đang làm đau chính bản thân mình, cô muốn thế. Tự ngược bản thân là đủ rồi, còn cố tình ép hắn…
… Hừ, cô bé này vô cùng tùy hứng và ép buộc người khác.
Cửa kính xe màu đen trên đường nhiệt khí khiến cho mơ hồ, xung quanh trở nên im lặng khác thường, trong xe ngoài xe, nhờ có lớp kính dày này tội ác an toàn tồn tại, tạo thành hai thế giới.
Tối hôm đó, Lâm Cẩm Sắt không theo Đường Lưu Nhan về nhà hắn.
Cô đi đến nhà giáo sư Smith. Bà Smith, người phụ nữ dịu dàng này đến từ vùng sông nước GiangNamcủa Trung Quốc, từ nụ cười trên mặt đến tâm địa đều vô cùng hiền lành, thiện lương . bà cũng không hỏi vì sao muộn thế này mà Lâm Cẩm Sắt vẫn một thân một mình xuất hiện ở trước cửa nhà họ, càng không hề tỏ ra nghi hoặc khi cô khoác lên mình bộ tay trang của đàn ông.
Bà chỉ nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn chiếc xe ô tô màu đen nằm im lặng cách đó không xa, sau đó mỉm cười dẫn cô vào phòng khách ấm áp, đưa cô một đôi dép trong nhà bằng nhung, rồi dúi vào tay cô một ly ca cao vãn còn bốc khói.
Đêm khuya hôm đó , lão giáo sư đáng thương bị vợ túm ra từ ổ chăn ấm áp, cùng Lâm Cẩm Sắt thức trắng một đêm đàm đạo.
Sáng hôm sau, giáo sư Smith một đêm không ngủ ngáp trong lớp học, tuyên bố thu nhận Lâm Cẩm Sắt làm đệ tử thân cận nhất của ông.
…
Khi Thượng đế đóng một cánh cửa với bạn, thì ngài đồng thời cũng mở ra cho bạn một cánh cửa khác.
Lâm Cẩm Sắt trên phương diện học tập luôn xuất sắc hơn những người khác rất nhiều, tuổi cô không còn trẻ, nhưng sự trầm ổn, kinh nghiệm sống phong phú …đó là những ưu thế của cô. Ở khoa tài chính đại học Parlemo, không có người nào là không ghen tị với cô, bởi vì cô có thể nhận được sự chú ý của một trong những học giả xuất sắc nhất trường trong giới tài chính ngài Tony, và lại còn lọt vào mắt xanh của giáo sư Smith
Búp bê Phương Đông này, việc đọc sách cũng cực khổ tới mức người ta ngưỡng mộ.
Bỏ qua chuyện một đêm đó không về kí túc đi còn lại cái bàn dựa vào góc khuất của chiếc cửa sổ ở phòng đọc thư viện, chỉ cần không khóa, luôn có thể thấy hình ảnh của cô, quả thực chính là đem sách làm cơm ăn, đem sách làm gối ngủ…
Vốn đã rất gầy, bây giờ lại càng gầy hơn, khuôn mặt mỏng manh, ánh mắt càng lúc càng to ra , màu da trắng nõn gặp mùa đông Địa Trung Hải không có chút ánh mặt trời nào khiến cho tái nhợt, không nói khoác, thực sự cô chính là bản sao của Lâm Đại Ngọc thời xưa.
Vì thế, có người đang mất hứng .