Còn có Liễu Doanh Doanh, không biết hiện tại nàng như thế nào... Không biết đã gả cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia hay đã chạy trốn tha hương, hết thảy không có chút tin tức nào cả.
Hai người mới vừa đáp xuống Cổ Lĩnh nhai, lập tức cảm giác được Phi Vũ pháp khí dưới chân truyền tới một cỗ lực lượng rất mạnh, khiến cho bọn họ không thể nào bay lên được nữa.
- Đây là hiệu quả của cấm không pháp trận...
Giản Hinh Nhi thấy Triệu Địa lộ vẻ nghi hoặc, bèn giải thích:
- Đại khái là sợ có người bay loạn trên đường phố, ảnh hưởng trật tự, cho nên con đường này bị cấm không pháp trận bao trùm, không cho ngự khí phi hành trên đường phố.
Triệu Địa gật đầu một cái, hắn từng xem qua một ít điển tịch, cũng biết đôi chút về cấm không pháp trận.
Hai người không có vội vã trao đổ phẩm, mà là nhanh chóng xem qua một lượt vật phẩm bày bán trên Cổ Lĩnh nhai. Kết quả làm cho Triệu Địa cảm thấy nghi ngờ.
Nơi này không chỉ có cửa hàng buôn bán các loại tài liệu, nguyên liệu, linh dược, pháp khí, phù lục, điển tịch... thậm chí còn có mấy quán bán cơm, trà thường thấy ở thế tục giới.
Chuyện làm cho hắn không hiểu được chính là, có cửa hàng bán ra trang phục, phấn son các loại của thiếu nữ thế tục thường dùng, hơn nữa có tới bảy tám cửa hàng như vậy.
Nếu như không phải là bên cạnh có mấy cửa hàng mua bán phù lục pháp khí, hắn đã cho rằng mình tìm sai chỗ.
Thấy Triệu Địa lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc, Giản Hinh Nhi không nhịn được phải phì cười.
Giảm Hinh Nhi vừa cười Vừa nói:
- Phải chăng là Ngũ Căn ca thấy nơi đây có cửa hàng của phàm nhân, cho nên lấy làm kỳ?
Nàng thấy Triệu Địa gật đầu, bèn tiếp tục nói:
- Cũng không có gì là kỳ quái, người tu tiên chúng ta cũng là người, cũng cần ăn cơm mặc áo. Trong môn quy định, ngoại môn đệ tử chúng ta mỗi năm chỉ có thể đi ra ngoài một lần, mỗi lần không được đi lâu hơn một tháng. Vậy những thức ăn này vẫn bán được, có phải không? Nơi này có chỗ bán thức ăn hết sức ngon miệng, Ngũ Căn ca có muốn đi ăn thử hay không?
Triệu Địa liền vội vàng lắc đầu, nói thẳng không cần. Hắn dùng Ích Cốc đan, không cần ăn thức ăn thế tục, huống chi người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, hắn cũng không muốn vì khẩu phúc làm trở ngại tu hành.
Giản Hinh Nhi biết lòng hướng về đạo của vị Ngũ Căn ca này vô cùng kiên định, cũng không nói gì thêm. Nhưng lúc đi tới một cửa hàng bán hương liệu, rốt cục nàng không nhịn được nữa bèn nói:
- Ngũ Căn ca, muội muốn mua một ít đồ của nữ nhi, có thể phải tốn không ít thời gian, huynh hãy tự mình đi dạo chơi xung quanh đi. Hai canh giờ sau chúng ta gặp lại ở cửa hàng bán linh trà cuối đường.
Triệu Địa cầu còn không được, sau khi nói lời từ biệt cùng Giản Hinh Nhi sau, lập tức rời đi cửa hàng tràn đầy mùi thơm phấn son này.
Hắn chú ý tới, cho dù là hội giao dịch nội bộ Thái Hư môn, tu sĩ tham gia toàn là đồng môn đệ tử, vẫn có không ít người mang theo các loại đấu bồng, khăn che mặt, hiển nhiên là không muốn để cho người khác nhận ra mình.
Chuyện này có nghĩa là cho dù bên trong hội giao dịch của nội bộ môn phái, hắn cũng không thể sử dụng quá nhiều linh thạch, bị người khác chú ý tới cũng không tốt lành gì.
Mặc dù môn phái nghiêm cấm đồng môn chém giết lẫn nhau, đối với loại chuyện như vậy xử phạt vô cùng nghiêm khắc, nhưng nếu hắn biến mất vô bằng vô cớ, tưởng cũng sẽ không có ai vì hắn chủ trì chánh nghĩa. Chỉ sợ đến lúc đó trừ Giản Hinh Nhi ra, những người khác sẽ quên mất tu sĩ Triệu Địa rất mau.
Hơi suy tư một hồi, Triệu Địa liền rẽ vào một góc vắng vẻ không người lấy trong túi trữ vật ra đấu bồng và mạng che mặt đội lên, sau đó nghênh ngang đi vào một gian hàng điển tịch tên là Phụ Vũ trai.
Về phần y phục trên người hắn cũng là y phục thống nhất của đệ tử Thái Hư môn, mọi người đều giống nhau như đúc, ngược lại là cách che giấu tốt nhất.
Vừa vào Phụ Vũ trai, Triệu Địa đã cảm giác được khí thế hoành tráng của thư trai này. Đại đường có thể chứa một trăm tám mươi người mà không lộ ra vẻ chật chội, bảy tám tên người làm có y phục thống nhất, một cái quầy dài vài chục trượng, cùng với hàng kệ sau quầy cao hai ba trượng chất đầy các loại ngọc giản, tất cả biểu hiện quy mô to lớn của thư trai này.
Triệu Địa mới vừa vào cửa, lập tức có một tên người làm trẻ tuổi chừng hai mươi tiến lên nghênh đón, thi lễ hỏi:
- Đạo hữu tới đây mua sách ư, muốn xem điển tịch về phương diện nào?
Triệu Địa trầm giọng đáp:
- Vương mỗ muốn mua một quyển giới thiệu phương pháp luyện khí, tốt nhất là từ cạn tới sâu, càng tường tận càng tốt.
Tên người làm nói:
- Thì ra là Vương đạo hữu, mời đạo hữu qua bên này chờ một chút, tại hạ lập tức đi lấy mấy quyển điển tịch luyện khí cho đạo hữu xem qua.
Vừa nói y vừa dẫn Triệu Địa tới một chỗ trước quầy mời ngồi, sau đó y mới đi tới mấy ngăn kệ lớn lục tìm.
Chỉ trong thoáng chốc, tên người làm nhanh chân lẹ tay này đã mang tới cho Triệu Địa bảy tám chiếc ngọc giản màu sắc khác nhau. Cũng có một nữ người hầu khác vóc người yểu điệu bưng tới cho Triệu Địa một chén linh trà thơm ngát.
Triệu Địa cũng không thưởng thức linh trà, mà là trực tiếp cầm lên một chiếc ngọc giản trong đó áp vào trán mình, chậm rãi rót thần thức vào trong đó. Một lúc sau, hắn đặt ngọc giản xuống, lại cầm một chiếc ngọc giản khác lên, tiếp tục động tác khi trước.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, Triệu Địa đã xem lướt qua một lượt nội dung của số ngọc giản này. Sau đó hắn chọn ra hai chiếc trong đó, nói với người làm vẫn ở bên cạnh chờ đợi:
- Ta muốn sao chép hai ngọc giản này, cần bao nhiêu linh thạch?
- Hai phần điển tịch này cần một trăm bảy mươi linh thạch.
Người làm này mau mắn đáp lại.
- Mắc như vậy ư?
Triệu Địa giật mình. Mặc dù nội dung trong ngọc giản này rất là hữu dụng đối với hắn, nhưng hắn không ngờ rằng phải tốn nhiều linh thạch như vậy.
- Đạo hữu chớ nên kinh ngạc...
Tiểu nhị thấy mặt Triệu Địa lộ vẻ không vui, vội vàng giải thích:
- Phải biết rằng nội dung cặn kẽ của những thủ pháp luyện khí này, từ trước đến giờ đều là bí mật của các Luyện Khí sư không truyền ra ngoài. Bản điếm cũng đã phải tốn một cái giá không nhỏ mới thu thập được những điển tịch này từ khắp nơi.
- Mặc dù nội dung trong hai bộ điển tịch này chỉ là một ít thủ pháp luyện khí sơ trung cấp, nhưng lại vô cùng tường tận tỉ mỉ, nếu đạo hữu muốn học tập luyện khí, quả thật là không thể thiếu.
- Rẻ hơn một chút đi, ta mua một lần hai bản kia mà...
Triệu Địa không nhịn được nói.
- Cái này! Được rồi, có thể cho đạo hữu với giá một trăm sáu mươi lăm linh thạch, ít hơn nữa, tiểu nhân không thể làm chủ.
Tiểu nhị do dự một chút, sảng khoái nói.
Triệu Địa gật đầu một cái, móc ra hai khối trung phẩm linh thạch một đỏ một vàng.
Tên người làm kia nhận lấy linh thạch, vô cùng thành thạo lấy ra hai chiếc ngọc giản trống, đem ngọc giản mà Triệu Địa chọn cùng ngọc giản trống đặt chung một chỗ. Sau khi y đánh ra một đạo pháp quyết kỳ quái, nội dung trong ngọc giản lập tức được phục chế vào ngọc giản trống. Y giao ngọc giản đã sao chép xong cùng mấy chục khối hạ phẩm linh thạch còn thừa cho Triệu Địa.
Sau khi Triệu Địa nhận lấy ngọc giản lại dùng thần thức kiểm tra một lượt, xác nhận không có sai lầm, bàn tay cuốn nhẹ một cái, một đạo bạch quang chớp lên, thu tất cả những thứ này vào túi trữ vật.
Vốn Triệu Địa còn muốn ở lại cửa hàng xem thêm một số điển tịch khác, nhưng hắn đã xài một số linh thạch không nhỏ, vì không muốn để lộ tài sản của mình, cho nên rời khỏi Phụ Vũ trai.
Triệu Địa định đi tới mấy cửa hàng bán đan dược, xem thử có linh đan diệu dược thích hợp với mình không.
Nhưng mới ra cửa không được mấy bước, hắn đã bị lời bàn tán của một đám tu sĩ vây xem vọng tới làm cho hấp dẫn.
- Đây chính là trung phẩm Linh Cụ! Ngươi chỉ cần khảm lên trên đó một khối trung phẩm Băng Linh Thạch, sẽ có thể phát huy toàn bộ công hiệu, không cần biết người sử dụng có phải Dị Linh Căn thuộc tính Băng hay không.