"Ta muốn đan lô này." Bách Lí Hồng Trang chỉ vào đan lô màu bạc trước mắt nói.
Tươi cười của Bách Lí Ngọc Nhan nháy mắt đọng lại, ngược lại biến thành tức giận nồng đậm.
"Bách Lí Hồng Trang, ngươi đang muốn khiêu khích ta sao?"
Bách Lí Hồng Trang căn bản không phải là luyện dược sư, tất nhiên không cần mua lò luyện đan.
Theo nàng, chắc chắn sau khi Bách Lí Hồng Trang nghe thấy nàng và Đỗ Hàm Nguyệt thảo luận, lúc này mới cố ý nói muốn mua đan lô.
Và hiện tại, nàng ấy lại chọn đúng đan lô Đỗ Hàm Nguyệt đã nhìn trúng, đây không phải đang khiêu khích thì là gì?
Đỗ Hàm Nguyệt cũng bắt đầu khẩn trương, nàng ta vẫn luôn muốn mua đan lô này về.
Cũng may trong hoàng thành người mua đan lô đã ít càng thêm hiếm, đan lô đặt ở Thiên Bảo các mấy tháng cũng không bị mua đi. Hiện tại, nữ tử này lại muốn mua nó?
Bách Lí Hồng Trang lười biếng liếc mắt nhìn Bách Lí Ngọc Nhan một cái, "Ngươi suy nghĩ quá nhiều, ta căn bản không có hứng thú với ngươi."
Nàng căn bản không có hứng thú, thậm chí ngay cả hứng thú khiêu khích cũng đều không có!
"Bách Lí Ngọc Nhan!" Đỗ Hàm Nguyệt vội vàng gọi Bách Lí Ngọc Nhan, nàng ta tuyệt đối không thể để đan lô này bị người khác mua mất.
Bách Lí Ngọc Nhan lập tức hiểu ý, nói với người nữ hầu: "Đan lô này là do chúng ta chọn trước, ngươi không thể bán cho nàng ấy."
Bách Lí Hồng Trang nhướng mày cười, hơi nâng cằm lên, cười như không cười nhìn Bách Lí Ngọc Nhan, "Vậy ngươi mua đi!"
Cùng với giọng nói của Bách Lí Hồng Trang rơi xuống, biểu tình của Bách Lí Ngọc Nhan cứng lại, hiện tại trên người nàng không có nhiều tiền như vậy.
"Nếu ngươi mua không nổi, ta có thể mua nó bây giờ." Bách Lí Hồng Trang xoay người nhìn người nữ hầu nói, "Ta nói đúng không?"
Nữ hầu bối rối đánh giá ba người Bách Lí Ngọc Nhan, nhưng vẫn gật gật đầu, "Đúng vậy."
"Hiện tại ngươi không mua nó? Cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội." Bách Lí Hồng Trang lười biếng lên tiếng.
"Ngươi chờ ta một lát, ta trở về lấy tiền được chứ?"
Bách Lí Ngọc Nhan cắn răng lên tiếng, vạn đồng vàng đích thực đã vượt quá dự tính của nàng. Nhưng lần này, nàng cũng tuyệt đối không thể để Bách Lí Hồng Trang mua mất đan lô!
"Cô nương có thể trả trước vạn đồng vàng tiền đặt cọc, nếu như ngài không trở lại, vậy thì vạn đồng vàng này sẽ không được trả lại." Nữ hầu nói.
Sắc mặt Bách Lí Ngọc Nhan trở nên xanh, ngay cả chính nàng cũng không biết nếu mở miệng hỏi phụ thân thêm vạn đồng vàng, phụ thân có thể đồng ý hay không.
Rốt cuộc, vạn đồng vàng đối với toàn bộ Tướng quân phủ mà nói cũng không phải là con số nhỏ. Hơn nữa bọn họ còn phải trả thêm khoản tiền phí nếu mời Vân Thanh Phong luyện đan, con số này thật sự quá khổng lồ.
Thấy Bách Lí Ngọc Nhan chần chờ như thế, nữ hầu không thể không nói: "Cô nương, hai cái đan lô này cũng rất tốt và rẻ hơn nhiều, không bằng ngài hãy thử xem xét nó."
Bách Lí Ngọc Nhan nhìn về phía Đỗ Hàm Nguyệt, người vẫn mang tư thái bướng bỉnh, loại trừ đan lô này ra, nàng ta không cần cái gì khác.
"Giúp ta gói nó đi!" Bách Lí Hồng Trang giơ tay nói.
Nàng không tính toán tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, thái độ của Bách Lí Ngọc Nhan như vậy, nàng lập tức có thể chắc chắn rằng Bách Lí Ngọc Nhan không thể mua nổi.
Nữ hầu lấy đan lô xuống từ trên kệ để hàng, Bách Lí Ngọc Nhan gắt gao nhìn đan lô biến mất ở lầu hai, đôi tay nắm chặt cơ hồ muốn chảy máu!
Đã từng, Bách Lí Hồng Trang vẫn luôn là sự tồn tại bị nàng đạp lên lòng bàn chân, hiện tại lại kiêu căng ngạo mạn ở ngay trước mặt nàng!
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Tại lầu một Trân Bảo Các, sau khi Bách Lí Hồng Trang thống khoái thanh toán vạn đồng vàng, lập tức thu đan lô vào trong túi.
Nữ hầu nhìn thấy Bách Lí Hồng Trang trẻ tuổi như vậy, không nói hai lời lập tức lấy ra vạn đồng vàng, trong mắt cũng lộ ra một tia kinh ngạc cảm thán.
Ai là Bách Lí Ngọc Nhan, chính nàng rất rõ ràng. Đại tiểu thư tướng quân phủ cũng bị nàng ấy trào phúng, xem ra thân phận cô nương này không hề đơn giản.