"Không phải..."
________
Tôi đẩy thằng Nguyên ra rồi thụi nhẹ một cái vào bụng nó, tức giận nói.
"Tao không rảnh đi buôn chuyện của chúng mày, bí mật cái quần què."
Tôi chẳng buồn dọn dẹp nữa, ôm trán quay vào phòng thằng Nguyên rồi lựa lấy một góc không gần đứa nào để ngủ.
Vậy là ở đây, thằng Nguyên với thằng Vinh, bố Toàn với nhãi Thanh.
Còn đồng chí Hữu, chuồng gà thẳng tiến.
Mông lung như một trò đùa vậy.
Chính thằng Nguyên là đứa đầu tiên gieo cho tôi hy vọng về mối quan hệ xung quanh của mình đang dần tốt lên, chính nó là người tiếp thêm cho tôi niềm tin, là người khiến tôi có thể gần gũi tự nhiên nhất.
Thế mà.
Nó bày ra lắm trò, diễn y như thật thế. Đánh đổi là gì vậy, chỉ là lợi dụng tôi để gần thằng Vinh thôi à?
Chỉ vậy thôi.
Tôi kéo chăn đắp kín người, co hai chân lên, run rẩy như muốn thu nhỏ mình lại để trốn tránh thế giới rộng lớn ngoài kia. Nghĩ giá như tôi không thấy cảnh đó, để mình tiếp tục bị lừa, phải chăng sẽ không đau lòng đến vậy?
"Sao thế?"
Tôi giật mình quay sang thấy thằng Toàn vừa ngồi dậy, hai mắt tôi có thoáng chút đỏ vội nhắm lại giấu đi, vô tình để giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thằng Toàn ghé người tới sốt ruột hỏi tôi.
"Lại có chuyện gì?"
"Không có."
Tôi lại trở mình trùm chăn trốn đi, giờ đây tôi không muốn đối mặt với thằng nào cả, tôi rất sợ rằng một lúc nào đó mình lại phát hiện ra bộ mặt khác của chúng nó. Tim tôi không đủ khỏe để nhận thêm cú sock nào nữa đâu.
_____________________________
Ngủ lăn ra đến chập tối, tôi bị thằng Vinh tăng động lôi con gà cao su dí vào tai gáy cho rung cả màng nhĩ, giật thót cả tim.
"THẰNG CHÓ LÀY!!" - Tôi bực mình bật dậy đạp cho thằng Vinh một phát.
"Ui ui. Ai bảo mày ngủ say thế." - Thằng Vinh lấy con gà gõ gõ lên đầu tôi rồi chạy khắp nhà đố tôi bắt được nó.
Trẻ trâu chết mất.
"Ê tao vừa bật bình rồi, lát ai tắm trước?" - Thằng Nguyên ló đầu vào nói.
"Tao về nhà tắm cũng được, ê Hữu, mày tắm trước đi."
"Tao xem tối ăn cái gì đã. Thanh mày tắm trước đi."
"Em cũng xuống bếp với anh, anh Toàn tắm trước đi."
"Ờ."
Thế là thằng Toàn đi tắm trước, tôi với nhãi Thanh tình xuống nhà bếp thì thằng Nguyên bá vai bá cổ bảo ra phòng khách chơi game, tí gọi ship đồ ăn cũng được.
Tôi bị mất tự nhiên, lập tức né tránh đụng chạm của thằng Nguyên. Thằng Nguyên thấy thế thì nhíu mày nhìn tôi.
Ba đứa ngồi trên ghế salong chơi game với màn hình siêu lớn bánh cuốn thật sự, tôi chơi được một ván thì nhường cho nhãi Thanh chơi tiếp.
"Nè, Thanh đấu với anh, ai thắng được quyền bắt Hữu làm một việc, chịu không?"
Tôi đang ngồi cắn hạt dời cảm thấy bất bình.
"Dạ." - Nhóc Thanh gật đầu như giã tỏi.
Haiz.
Tôi nằm dài trên ghế êm nhìn hai đứa chúng nó đấu qua đấu lại mấy ván vẫn hòa mà buồn ngủ gần chết. Nhích thêm tí nữa ngả đầu lên đùi nhãi Thanh, tôi lim dim đánh thêm một giấc ngắn.
"Anh Hữu, anh Hữu!"
"Hở..."
"Em thắng rồi!"
"Ờ. Tao đi tắm."
Thắng thua của chúng mày liên quan gì đến tao.
Thế mà thằng Nguyên lại kẹp cổ giữ tôi lại.
"Nè bé Thanh, bé muốn anh Hữu làm gì nào??"
"Bỏ ra!"
"Nhanh không không có cơ hội lần sau đâu!"
Thằng Thanh hết nhìn thằng Nguyên rồi lại nhìn tôi, hai ngón trỏ của nó chọt chọt vào nhau tỏ vẻ bối rối làm tôi buồn ói vl.
"Anh Hữu, tối, tối ngủ cạnh em được không?"
"Mày ngủ đâu chẳng được."
Tôi lấy cùi chỏ thụi vào eo thằng Nguyên đẩy nó ra rồi bực dọc lườm nó một cái cháy xém, miệng lẩm bẩm.
"Đừng đụng vào tao nữa."
__________________________
Tối đó ăn uống no say xong xuôi, cả bọn nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm thì bắt đầu bày trò.
"Hí hí." - Thằng Vinh chạy về nhà rồi hí hửng quay trở lại với cây đàn guitar.
Thằng Nguyên thấy thế thì kéo cả bọn vào phòng cách âm riêng rồi bắt đầu cắm điện dàn loa đài, mic mủng.
"Mày biết đánh đàn à?" - Tôi hứng thú hỏi thằng Vinh.
"Ôi không bạn à, tao mua về cho đẹp nhà thôi chứ...." - Thằng Vinh đưa đàn cho thằng Toàn. - "Đây mới là người được chọn!"
Tôi tiếp nhận thêm một cú sock nữa trong một ngày, ảo ma canada thật đấy, thằng Toàn võ nghệ song toàn, bảo sao nó tên Toàn.
Nhận ra ánh mắt sùng bái của tôi, thằng Toàn cầm cái đàn mà mãi chưa thấy đánh tiếng nào.
"Thằng Toàn đánh đàn nên có quyền chọn người hát đầu tiên nha. Mày chọn đi!"
Thằng Toàn quay ra nhìn tôi làm tôi sợ muốn tụt huyết áp, nó mà bảo tôi hát là tôi đạp cửa bỏ về luôn đó!
"Thanh hát." - Thằng Toàn nói.
Vừa ăn một vựa dưa bở, tôi ho khan ngồi ngoan nghe nhãi em nhà mình hát hò thế nào, cũng hơi tò mò đó vì dù ở với nhau từ bé mà tôi chẳng thấy nó hát mấy.
Nhãi Thanh ngồi ở cái ghế cao hơn thằng Toàn một chút, nó quay lại nói với thằng Toàn cái gì đó, nói xong thì chỉnh lại giá đỡ micro cho vừa vặn với dáng ngồi của mình.
Từng thanh âm trong trẻo khẽ ngân lên theo từng ngón tay khéo léo gảy dây đàn của thằng Toàn, đoạn dạo đầu nhẹ nhàng lướt qua để nhường chỗ cho giọng hát của nhãi Thanh.
"Thế giới bé thế nào
Mình gặp nhau có phải muôn đời
Ngày mà người mang đến một khúc hát không thể quên
Bài hát với những hy vọng
Cho đời ta chút vui
Cho đời ta chút thương..."
Uầy uầy, toàn cao thủ giấu nghề thế này thì chết tôi.
Đàn hay hát hay, tôi hâm mộ vỗ tay khích lệ không dứt.
"Vì tình yêu ta trao người hết xin người đừng
Khiến tim này mong nhớ
Hãy hứa sẽ mãi bên ta
Ngày vẫn thế ấm áp tiếng nói nụ cười người
Với bao nhiêu buồn vui
Chiều buông nắng gió vẫn khẽ hát thì thầm
Những khúc ca cho tình nhân
Làm sao khi con tim nhỏ bé mơ hoài những
Phút giây ôm lấy người..."
Hic, tôi muốn bán nhãi ranh này vào phòng trà nào đó để kiếm tiền quá huhuhu.
"Đời như một giấc mơ mãi không tàn, vì người..."
Hic, nó hát nhập tâm đến độ hai vành mắt hồng hồng rồi kìa, cả cái nhìn của nó trông da diết day dứt y như thật luôn á.
Erik ra nhận hậu duệ nhanh lên!!!
Rồi nhãi Thanh bảo đau bụng nên vào WC trước, tôi sợ nó ăn nhầm cái gì xong bị ngộ độc nên tính đi theo thì thằng Toàn kéo tay lại bảo không sao.
"Hát thử không?" - Thằng Toàn đột nhiên bảo.
"Tao hát dở bỏ mẹ."
"Ờ hát đê! Bọn tao chưa nghe mày hát bao giờ."
"Xin đấy, hát xong đêm nay chúng mày mất ngủ."
Thế nhưng mà lũ giặc này cấu kết với nhau nên vẫn lừa cho tôi hát bằng được, hợ, vặn vẹo ngồi trên ghế cao, tôi vỗ vỗ cái mic alo .
Thằng Toàn ngổi sau vỗ vỗ lưng kêu tôi ngồi thẳng dậy kẻo vẹo xương sống.
"Tao, tao hát bài.... Cái bài gì mà ở nơi nào đó nhìn về quá khứ của hai ta..."
"Tháng năm hả?"
"Ờ ờ."
"Đợi tao xem hợp âm."
Tôi e hèm e hèm chuẩn bị sẵn tinh thần cất lên từng lời ca thánh thót đắm say lòng người của mình. Chắc vì tôi hát cảm động quá nên đứa nào đứa nấy cũng nhăn mặt lại như sắp khóc.
"... CÓ khi NÀO, có KHI NÀO!
Ở nơi nào đó NHÌN VỀ quá KHỨ của HAI TAAAA!
EM có TIẾCCCCCCCCCC!!!
ÁÁÁÁ, HÁ HÀ HÀ HÁ HÁ~
Ú U Ù U~
Đôn khoai mai bây be, nố nồ nô nô nô nố ố ố..."
Tôi high quá nên đứng luôn dậy, trong lòng dâng trào cảm xúc mà khốn khổ ôm ngực gào lên.
Ờm.
Rồi sau đó tôi không thấy chúng nó hát hò gì nữa mà chuyển sang đi WC tập thể, riêng thằng Toàn ngồi gần tôi nhất bị sang chấn tâm lí xỉu ngang nguyên một đêm chưa tỉnh.
Tôi say quá nôn ọe xong cũng muốn xỉu dọc nguyên đêm nay.
___________________________
"Má cười chết tao." - Lân Vinh ôm bụng nhìn hai cái xác không hồn đang nằm bẹp trên giường.
"Ê, sang phòng bố mẹ tao ngủ không?" - Văn Nguyên nói.
"Hở, cả bọn ngủ chung vui mà." - Lân Vinh hồn nhiên nhảy lên giường nằm sát cạnh Duy Hữu.
Lam Thanh đứng dựa cửa chen ngang.
"Hai anh sang đó ngủ cho rộng. Anh Hữu đêm hay lăn lung tung lắm."
"Thế mày với thằng Nguyên qua phòng đó ngủ đi."
"Anh Hữu hứa tối nay ngủ cạnh em rồi mà?"
"Ngày nào giây nào phút nào??"
Bất đồng quan điểm, không ai chịu nhường ai câu nào, Văn Nguyên bất lực mang đệm chăn gối từ phòng bên cạnh rải lên nền đất phòng này.
Nửa đêm Văn Nguyên thấy thằng Hữa ngồi dậy uống cốc nước rồi thơ thẩn đi ra cái sân sau nhà hóng gió.
"Lạnh đó." - Văn Nguyên sẵn đang cầm cái chăn mỏng choàng lên vai thằng Hữu.
"Này." - Duy Hữu gạt cái chăn ra rồi thở dài. - "Đừng làm trò nữa."
"Làm trò gì, tao quan tâm mày bằng thật mà?"
"Vì cái gì? Mày thích thằng Vinh thì đi quan tâm nó đi việc gì phải bám lấy tao."
"Chứ không phải vì thằng Vinh thích mày à?"
"Đừng xàm nữa, giả dụ nó có thích tao thì mày đối xử với tao như vậy để làm gì? Định để tao thích mày rồi suy ra thằng Vinh cũng thích mày, tính chất bắc cầu à??"
"Không phải..."
Văn Nguyên chưa nghĩ như thế, ban đầu chỉ là tò mò vì sao người này lại được thằng Vinh quan tâm đến vậy rồi cũng hùa theo thôi.
Văn Nguyên không biết từ khi nào bản thân cũng bị cuốn theo như thế.
Biết thằng Hữu rất dễ ấm ức phát khóc, nếu lúc trước nó sẽ không ngại khóc thút thít ngay trước mặt hắn thì giờ nó thà mím môi trắng bệch cũng không bật ra tiếng nào.
"Tao không muốn thấy mày nữa, mai tao về. Yên tâm, chuyện mày với thằng Vinh tao... Tao không quan tâm."
Đây là kết quả mà Văn Nguyên đã dự trước, chỉ là không dự trước được rằng giây phút này chính mình không thể treo lên môi cái nụ cười ung dung thường trực được nữa.
___________________________
Lạc nhau có phải muôn đời - Erik
Sơ: Sơ vừa ngủ quên giờ mới dậy nên up muộn hic = )) má trời mưa lạnh dễ ngủ vc, các tình iu ngủ ngoan nha