Nhưng vì vòng đồng đang không ngừng chuyển động, cho nên mỗi lần bị cự kiếm công kích vào một chỗ khác nhau. Trong lúc nhất thời, mặc dù cự kiếm rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng vòng đồng lại cũng không có vẻ gì là sắp sửa bị hủy.
Triệu Địa lợi dụng vòng đồng tranh thủ được một chút thời gian thở dốc quý báu. Lúc này một tay hắn thủ sẵn một tấm thuẫn tròn màu vàng, tay kia chuẩn bị bảy tám đạo Hỏa Xà phù.
Hắn sử dụng kim thuẫn ở bên trong vòng đồng, lại tăng thêm một màn hào quang màu vàng phòng thủ. Ngay sau đó thấp giọng mặc niệm chú ngữ, đồng thời kích phát bảy tám đạo Hỏa Xà phù.
Thấy một màn này, dưới đài các tu sĩ lại phát ra một tràng tiếng vang, phần lớn người ở đây đều âm thầm mắng Triệu Địa phá của. Ai đời lại dùng hết một lần mấy chục khối hạ phẩm linh thạch như vậy... Đối với ngoại môn đệ tử, đây chính là toàn bộ thu nhập trong vòng một hai năm.
Triệu Địa vung tay lên, bảy tám con hỏa xà miệng phun lửa đỏ bay thẳng về phía đối phương, trong nháy mắt đã đến trước người Tôn Minh.
Uy lực của bảy tám con hỏa xà. Tôn Minh cũng không dám xem thường, đây không phải là dùng trung phẩm phòng ngự pháp khí là có thể ngăn chặn được. Y không hoảng hốt không vội vàng, đặt một lệnh bài đã chuẩn bị sẵn trước người, nhanh chóng rót linh lực vào trong, lệnh bài lập tức toát ra một vòng hào quang màu xanh bảo vệ.
Theo một tràng tiếng nổ kịch liệt vang lên, lệnh bài nhìn qua hết sức tầm thường này bất ngờ đã chặn được hoàn toàn uy lực của bảy tám hỏa xà kia.
Lệnh bài kia không thể nghi ngờ là một món thượng phẩm phòng ngự pháp khí, hơn nữa nhất định còn là tinh phẩm trong thượng phẩm pháp khí, nếu không cũng không cách nào ngăn cản dễ dàng như vậy.
Triệu Địa lọt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Hỏa Xà phù hắn cũng có không ít, cho dù đối phương có thượng phẩm phòng ngự pháp khí, hắn tự tin lấy số lượng Hỏa Xà phù của mình cũng có thể dễ dàng phá vỡ lệnh bài phòng ngự kia.
Nhưng nếu làm như vậy, hắn sẽ không tránh được phải bại lộ dưới mắt mọi người, muốn tiếp tục che giấu cũng không thể nào. Một lần dùng mấy trăm linh thạch để tỷ đấu, dĩ nhiên không ai không nghi ngờ hắn tài sản phong phú. Nếu vì vậy mà bị một ít người không có hảo ý để mắt tới, đó chính là hậu hoạn vô cùng.
Dưới tình huống không sử dụng thật nhiều phù lục, cũng không phải hoàn toàn không có chút cơ hội nào. Triệu Địa cũng không tin đối phương sử dụng ra Kiếm Mang uy lực hùng mạnh như thế, hao phí linh lực tất nhiên không ít, chẳng lẽ còn có thể kiên trì được lâu?
Mà tỷ thí vừa mới bắt đầu không lâu, trên tay hắn đã âm thầm nắm một khối trung phẩm linh thạch, đang không ngừng bổ sung linh lực tiêu hao.
Nghĩ đến đây, Triệu Địa quyết định phải mạo hiểm thử một lần.
Hắn thình lình thao túng vòng đồng bay lên trời cao, không hề giằng co với cự kiếm màu xanh của đối phương nữa. Cự kiếm màu xanh lập tức chém thẳng vào kim thuẫn của hắn, những tiếng phập vang lên, thanh quang để lại trên kim thuẫn nhiều vết kiếm. Hiển nhiên cho dù kim thuẫn là thượng phẩm pháp khí chuyên môn phòng ngự, cũng không cách nào hoàn toàn chống được công kích của Kiếm Mang.
Triệu Địa bất chấp những thứ này, dưới sự thao túng của hắn, Công Bố kiếm lúc trước bị thanh quang chém một đòn treo lơ lửng trên không trung không nhúc nhích chợt như sống lại, đâm về phía Tôn Minh. Đồng thời vòng đồng của hắn lập tức bay tới đỉnh đầu Tôn Minh, sau đó giáng xuống thật nhanh.
- Hắn đang đồng thời thao túng ba món pháp khí!
Dưới đài lập tức có người phát hiện điểm này, dẫn tới một trận ồn ào huyên náo. Những người này đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ mười tầng trở lên, dĩ nhiên hiểu được thao túng hai món pháp khí cùng ba món pháp khí khác nhau xa, yêu cầu đối với thần thức không phải nhỏ. Trong số những người này, ngoại trừ một số ít cá biệt ra, cảm thấy mình không thể nào làm được chuyện này.
- Khéo quá hóa vụng, binh quý tinh mà không quý nhiều, pháp khí nhiều có ích lợi gì, món nào cũng không phải là đối thủ của cự kiếm Kiếm Mang kia, dùng nhiều pháp khí ngược lại sẽ lãng phí linh lực quý giá.
Có tu sĩ xem thường nhỏ giọng nói.
Một tên tu sĩ khác bên cạnh lại không đồng ý, lắc đầu một cái, nói:
- Cái này thì chưa chắc. Song quyền nan địch tứ thủ, nếu như phối hợp thích đáng pháp khí với nhau, giáp công nhiều mặt, sẽ có thể làm cho pháp khí đối phương rối loạn, cơ hồ không ứng phó được. Một khi đối phương vì vậy lộ ra sơ hở, là có thể đánh hạ ngay tức khắc.
Lệnh bài trước người Tôn Minh hóa thành một cự thuẫn dài gần một trượng, rộng chừng nửa trượng hai màu xanh vàng.
Cự thuẫn này cấp tốc nghênh đón trường kiếm màu vàng đánh tới. Một tiếng trầm thấp nhẹ phát ra thế công của trường kiếm màu vàng bị cự thuẫn dễ dàng hóa giải, hơn nữa bản thân trường kiếm còn bị cự thuẫn này hất bay ra ngoài.
Nhưng lúc này, vòng đồng cũng mang theo tiếng rít gió chói tai đập mạnh vào màn hào quang phòng ngự của Tôn Minh.
Màn hào quang này trước đó đã hứng chịu bảy tám đạo Hỏa Xà phù công kích, hiện tại lại bị vòng đồng này dốc hết toàn lực đánh một đòn, nhất thời hóa thành điểm điểm linh quang, vỡ vụn biến mất.
Vòng đồng bị màn hào quang ngăn cản hơi chậm lại, nhưng vẫn tiếp tục đập xuống Tôn Minh. Nếu lần này thật sự đập trúng thân thể, Tôn Minh nhất định phải bị thương nặng.
Mặc dù người tu tiên thể chất hơn xa người phàm, nhưng cũng không thể nào chỉ dựa vào thân thể là có thể chịu đựng một đòn của pháp khí.
Mặc dù thế đập xuống của vòng đồng vô cùng mãnh liệt, nhưng động tác của Tôn Minh cũng rất nhanh. Sau khi lệnh bài hóa thành cự thuẫn kia hất bay trường kiếm màu vàng, lại nhanh chóng chuyển phương hướng chắn trên đỉnh đầu, vừa kịp lúc nghênh đón vòng đồng đang giáng xuống.
Một tiếng trầm đục vang lên, vòng đồng cũng bị cự thuẫn này hất ngược trở về.
Mà vào lúc này, trường kiếm màu vàng vốn bị cự thuẫn hất bay đi đã lóe lên kim quang mờ mờ, từ một hướng khác đâm tới.
Tôn Minh hết sức buồn bực trong lòng, rõ ràng pháp khí của đối phương hơi kém hơn y một bậc, nhưng vẫn còn có lực giằng co. Cho dù y vận dụng hơn phân nửa linh lực sử ra Kiếm Mang thuật, vẫn không thể một đòn quyết thắng.
Thời gian càng kéo dài lại càng bất lợi đối với y, dù sao y cũng đang sử dụng Kiếm Mang tiêu hao linh lực cực lớn, áp đảo pháp khí phòng ngự của đôi phương. Dưới tình huống đối phương không hề thương tiếc pháp khí của mình, thà chịu pháp khí hư hỏng để cố gắng ngăn chặn, y cũng chỉ còn nước chịu hao tốn linh lực, phá hủy pháp khí của đối phương từng chút môt.
Nhưng không chỉ có như vậy, đối phương lại còn có thể đồng thời thao túng ba món pháp khí. Sử dụng hai món trong đó không ngừng đồng thời công kích y. Y lại chỉ có thể thao túng một món pháp khí phòng ngự, khó tránh khỏi sẽ luống cuống tay chân.
Mà y cũng không còn linh lực nhiều hơn để duy trì thêm một màn hào quang bảo vệ xung quanh thân thể. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ cần sơ ý một chút, e rằng cự kiếm màu xanh của y còn chưa phá được tấm thuẫn màu vàng của đối phương, đã bị trường kiếm màu vàng và vòng đồng đối phương đánh lén đắc thủ.
Nghĩ đến đây, Tôn Minh vô cùng bất đắc dĩ, đành phải tạm thời dừng không công kích kim thuẫn nữa, mà điều khiển cự kiếm màu xanh đâm tới trường kiếm màu vàng.
Triệu Địa thấy cự kiếm đối phượng bay về phía Công Bố kiếm của mình, lập tức hiểu ra dụng ý Tôn Minh. Đối phương muốn dựa vào Kiếm Mang sắc bén không thể đỡ, chém vài nhát hoàn toàn hủy đi Công Bố kiếm, sau đó sẽ chuyên tâm đối phó mình.
Mặc dù trong túi trữ vật của hắn còn hai món thượng phẩm pháp khí có thể dùng được, nhưng chưa tới lúc tối hậu quan đầu, hắn vẫn không muốn lộ ra quá mức giàu có.
Trong số ngoại môn đệ tử, những người có được hai món thượng phẩm pháp khí đã là con số rất ít. Hắn đã lấy ra ba món, mặc dù chỉ dùng Tinh Đồng nguyên liệu không đắt gì mấy luyện chế mà thành, nhưng cũng đã được coi là tu sĩ khá giàu có.
Nếu hắn còn lấy ra thêm một hai món thượng phẩm pháp khí nữa, e rằng sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ phỏng đoán lung tung.
Chính vì kiêng kỵ chuyện này, nhưng Triệu Địa cũng không muốn Công Bố kiếm bị hủy đi như vậy, vội vàng điều khiển trường kiếm màu vàng này không ngừng biến hóa phương hướng bay loạn vây quanh Tôn Minh, căn bản không chịu giao thủ cùng cự kiếm màu xanh.
Cự kiếm màu xanh này thuộc về loại pháp khí uy mãnh có thừa, linh hoạt chưa đủ, xét về tốc độ còn kém trường kiếm màu vàng mấy phần. Đối phương đã cố ý tránh né như vậy, cự kiếm màu xanh thủy chung không cách nào chém trúng trường kiếm màu vàng.
Nhưng mỗi khi cự kiếm màu xanh quay đầu công kích Triệu Địa, trường kiếm màu vàng này lại cấp tốc đâm về phía Tôn Minh. Mà vòng đồng kia cũng không dừng lại chút nào, không ngừng đập vào cự thuẫn, không cho đối phương cơ hội thở dốc nào.
Cục diện dựa vào ưu thế số lượng pháp khí đùa giỡn pháp khí đối phương rối loạn như vậy, rất ít xuất hiện trong các cuộc tỷ đấu của tu sĩ Luyện Khí kỳ. Các tu sĩ quan chiến cũng thấy hay hay, thỉnh thoảng còn có người phê bình mấy câu.
Nhưng Triệu Địa cùng Tôn Minh trên đài đều bịt tai không nghe thấy những lời bàn tán bên dưới, đều đang vận dụng thần trí cùng linh lực của mình đến cực hạn. Chỉ cần có một bên hơi phân tâm, rất có thể sẽ trở thành kẻ thất bại trong cuộc tỷ đấu này.
Thời gian trôi qua từng chút, trên đài bốn năm món pháp khí đang nhanh chóng bay tới bay lui, nhưng tỷ thí thủy chung không cách nào phân ra thắng bại. Ngay từ khoảng thời gian tàn một nén nhang trước đó, Tôn Minh cũng đã lấy ra một khối trung phẩm Mộc Linh Thạch xanh biếc, bổ sung cho linh lực của mình đã sắp sửa cạn kiệt.
Nhưng hiển nhiên chỉ dựa vào linh thạch, cho dù là trung phẩm linh thạch bổ sung linh lực, tốc độ bổ sung cũng còn xa không theo kịp mức tiêu hao khi tỷ đấu.
Triệu Địa mừng rỡ thấy Kiếm Mạng của đối phương đang trở nên ngắn dần, từ dài hơn một thước từ từ biến thành bảy tám tấc, sau đó lại biến thành chỉ có hai ba tấc, rốt cục hoàn toàn biến mất.
Mà mặc dù trường kiếm màu vàng của Triệu Địa trong lúc tránh né thục mạng lại bị cự kiếm màu xanh chém một vết mẻ, nhưng vẫn tản ra kim quang mờ mờ, cũng không có hoàn toàn hư hỏng.
Sắc mặt Tôn Minh càng ngày càng trắng nhợt, cuối cùng giống như một tờ giấy trắng. Hắn không thể nào ngờ được, đối mặt với Triệu Địa kém mình cả về tu vi lẫn pháp khí, lại không có cách nào thắng được.
Y chuẩn bị bốn năm năm vì lần Trúc Cơ tỷ thí này, chẳng những là dùng gần như toàn bộ tài sản chế ra hai món thượng phẩm pháp khí tinh phẩm cự kiếm cùng lệnh bài, hơn nữa còn đặc biệt khổ luyện Ngự Kiếm thuật hơn ba năm.
Khi tia linh lực cuối cùng của y hao hết, mà không còn kịp hấp thu linh lực từ linh thạch, trường kiếm màu vàng và vòng đồng của Triệu Địa lại đồng thời một trước một sau công kích tới, tuy rằng bất đắc dĩ. Tôn Minh cũng chỉ có thể nhận thua.
Lúc này Triệu Địa cũng không còn bao nhiêu linh lực, đây là vì từ lúc bắt đầu tỷ thí không lâu, hắn đã lập tức dùng linh thạch bổ sung linh lực. Bằng không hắn và Tôn Minh ai hao hết linh lực trước cũng chưa biết được.
Đương nhiên nếu Triệu Địa hết linh lực trước một bước, hắn sẽ tranh thủ ném ra chừng mười đạo Hỏa Xà phù, có lẽ đến lúc đó đối phương cũng không còn khả năng phòng ngự.
Trận chiến này đã khiến cho ý tưởng giấu mình của Triệu Địa hoàn toàn tan biến. Gần như tất cả ngoại môn đệ tử đều biết có một đệ tử mới nhập môn hai năm, có thể đồng thời thao túng ba món thượng phẩm pháp khí, hơn nữa còn chiến thắng Tôn Minh sư huynh cao hơn hắn một tầng, pháp khí cũng hơn một bậc. Ngay cả một số tiền bối Trúc Cơ kỳ trong môn cũng đã chú ý tới Triệu Địa.
Triệu Địa không biết chuyện này, dù là hắn vẫn thận trọng giấu mình, nhưng vẫn không tránh khỏi tai họa ngầm xảy đến.
Mặc dù Triệu Địa thắng được tỷ thí lần này, nhưng lại không thể nào đắc ý.
Trận chiến này, pháp khí của hắn có thể nói là tổn thất thảm trọng. Ba món pháp khí mang ra chiến đấu đều bị Kiếm Mang màu xanh của Tôn Minh để lại dấu vết. Nhất là Công Bố kiếm, lúc này sợ rằng cũng không cách nào đạt tới uy lực của trung phẩm pháp khí.
Nhưng đây mới là vòng thứ ba, muốn đạt được Trúc Cơ đan, phía sau vẫn còn hai đợt ác chiến. Nếu không sửa chữa mấy món pháp khí này, trận tỷ thí kế tiếp sẽ khó lòng gánh vác trọng trách.
Kim thuẫn kia còn đỡ, chỉ cần sửa sơ qua là được, vòng đồng nhất định phải trở về lò dùng trung phẩm linh thạch luyện lại một phen. Mà Công Bố kiếm đã không cách nào sửa nữa, phải luyện chế lại một thanh khác.
Hiện tại chỉ còn một ngày nữa là tới vòng tỷ thí thứ tư, Triệu Địa còn phải ngồi tĩnh tọa khôi phục linh lực, chắc chắn không thể nào làm xong hết những chuyện này.
Nếu như chẳng qua là chữa trị kim thuẫn cùng đồng hoàn, vậy vẫn là kịp, nhưng như vậy hắn cũng chưa có công kích pháp khí chủ lực. Nếu lại lấy ra thêm một món thượng phẩm pháp khí nữa, như vậy quá thu hút, trong lúc nhất thời Triệu Địa lại lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nếu muốn thực lực hùng mạnh mà vẫn có thể giấu mình, đây là một chuyện khó lòng lưỡng toàn kỳ mỹ.
Triệu Địa bất đắc dĩ, quyết định đến lúc ra trận sẽ tính. Nếu như đối thủ không quá mạnh, chỉ cần dùng đồng hoàn, kim thuẫn phối hợp một ít phù lục là có thể thắng được, tự nhiên hắn không cần sử dụng thượng phẩm pháp khí mới.
Nếu như hắn lại gặp phải cao thủ ngang tài như lần trước, bất đắc dĩ cũng chỉ còn nước lấy Trảm Tiên Phi Đao rực rỡ chói lọi ra.
Chuyện khiến cho Triệu Địa mừng rỡ chính là, ở một đài tỷ thí khác, gần như cùng lúc với hắn tỷ thí cùng Tôn Minh, Giản Hinh Nhi cũng chật vật thắng được đối thủ, thành công tiến vào vòng tỷ thí thứ tư.
Trải qua cả ngày nghỉ ngơi và hồi phục, hoàn toàn khôi phục linh lực cùng thể lực, cũng đã chữa trị xong thuẫn tròn màu vàng cùng vòng đồng. Triệu Địa đi tới chỗ rút thăm thứ tư.
Hắn tiện tay chọn một quả cầu đá, sau khi nhẹ nhàng bóp vỡ, một mảnh trúc to bằng móng tay xuất hiện, trên đó có số .
Nhưng từ cách đó không xa, Giản Hinh Nhi tươi cười rạng rỡ chạy về phía hắn, lại nói ra một câu khiến cho hắn có cảm giác như sét đánh ngang mày:
- Ngũ Căn ca, muội rút được số , còn huynh?
Triệu Địa chưa từng ngờ tới tình huống như vậy, lập tức xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong đầu.
Chỉ trong hai, ba lần hô hấp ngắn ngủi, Triệu Địa đã đưa ra quyết định cuối cùng, dứt khoát bóp nát thẻ trúc trong tay.
Kể từ sau khi phát hiện công hiệu nghịch thiên của tiểu đỉnh thần bí, lòng hướng đạo hết sức kiên định của hắn càng thêm vững vàng. Mà mục tiêu của hắn cũng không chỉ là trở thành một tên tu sĩ Trúc Cơ hoặc là một tên cao nhân Kim Đan kỳ trong truyền thuyết, mà là giấc mộng thăng tiên đồ sộ hơn nhiều.
Tu tiên ngoại trừ phải có pháp lực hùng mạnh ra, tu luyện tâm tính cũng vô cùng quan trọng. Người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, đoạn tuyệt tâm ma.
Mà bảo Triệu Địa tự tay đánh bại thanh mai trúc mã Giản Hinh Nhi, ngăn nàng tiến thêm một bước trên tu tiên Đại Đạo, hắn tự hỏi lòng mình không thể nào làm được. Cho dù làm, với tâm tư trước mắt của hắn cũng không thể không hề có chút đau lòng. Nếu có một yếu tố ảnh hưởng tới tâm cảnh như vậy, hẳn sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ, cuối cùng trở thành tâm ma của hắn, mà con đường tu tiên sau này của hắn cũng sẽ trở nên hết sức khó khăn nặng nề. Thậm chí chỉ cần sơ ý một chút cũng có thể gặp phải tâm ma cắn trả, trở thành một quái vật chỉ biết chém giết mà không có chút nhân tính nào. Thay vì đánh bại Giản Hinh Nhi nhưng lưu lại một tâm ma ẩn họa cho mình, chi bằng nhường lại cơ hội Trúc Cơ tỷ thí cho nàng. Về tình về lý, Triệu Địa đều lựa chọn im lặng bỏ cuộc.
Còn có một nguyên nhân nữa, đó là Triệu Địa vẫn còn có một đường lui khác.