Tiểu vương gia nằm trên giường nghỉ ngơi đã được mấy ngày.
Hắn thịt mềm da mỏng, dấu vết trên người qua thời gian thật dài vẫn không thể tan bớt, xanh xanh tím tím, trông đáng sợ vô cùng. Tiểu vương gia da mặt mỏng, mang theo mấy dấu vết đó trên người cũng không dám ra ngoài để người khác suy diễn, chỉ đơn giản xưng bệnh, cả ngày chui trong phòng.
Hắn còn cố ý dặn dò hạ nhân, nếu như Mạnh Kỳ Ngọc muốn tới, thì lấy gậy đuổi đánh gã đi. Từ đêm hôm ấy tới giờ, cơn giận của Tiểu vương gia chưa hề tiêu tan, chỉ là cơn giận này xả lên người Miên Miên cũng không được, chỉ có thể chuyển toàn bộ lên người kẻ cầm đầu Mạnh Kỳ Ngọc.
Mạnh Kỳ Ngọc là người thành tinh, tự biết đêm đó mình rất quá phận, hiện giờ, cũng tự biết điều không lởn vởn trước mặt Tiểu vương gia nữa, cả ngày không biết đang làm gì.
Ngược lại là Miên Miên hai ngày nay ủ rũ vô cùng, vầng đỏ quanh mắt không hề nhạt đi, vô cùng đáng thương. Mọi người đều biết nhất định giữa y và Tiểu vương gia đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng hỏi y làm sao vậy y lại không đáp, chỉ mạnh mẽ lắc đầu, trông lại càng đáng thương hơn.
Sau ngày hôm đó, Tiểu vương gia bắt đầu lạnh nhạt với y, không chê y phiền, chỉ là lạnh nhạt. Y nói ba câu Tiểu vương gia chỉ "Ừ" một chữ, thành ý qua loa nhưng lại là trăm phần trăm.
Không để ý thì không để ý, nhưng Tiểu vương gia vẫn ngầm đồng ý cho y tới gần. Miên Miên khổ sở trong lòng, y biết Tiểu vương gia vẫn đang giận, y cũng đã chăm chú suy nghĩ xem phải dỗ Tiểu vương gia thế nào đã lâu, sau đó y đã nghĩ tới tấm gương kiểu mẫu như bộ cữ kái mới - thúc thúc y.
Lúc đó thúc thúc y đã làm thế nào?
Miên Miên từng tới kinh thành một lần, y tới không đúng dịp, Trương đại nhân lúc đó đang giận thúc thúc. Lúc Trương đại nhân nói chuyện với y, vẫn còn giữ vẻ mặt ôn hòa, nhưng chỉ cần nhìn thấy thúc thúc, mặt liền lập tức sa sầm xuống, đến một câu cũng không nói với thúc thúc.
So ra, Kỳ Nhiên dù có lạnh nhạt với y, nhưng vẫn sẽ nói chuyện cùng y.
Thúc thúc thấy Trương đại nhân như vậy, cũng không giận, trên mặt vẫn cười, vẫn cứ hỏi han ân cần Trương đại nhân trước sau như một, không hề để ý tới Trương đại nhân làm mặt lạnh với thúc.
Sau đó, chẳng tới mấy ngày, Trương đại nhân đã được thúc thúc dỗ xong, hai người kia ân ân ái ái, y nhìn cũng có chút ngượng ngùng.
Sau đó Miên Miên đã hỏi thúc thúc làm gì để khiến cho Trương đại nhân không giận nữa.
Thúc thúc cười nói với y: "Miên Miên à, dỗ người ta là một môn học lớn, nhưng con chỉ cần nhớ kỹ mười hai chữ ta dạy con là được, sau đó đảm bảo dỗ người không thành vấn đề."
Tỏ rõ tâm ý, sám hối chân thành, bán thảm đúng cách.
biết là người người đều hiểu nhưng vẫn muốn nói bán thảm không phải là bán cái thảm mà là thảm trong "thê thảm".
Đây là châm ngôn mười hai chữ thúc thúc dạy cho y.
Miên Miên đọc thầm mười hai chữ này trong lòng mấy lần, sau đó nhìn về phía thúc thúc, so sánh hành động mấy ngày nay của thúc thúc với ba câu này, chân thành thắc mắc: "Nhưng là... trông người cũng đâu giống sám hối chân thành?"
Thúc thúc bị y hỏi vào mặt như vậy, nụ cười cứng lại trên mặt: "Con... Cả nhà ta đều thông minh, sao lại sinh ra được đứa ngốc như con."
Nghe thúc thúc nói y ngốc, trong lòng Miên Miên không lấy làm vui vẻ, môi dẩu lên trên, bộ dạng ngốc nghếch mà lại vô cùng đáng thương vô cùng tội nghiệp.
Thúc thúc thở dài, nói: "Miên Miên à, sám hối là để cho chàng nhìn thôi, chân thành hay không chân thành không quan trọng, trông có vẻ chân thành là được rồi, tỏ rõ tâm ý ta cũng không nói nhiều nữa, chủ yếu nhất chính là phải bán thảm, con... tự con chậm rãi hiểu đi."
Nói xong thúc thúc liền bỏ đi, vừa đi còn vừa than thở, nói rằng y khai linh trí chậm, đến bây giờ vẫn chỉ là con thỏ ngốc, sau này phải làm sao bây giờ đây.
Miên Miên cũng cảm thấy, mãi cho tới bây giờ y vẫn là con thỏ ngốc, căn bản không biết phải dỗ Kỳ Nhiên vui vẻ thế nào.
Y lại cẩn thận suy nghĩ một lần nữa về châm ngôn mười hai chữ thúc thúc dạy. Sám hối... Sáng hôm đó y đã sám hối rồi, thế nhưng Kỳ Nhiên không có ý tha thứ cho y. Tỏ rõ tâm ý, y nói chuyện với Kỳ Nhiên đã thẳng thắn lắm rồi, cũng không có gì để nói nhiều nữa.
Chỉ còn cái cuối cùng.
Miên Miên suy nghĩ rất lâu vẫn không thông được phải bán thảm thế nào, y chỉ đơn giản không nghĩ nữa, đầu tiên đến nhà bếp nấu ăn cho Kỳ Nhiên.
Thỏ ngốc học dỗ người không giỏi học nấu ăn cũng chẳng tinh, lúc học nấu ăn, ngón tay Miên Miên bị bỏng sưng đỏ lên, sau đó Vương thẩm giúp y dùng kim chọc bong bóng rồi bôi thuốc lên, lấy vải trắng băng bó ngón tay lại.
Miên Miên nhìn ngón tay mình bị băng bó vải trắng, bắt đầu phân vân chốc nữa có nên bưng đồ ăn lên cho Kỳ Nhiên không.
Y không hề do dự, lập tức có đáp án, Miên Miên gọi hai tiểu nha hoàn giữ cửa tới, bảo hai người họ bưng đồ ăn vào trong phòng Kỳ Nhiên.
Tiểu nha hoàn rất vui vẻ, sau khi nha hoàn bưng đồ ăn tiến vào phòng, Miên Miên không đi, mà lại nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Tiểu vương gia nhìn nha hoàn tiến vào, giọng nói bình thản: "Sao lại là ngươi? Miên Miên đâu?"
Tiểu nha hoàn cúi đầu ngoan ngoãn đáp: "Công tử ở trong sân, là công tử bảo nô tì tới."
Trong ánh mắt Tiểu vương gia thoáng hiện một tia không vừa lòng, mà vẫn nhịn được không nổi nóng: "Ngươi đi ra ngoài đi."
Miên Miên nghe thấy Tiểu vương gia hỏi về y, trong lòng vừa vui vẻ vừa đắng chát, y còn chưa kịp sửa sang lại tâm trạng mình, tiểu nha hoàn đã đẩy cửa đi ra, một giây sau y nghe thấy Tiểu vương gia gọi y từ trong phòng.
"Miên Miên, ngươi vào đây cho ta!"
Miên Miên cả kinh trong lòng, vội vàng đẩy cửa đi vào, sau khi đi vào còn không quên giấu ngón tay bị thương của mình ra sau lưng.
Tiểu vương gia nhìn Miên Miên đi vào, trong lòng lại càng không vui, rõ ràng không hề gì, mà sao lại không đưa đồ ăn vào cho hắn!
"Ngươi..." Tiểu vương gia cau mày chuẩn bị mở miệng, lại cảm thấy trạng thái Miên Miên ngày hôm nay không đúng lắm, nói ít, ánh mắt phập phù, còn giấu tay sau lưng, đây là sợ hắn thấy được gì?
Tiểu vương gia liếc mắt về phía sau Miên Miên, hỏi y: "Tay ngươi làm sao vậy?"
Miên Miên lùi về phía sau non nửa bước, giấu đầu hở đuôi lắc đầu nói: "Không có, không có gì."
Không có gì mới là lạ!
Giọng Tiểu vương gia trở nên nghiêm trọng, hắn trừng mắt lên: "Ngươi đưa tay ra cho ta!"
Miên Miên sợ làm Tiểu vương gia nổi giận, Tiểu vương gia trừng y, y liền ngoan ngoãn chậm rãi duỗi bàn tay tới, cho Tiểu vương gia xem vải quấn trên ngón tay y.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiểu vương gia hỏi y.
"Là, là lúc ta nấu cơm không cẩn thận." Miên Miên nói ngập ngừng. Y không muốn để Kỳ Nhiên biết, y sợ Kỳ Nhiên biết được sẽ chê y dốt nát.
Tiểu vương gia nhìn ngón tay của Miên Miên, nghĩ thầm con thỏ này đúng là dốt nát, làm có bữa cơm cũng bị bỏng được. Ánh mắt Tiểu vương gia dời đến trên mặt Miên Miên, hắn thấy vẻ mặt oan ức của Miên Miên, lòng dạ không hiểu sao lại bủn rủn đi.
Dừng một chút, liền thả nhẹ giọng hỏi y: "Đau không?"
Thực ra vốn cũng không đau là bao, thế nhưng Tiểu vương gia vừa hỏi, đầu ngón tay đột nhiên nhói lên một cơn đau đớn, Miên Miên chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống.
"Đau, Kỳ Nhiên, ta đau quá."
Y vừa khóc một cái, Tiểu vương gia cũng hoảng hồn theo: "Vẫn đau à? Tìm đại phu khám chưa? Dùng thuốc chưa? Ai băng bó vết thương cho ngươi mà băng lại xấu vậy?!"
Nước mắt Miên Miên càng rơi càng nhiều, y nhào tới trước một cái, đổ nhào vào lồng ngực Tiểu vương gia, khóc thút thít gọi tên hắn, Tiểu vương gia cũng ôm lại y.
"Kỳ Nhiên, sao hai ngày nay, chàng đều không để ý đến ta? Ta thật là khổ sở."
Y nói oan ức, nói cho chút lửa giận cuối cùng trong lòng Tiểu vương gia đều đã tan hết thành mây khói.
Không phải là bị người ta ngủ sao, chuyện này có gì quá đâu, cũng đáng để hắn và Miên Miên giận dỗi lâu như vậy?
Não Tiểu vương gia đã bị nước mắt Miên Miên xối sạch rồi.
"Ta không có không để ý tới ngươi, aiiii, ngươi đừng khóc, đừng khóc." Tiểu vương gia tay chân luống cuống an ủi Miên Miên.
Miên Miên ngừng khóc, y chui ra khỏi lồng ngực của Tiểu vương gia, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: "Kỳ Nhiên, chàng phải thề sau này chàng sẽ không bao giờ không để ý tới ta nữa."
"Rồi rồi rồi, ta thề, được chưa, ngươi đừng khóc."
Thấy Tiểu vương gia thề, chua xót trong lòng Miên Miên mới hoàn toàn lui đi, cả người lập tức vui vẻ.
Hơn nữa y còn cảm thấy, dường như y đã hiểu được "bán thảm" mà thúc thúc nói là thế nào rồi.