Qua vài ngày lại có tin tức lưu truyền Ninh Vương điện hạ chuẩn bị làm thọ yến cho Giang phi nương nương. Vì đổi lấy một nụ cười của Giang Phi nên cho người thuần thú huấn luyện tuần lộc trong vườn. Lộc uyển không ngừng có người dạy thú bị trách phạt, nghe nói tuần lộc không nghe theo sai khiến, đừng nói là kéo xe, ngay cả ăn uống trong ngày thường cũng ít đi.
Tin tức nho nhỏ này lại không làm phiền đến Ninh Vương. Phủ Ninh Vương lại mở tiệc ca múa. Tất nhiên là ta và Lâm mỹ nhân cùng được mời. Ta bèn cáo ốm không đi, hiện nay đã có Phùng ngự y yểm trợ, nên bệnh này đã được danh chính ngôn thuận. Ninh Vương đến thăm ta một lần, thấy ta bệnh đến mặt mũi tiều tụy, liền dặn dò Mị Nhụy chăm sóc chu đáo rồi không hề đến nữa. Nghe nói trong phủ lại có mỹ nhân mới đưa đến, còn có thêm một cây đàn hạc phượng thủ cổ xưa (1). Nghĩ đến mỹ nhân mới mẻ mịn màng kia giống như một loại nhạc khí thần tiên, càng dễ thu hút toàn bộ ánh mắt của y.
(1): Đàn hạc phượng thủ là một loại đàn có nguồn gốc từ Ấn Độ truyền vào Trung Quốc thời Đông Tấn, đến sau thời nhà Minh thì thất truyền. Hình minh họa: ... 611963.jpg
Ánh nắng hôm nay rất tốt, ta bèn bảo Mị Nhụy chải chuốc trang điểm, gương mặt tỉ mỉ dùng tô chút lá son, nhìn đảo qua đã không còn thấy dáng vẻ bệnh hoạn trước kia. Mị Nhụy thấy ta phấn chấn khá cao bèn hỏi: "Chủ tử muốn đi đâu, cần nô tỳ phải chuẩn bị một chút không?"
Ta nói: "Thú uyển."
Mị Nhụy hơi giật mình, vạn lần không nghĩ rằng ta sẽ muốn đi đến đó. Thấy nàng im lặng không nói lấy đồ trang sức cho ta, ta ngược lại cảm thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi nàng: "Chỗ Thái tử có hỏi được gì không?"
Nàng quay đầu lại nói: "Chủ tử không cần phải lo nghĩ."
Thấy nàng nói như thế nên ta không hỏi nữa, chỉ nói: "Đổi một đôi giày nhẹ có đế mỏng đi, đường ở thú uyển cũng không dễ đi."
Nàng gật đầu đáp vâng, lại lấy trâm phượng vàng tím muốn cài lên cho ta, ta khoát khoát tay nói: "Khỏi cần, vào thú uyển, mang nhiều ngược lại vướng víu."
Ta thay bộ áo tay hẹp của người Hồ, tóc cài trâm ngọc hình song phượng, Mị Nhụy hơi ngỡ ngàng nói: "Chủ tử, dáng vẻ này của người như thay đổi thành một người khác."
Nhìn trong gương đồng lớn ở góc tường, đối diện gương đồng lớn được trang trí rất nhiều hoa cỏ, phối với cái giá tử đàn chạm khắc long phượng rất nguy nga tráng lệ. Mà người ở giữa gương cũng xương nhỏ eo thon, áo đỏ răng trắng, cùng với gương đồng tô điểm cho nhau. Ta nói: "Có gì không thích hợp à?"
Mị Nhụy chần chừ một lúc, cuối cùng nói: "Chủ tử, nô tỳ nhìn hơi hoa mắt."
Ta quay đầu nhìn nàng một cái, rồi cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Ninh Vương thích chăn nuôi các loại động vật quý hiếm, bởi thế thú uyển phải thật lớn. Từ ngoài nhìn vào thấy đấu củng (2) lần lượt thay đổi, ngói vàng che đỉnh, hơn hẳn chỗ ở của bọn ta. Nhìn sơ qua sẽ không có bất cứ ai rằng nơi đây là một nơi chăn nuôi động vật. Trong mắt của ta, chỉ e là trong lòng y, thú cưng được chăn nuôi còn cao giá hơn cả mỹ nhân được tặng.
(2) Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu. Hình minh họa:
Đi qua hành lang tử đàn chạm khắc, từ cổng tròn nhìn qua chỗ lầu thủy tạ, đó là Lộc Uyển. Nguyên nhân là sợ những con tuần lộc hiền lành chạy lạc đường, Ninh Vương cố ý cho người đào mương ở bên cạnh nhà thủy tạ, dẫn nước sông tới, chỉ chừa một cái cầu gỗ nho nhỏ bắc ra bên ngoài. Vừa để không gian hoạt động của tuần lộc thoáng đãng, vừa khiến chúng nó không bị lạc đường, giữ gìn sức sống tươi mới để sử dụng được năng lực của chúng nó.
Tất cả cũng vì chỉ là một chữ “thuần” mà thôi.
Bọn ta bước lên cầu nhỏ, bởi vì Phùng Quốc Đống có đánh tiếng trước, nên Vương công công phụ trách tuần lộc đã sớm ra nghênh đón cười nói: "Mỹ nhân đã tới?"
Mị Nhụy sớm lấy một thỏi bạc nhét vào lòng bàn tay y. Y liền mỉm cười nhận lấy và nói: "Mỹ nhân đến đây phải chăng muốn lấy lộc nhung tươi?"
Cơ thiếp trong phủ vì tranh nhau để Ninh Vương vui lòng nên dùng thủ đoạn gấp bội lần. Có lẽ y đã nhìn quen từ lâu nên cũng không nhiều lời, chỉ suy đoán theo lẽ thường. Ta cười nói: "Nghe nói sắp tới thọ yến Giang phi nương nương, công công vì muốn lấy được tiền thưởng trên thọ yến nên mới sai người lái xe tuần lộc để đổi lấy tiếng cười của Giang phi nương nương, không biết có phải hay không?"
Vương công công cười nói: "Tai mắt của mỹ nhân thật nhanh nhạy, việc này mà cũng biết. Chỉ tiếc, khi tuần lộc ở Mạn Bắc kéo xe trên mặt tuyết ngày đi trăm dặm không thành vấn đề, nhưng đến nơi này lại trở nên ủ ê. Lão nô nghĩ hết biện pháp cũng không có thể làm cho chúng nó chui ra khỏi chuồng, đi lại nửa bước.”
Ta cười nói: "Hay là để cho ta xem thử nào, nói ra chúng nó đến từ quê của ta mà..."
Vương công công vui vẻ nói: "Mỹ nhân cũng tới từ Bắc Cương?"
Ta mỉm cười gật đầu, đi theo y về phía trước, lại gặp mấy con tuần lộc trong lộc uyển. Chúng nó co ro ở trong một góc tối của vườn, mất hết đi vẻ tung bay nhảy nhót trong trời tuyết, ta tiếc rẻ nói: "Tuần lộc như vậy còn giống tuần lộc sao?"
Vương công công thở dài không nói, trên mi tâm cũng lộ vẻ vô cùng lo lắng, cuối cùng nói: "Mỹ nhân có biện pháp gì không?"
Ta nhìn lại y rồi hỏi: “Nếu công công tin tưởng ta thì để ta lái thử xem sao?”
Vương công công kinh ngạc nói: “Vậy sao được? Mỹ nhân yêu kiều cao quý, huống chi những con tuần lộc này vẫn chưa được thuần hóa. Nếu như lỡ xảy ra chuyện thì lão nô làm sao đảm đương nổi đây?”
Ta cười nói: "Công công, ban đầu Vương gia sai người chở tuần lộc về từ Bắc Cương về cũng chẳng qua vì đổi lấy một tiếng cười của Giang Phi nương nương. Hôm nay mười mấy con tuần lộc chỉ còn lại bốn con mà thôi. Nếu công công thật sự không nghĩ biện pháp, e rằng Vương gia trách tội xuống..." Ta ngừng một chút lại nói, "Huống chi thân phận mỹ nhân như bọn ta trong vương phủ không biết có bao nhiêu người. Nếu như xảy ra chuyện gì thật, có lẽ Vương gia chỉ cười một tiếng rồi thôi..."
Ta vừa đến chỗ này, tất nhiên y biết là ta có mục đích mới đến, không mưu mà hợp. Y suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: "Vậy mỹ nhân cẩn thận một chút."
Cuối cùng y gật đầu đồng ý, đeo vào dây cương cho bốn con tuần lộc dẫn ra ngoài, chỉ thấy trên dây cương kia dát vàng nạm ngọc, được ánh nắng chiếu rọi lấp lánh chói cả mắt ta. Vô cùng phú quý, Ninh Vương đối với thú quả thật là tốt hơn người nhiều.
Có điều bốn con tuần lộc còn sót lại cũng mang tinh thần ủ rủ, chậm chạp, đi rất lâu mới đến trước mặt ta.
Ta lấy muối trong tay của Mị Nhụy, đưa tay ra đút cho chúng nó. Lúc này bọn chúng mới hơi có tinh thần, thè lưỡi ra ngoài liếm ăn. Vương công công thấy vậy thán phục không ngừng nói luôn miệng: "Chuyện gì đã xảy ra, bọn nô tài cũng đút muối cho chúng nhưng bình thường chúng cũng rất xa cách."
Ta mỉm cười không nói, bước lên xe tuần lộc, giơ lên roi da, vung một roi trong không trung. Ban đầu tuần lộc không nhúc nhích, nhưng lỗ tai dựng lên lắng tai nghe ngóng, dường như nghe được âm thanh quen thuộc. Ta lại vun roi hô lên, bọn chúng liền chậm chạp cất bước đi, rồi sau đó càng lúc càng nhanh, chạy chậm dọc theo lộc uyển. Vương công công thấy vậy cười hớn hở.
Băng đóng rất dày, tuyết đọng kéo dài, trước đây không lâu, ta cũng vung roi da gào thét cưỡi xe tuần lộc trong cảnh sắc này. Chỉ có điều hôm nay cuối cùng ta cũng không trở về trước đây được nữa. Nhưng ta biết trên thế gian này, mùa đông lạnh lẽo được ở trong sự ấm áp của người thân cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Đương lúc ấy thì xe tuần lộc đột nhiên hoảng hốt, bước chân lộn xộn không hề đi về phía trước nữa, ngược lại còn lui về phía sau. Ta vội ghìm cương, muốn không chế bọn chúng lại. Nhưng chúng vô cùng kinh hoảng, kêu lên ô ô, lui ngược không chịu tiến lên trước.
Ta dùng hết sức lực toàn thân để ghìm lại cương tuần lộc, cảm giác được dây cương khảm vào lòng bàn tay rất đau. Bỗng nhiên lúc đó bọn tuần lộc yên tĩnh lại, không vùng vẫy nữa. Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn ngẩng đầu lên lại nghe thấy một tiếng gầm to, trong tầm mắt là hai con mãnh hổ một trái một phải đứng hai bên xe tuần lộc của ta. Đôi mắt sáng ngời, đầu lưỡi đỏ lòm đang chảy nước dãi.
Lúc này ta mới phát hiện, bọn tuần lộc không phải là không muốn chạy, mà là hai chân đang run lên va vào nhau.
Ta nhìn kỹ hai con hổ này một chút, hình thể đều đặn xinh đẹp, bộ lông vàng đen bóng mượt, đôi mắt màu nâu vàng hiện lên vẻ hưng phấn khi nhìn thấy con mồi. Trong cổ họng có tiếng gầm gừ biểu hiện đã chuẩn bị sẵn sàng, cho thấy dã tính vẫn chưa hết, thường ngày vẫn ăn động vật sống.
"Chủ tử..." Nghe thấy tiếng la thất kinh của Mị Nhụy, ta mới giật mình tỉnh lại. Mặc dù con hổ hùng tráng oai vệ, nhưng rốt cuộc cũng là con hổ thôi. Ta thưởng thức hai con hổ này cũng hơi lâu, không hề có một hành động nào nên có của thiếu nữ nhỏ bé, nên vội vờ bủn rủn chân, ngồi bệt trên xe tuần lộc.
Ngẩng đầu lên mới nhìn rõ bên đài ngọc thạch trắng có một bóng dáng màu tím nhạt nhẹ nhàng đứng đó, áo cổn (3) mão vàng, cao lớn sang trọng, mặt như chạm khắc. Chính là Ninh Vương. Đôi mắt y lạnh như băng, bên cạnh còn có hai con mãnh hổ. Y đưa một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu một con hổ trong đó. Con hổ kia liền híp mắt hưởng thụ, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng còn đánh giá ta mập béo.
(3): Áo cổn là áo lễ phục của hoàng tộc.
Hai con khác bên cạnh xe tuần lộc thì hăng hái bừng bừng nhìn bọn tuần lộc đáng thương. Chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng thì bọn chúng sẽ chọn ăn ngay lập tức.
Ta vất vả lắm mới vịnh rào bảo vệ xe tuần lộc đứng dậy, dưới ánh nhìn của con hổ, hai chân run run bước xuống xe tuần lộc, quỳ gối lên đường rải cát vàng trước xe hành lễ với Ninh Vương.
"Nghe thái y nói nàng bệnh vẫn chưa khỏi, cho nên yến tiệc hôm nay cũng mặc nàng nằm nghỉ ngơi trên giường, không ngờ nàng lại có tinh thần đến đây đùa nghịch?"
Thấy tay y vịn bên hông theo thói quen, tất nhiên nơi đó là nơi đeo kiếm, khiến ta không khỏi cả kinh. Chẳng biết tại sao nhớ đến cảnh y giết chết Tôn mỹ nhân trước sân, hơn nữa còn có mấy đôi mắt hổ đang nhìn, trái tim lại bắt đầu đập điên cuồng. Thân thể không có võ công quả nhiên khác biệt rất lớn với người có võ nghệ. Vì biết bản thân không có võ nên ta cũng biết sợ hãi.
Nói lẩm bẩm: "Thiếp thật chưa hết phong hàn, sợ lây bệnh cho người bên cạnh, lúc này mới..."
Y cười khẩy lạnh lùng: "Vậy nàng không sợ lây bệnh cho tuần lộc của bổn vương à?"
Ta cúi đầu nói tiếp: "Thiếp càn rỡ rồi, chỉ vì mấy con tuần lộc này đến từ quê nhà của thiếp nên thiếp mới nhất thời ngứa ngáy tới thử một chút."
Lời của ta muốn khiến y nhớ lại cuộc sống quân lữ thúc ngựa ở Bắc Cương năm đó. Một lúc lâu không nghe thấy y lên tiếng, lại thấy tay y vòng về từ bên hông, đáy lòng ta thở phào nhẹ nhỏm. Lúc này mới nghe y nói: "Bổn vương cũng quên mất nàng đến từ Bắc Cương, xem ra hoàng huynh của ta cũng tốn không ít tâm tư."
Ta nghe rõ thấy sự châm chọc trong giọng nói của y, cúi đầu nói: "Thiếp biết..."
Tuần lộc đi vài bước đến gần vạt áo của ta, chỉ nghe y nói: "Nàng biết cái gì? Nàng đã nói biết, vậy kế tiếp nàng biết bổn vương đương muốn làm gì sao?"
Trong giọng nói của y có hơi chút bực bội, cộng thêm một câu nói mà y cứ xoay quanh, ta liền có phần không biết phải trả lời thế nào. Nghĩ thầm Ninh Vương này làm sao vậy, bởi vì trong quân lữ y luôn nói chuyện đơn giản vắn tắt, thêm phần lời nói của y luôn luôn nói một không hai, sao hôm nay lại nói nhiều vậy?
Ta suy tư đáp: "Vương gia, thiếp biết thọ yến nương nương cận kề, nghe nói không ai điều khiển được xe tuần lộc, chi bằng vương gia cho thiếp một cơ hội để thiếp thể hiện bản lĩnh?"
Mục đích ta đến đây cũng là vì vậy, nghĩ thầm y vừa nhìn thấy tài nghệ của ta thì theo lý nên đồng ý. Với việc y hiếu thảo với mẫu phi, ta làm thế không phải chính là giải quyết vấn đề nan giải trong lòng y sao?
Vậy mà giọng điệu của y không hề thấy chuyển biến tốt đẹp, vẫn sắc bén lạnh lẽo như cũ: "Chỉ là điều khiển tuần lộc thôi mà phải để cơ thiếp của bổn vương tự mình ra sân sao?"
Sao ta lại quên mất, ta thuộc về vật phẩm tương đối quý trọng, cũng không thể nào đánh đồng với hạ nhân tay chân vụn về? Ta làm thế này lại là khiêu chiến với sức hấp dẫn của Ninh Vương. Thử nghĩ xem, cơ thiếp của Ninh Vương tình nguyện biểu diễn với tuần lộc cũng không muốn hầu hạ y thì làm sao y chịu được?
Ta vội nói khẽ: "Thiếp chỉ muốn san sẻ với vương gia. Biết vương gia phiền não vì thọ yến của nương nương nên thiếp nghĩ bình thường nương nương cũng đã thấy nhiều tuần lộc được điều khiển, nhưng thiếp có thể hòa theo tiếng nhạc, khiến cho tuần lộc đạp múa theo, nghĩ rằng có thể đổi được một tiếng cười của nương nương."
Quả nhiên y tăng lên hứng thú, tức giận trên mặt giảm xuống. Rất có thể đã nghĩ thông suốt ta đến đây cũng chỉ vì đi đường vòng tranh thủ tình cảm, để gây sự chú ý của y, cũng không hề xem thường lừa dối y. Cộng thêm y là con hiếu thảo, hành động lần này của ta có thể nói là trúng tim đen. Dù mặt y còn lạnh nhưng lại nói: "Tốt, để bổn vương xem thử tài nghệ nàng ra sao."
Y khoát tay chặn lại, bốn con hổ chưa thỏa ước nguyện không thể làm gì hơn là bị người chăn dẫn ra ngoài.
Tài nghệ này là từ Tiểu Thất ra, lần trước nói đến con rắn bò theo xà ngang đến phòng của ta, gấu đen nửa đêm đến gõ cửa, con khỉ ngồi trên ghế cầm chén trà của ta uống. Ta thuận tay cầm cây roi, nghĩ thầm bất cứ thứ gì rơi vào tay mình cũng phải quấn nó lại, chế thành canh rắn ngũ vị hương, tay gấu kho tàu, não khỉ xối mỡ thì sát vách bỗng vang lên tiếng cười nhẹ nhàng như gió đêm hiu hiu. Con rắn, gấu đen và con khỉ đột ngột xuất hiện cũng bỗng dùng tốc độ cực nhanh bỏ đi. Trong nháy mắt tất cả đều biến mất không thấy tăm hơi. Giờ ta mới hiểu được, những loại thú này đến phòng ta cũng không phải tình cờ, mà rời khỏi phòng ta cũng không phải ngẫu nhiên.
Ta nghĩ hết cách để Tiểu Thất dạy ta tài nghệ này để dễ săn thú hơn. Nghĩ đến có được nó thì khi săn thú cũng không cần phải chạy đến vã mồ hôi cả thân. Chỉ cần đứng ở đó, thổi âm ngay trạm gác triệu hết muôn thú trong rừng đến. Tối nay thích ăn cái gì thì cứ trực tiếp gõ bất tỉnh con đó, xối lên một chút dầu ớt đỏ là có thể ăn ngon lành, chẳng phải là dễ dàng sao? Tuy Tiểu Thất sống chung với ta lâu nhưng sống với muôn thú càng lâu hơn. So ra tình cảm của y với loài thú còn khá hơn với ta, biết được ý nghĩ của ta thì sống chết cũng không chịu. Cho đến lần này, biết lực phá hoại thường ngày của ta cơ bản không còn, cộng thêm ta lấy được lòng tin của y, lại có khi cũng sờ sờ đầu chó con, cho gà con ăn, trong mắt cũng bớt đi vài phần đói khát thấy thú tựa như thấy thịt, trong miệng cũng không còn nhỏ dãi nữa, dịu dàng uyển chuyển hơn rất nhiều. Cho nên y mới miễn cưỡng dạy ta.
Thật ra thì Tiểu Thất sai lầm rồi. Ta vẫn là ta, nhìn thấy tuần lộc là đã thấy cảnh lột thẳng lớp da, mùi hương thịt nướng ngào ngạt, thấy được lợi ích nó mang đến cho ta. Mãi mãi ta cũng sẽ không trở thành Tiểu Thất, nhìn từng tính mệnh thành trời cao ban thưởng, không đành lòng làm hại. Ta chỉ là người bình thường mà thôi, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, nếu như ngươi phụ ta, ta tất sẽ đòi lại.
Nhưng ta có giả trang thành dáng vẻ theo mọi người kỳ vọng thì vẫn khong thích kẻ giả dạng, căm thù đến tận xương tủy kẻ giả dạng có thể khiến mọi người vui vẻ. Đơn giản là từ lúc ta chào đời ta vẫn đang giả trang, có lúc giả trang đã lâu nên mình cũng cho rằng mình chính là kẻ đó.
Trước kia là thế, hiện tại cũng chỉ là đổi thành thân phận khác, đối với ta thì có gì là khó?
Vương công công khó hiểu nhìn dây cương tuần lộc, lại bảo người kéo đi qua lối duy nhất vòng ra phía ngoài, run run rẩy rẩy, do do dự dự nhìn ta vài lần, sợ chỉ cần không để ý ta cẩn thận thì chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ của Ninh Vương giao, mà còn dạy bậy tuần lộc, khiến cho bọn chúng hướng ra ngoài không gian tự do. Dù sao mới vừa bị bốn con hổ dọa, có cơ hội không chạy mới lạ.
Ta tiện tay ngắt mấy lá liễu bên cạnh dòng suối, cuốn thành chiếc kèn, đặt lên mép, thổi thử một chút âm thanh. Bọn tuần lộc cũng ngừng ăn cỏ lại, đôi mắt lặng lẽ ngoan ngoãn nhìn về ta. Mắt của bọn chúng rất đẹp, trong veo như ngọc. Không biết bỏ vào chảo xào thì sẽ biến thành màu gì?
Ta lấy lại bình tĩnh, nhớ lời Tiểu Thất đã nói, tiếng nhạc từ tâm, ý nghĩ của ta sẽ thông qua khúc nhạc truyền đến mỗi đáy lòng tính mệnh. Nếu như đáy lòng ta ảm đạm thì chỉ sợ tiếng nhạc cũng sẽ vậy. Những con tuần lộc này sẽ bất chấp mọi thứ, dù phải nhảy xuống sông tự sát cũng sẽ hướng đến tự do.
Khép hờ mắt, tưởng tượng hoàn cảnh chúng thích nhất, trời tuyết trắng ngần chen giữa núi xanh, trong không khí di động lạnh lẽo, bọn chúng chạy nhãy khoan khoái trong rừng, rũ bỏ tuyết trên người.
Tiếng nhạc vang lên từ trong môi ta, nhẹ nhàng như tơ bông lặng rơi, vui thích như châu ngọc chạm trên mâm. Không cần mở mắt ra ta cũng biết tuần lộc đang đạp nhạc múa vây quanh tà váy ta, trong miệng còn kêu vang vui thích theo tiếng nhạc. Ta vừa thổi vừa xoay vòng thân thể thật nhanh, mảnh hoa thêu trên váy áo tung bay trong giớ, như tuyết bay ở Bắc Cương.
Ta để cho bọn tuần lộc đắm chìm trong vui sướng hư ảo, khiến chúng cho rằng đã trở lại cố hương, xung quanh vẫn là trời tuyết trắng ngần, núi xanh biêng biếc như cũ mà không phải là thịnh đô ấm áp.
Tiếng nhạc dừng lại, tuy tim ta đã luyện cứng như gang, nhưng cũng không dám nhìn ánh mắt ngỡ ngàng thất vọng của chúng, chỉ hành lễ với Ninh Vương: "Vương gia đây cũng là tài nghệ điều khiểu tuần lộc đạp múa theo nhạc của thiếp."
Y như đang ngơ ngác, một hồi lâu mới nói: "Rất tốt, từ hôm nay trở đi nàng chuyển đến lộc uyển đi."
Ta cúi đầu vâng lời, chờ sau khi nhóm người Ninh Vương đi mới ngẩng đầu lên.
Vương công công vui mừng khấp khởi đi đến, hành lễ với ta nói: "Mỹ nhân, cần những gì cứ việc nói với lão nô."
Củ khoai nóng bỏng tay này vất vả lắm mới có người nhận, còn nhận rất vui vẻ hiển nhiên khiến y hài lòng vô cùng.
Từ đó, mỗi ngày ta đều ở lộc uyển xem tuần lộc. Đây đối với ta không có gì khó khăn, lúc ở nhà ta đã quen với những việc thế này. Có điều mỗi đêm khuya lại bị tái phát chứng bệnh suyễn khiến ta khổ không thể tả, cũng tăng không ít liều thuốc uống. Mị Nhụy lấy thuốc từ nơi thái tử về nói lo lắng: "Lần này lượng thuốc bị cắt giảm không ít, nếu chúng ta không có thành tích, chỉ e...."
Ta nhận chén trà từ tay nàng, nuốt viên thuốc vào miệng, cười nói: "Thái tử thưởng phạt rõ ràng, qua thọ yến của Giang Phi thì tất cả sẽ chuyển biến tốt đẹp."
Lộc uyển còn tốt hơn cả viện ban đầu của ta. Bởi vì là thú quý, nên chỗ ở của người tất nhiên chỉ đơn giản sạch sẽ. Trong phòng cũng không có tấm gương đồng to lớn soi mặt, ngày thường ta chỉ có thể để Mị Nhụy chải đầu vấn tóc, chỉ cần đơn giản mát mẻ, dễ dàng hành động mà thôi.
Đối với một người thường xuyên nghĩ đến thị nai nướng chảy mỡ thì bọn tuần lộc nghe ta sai khiến thế nào đây? Loài thú nhạy cảm thiện ác hơn cả con người. Cho nên trong ngày thường bọn chúng đương nhiên được Vương công công chăm sóc. Chỉ có điều khi tiếng nhạc vang lên, bọn chúng tựa như trúng độc, thân thể không ngừng múa vui thích quanh ta. Tuy thời điểm tiếng nhạc dừng lại, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn xung quanh thật sự khiến lòng người chua xót, nhưng nhìn mãi ta cũng quen.
Cũng giống như lần đầu tiên giết người sẽ bị ác mộng liên tục mấy ngày liền. Nhưng giết mãi thì cũng cảm giác thật ra giết người cũng không khác gì cắt dưa leo. Chỉ có điều khi cắt không thuận tay mà thôi.
Thọ yến của Giang Phi vốn tổ chức trong cung, nhưng Ninh Vương tấu xin hoàng thượng và được hoàng thượng ân chuẩn nên có thể tổ chức ở phủ Ninh Vương. Điều này thể hiện được địa vị của Giang Phi ở trong suy nghĩ của hoàng thượng và cũng thể hiện được sự coi trọng của hoàng thượng với Ninh Vương.
Ông ta càng thích, thì thái tử càng không ngừng đưa mỹ nhân đến Ninh Vương. Còn Ninh Vương thì phải suy nghĩ tất cả biện pháp để xử lý mấy mỹ nhân thừa thãi. Có đôi khi ta nghĩ cách làm của hai huynh đệ bọn họ thật ra cũng không khác gì tặng quà bánh cho các thân thích vào dịp năm mới của dân gian. Một hộp quà bánh nếu như là quý giá mà ăn không ngon thì lại nghĩ hết tất cả cách để phối vào những thứ quà bánh khác thành lễ vật tặng đi. Nếu chưa mở hộp đã có đầy nấm móc thì cũng chỉ có ném vào đống rác, mà vừa quý già vừa ngon thì lại nghĩ xem là tặng cho ai? Hay là để lại dùng?
Tạm thời ta còn thuộc về món quý giá và ăn ngon ư?