Tiểu vương gia cảm thấy mình đã quen với động tác sợ sợ sệt sệt của Bạch Thỏ Tinh, hắn rất hờ hững đẩy Bạch Thỏ Tinh một cái, nói: "Ngươi làm gì thế? Đầu tiên là đừng có ôm ta."
Ai biết được Bạch Thỏ Tinh không chỉ không dậy, mà ngược lại còn ôm Tiểu vương gia càng chặt hơn, Tiểu vương gia cảm giác thắt lưng mình đã sắp bị y ôm gãy.
"Ta sợ, ngươi... ngươi đừng ăn... Được không?"
Tiểu vương gia biết y đang sợ gì, thỏ thì lúc nào ăn cũng được, giờ nếu như không thuận theo Bạch Thỏ Tinh, chốc nữa y bị kích thích rồi nổi cơn điên, ai biết được y sẽ làm ra được chuyện gì?
Tiểu vương gia miễn cưỡng liếc mắt nhìn thỏ tê cay, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó phất tay một cái, làm ra vẻ thiếu kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, ta không ăn, được chưa, mang món ăn này xuống đi."
"Vậy sau này ngươi cũng đừng... đừng ăn thỏ được không?" Miên Miên thấy Tiểu vương gia đáp ứng dễ dàng, bắt đầu được voi đòi tiên. Có điều y hỏi cẩn thận từng li từng tí một, Tiểu vương gia bị đôi mắt đỏ đỏ hồng hồng của Bạch Thỏ Tinh nhìn, trong lòng còn lâng lâng mấy phần.
Tiểu vương gia trầm ngâm một phút chốc, cau mày nói rất rầu rĩ: "Vậy... được thôi, không ăn thì không ăn."
Tuy nói Tiểu vương gia tự có suy tính của Tiểu vương gia, thế nhưng người chung quanh đều đang kinh sợ rớt quai hàm, bọn họ chưa bao giờ thấy Tiểu vương gia thuận theo một người nào như vậy.
Miên Miên thấy Tiểu vương gia đồng ý, vui vẻ đến gần, hôn chụuut một cái lên mặt Tiểu vương gia, nói: "Kỳ Nhiên là tốt nhất."
Tiểu vương gia ngây dại, hơi nóng lan từ cổ lên hai má, sau đó lan tràn đến tai, hắn cảm thấy thẹn thùng, cảm giác e lệ này còn mạnh hơn tối qua. Tim trong lồng ngực Tiểu vương gia đập như trống dậy, ánh mắt của hắn né tránh, mặt còn vẫn cứng rắn: "Nói chuyện thì nói, đừng có làm thêm một vài việc không biết xấu hổ!"
Miên Miên không thèm để ý Tiểu vương gia nói thế nào, y chỉ cảm thấy Tiểu vương gia giờ rõ ràng đang đỏ mặt còn giả vờ trấn định rất đáng yêu, liền không nhịn được lại gần hôn thêm một cái nữa, hôn xong còn ôm lấy người, dụi dụi lên mặt hắn như làm nũng, dụi cho nhiệt độ trên mặt Tiểu vương gia còn tăng thêm mấy phần, nói nũng nịu: "Kỳ Nhiên là tốt nhất."
"Được rồi được rồi, mau dậy đi, cũng không sợ người khác thấy trò cười." Tiểu vương gia nói, ánh mắt thoáng nhìn qua bốn phía. Bọn thị nữ hạ nhân mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, giờ đều đồng loạt cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng ở một bên cạnh làm tượng điêu khắc.
Tiểu vương gia là bị hoàng huynh hắn "đuổi" ra khỏi kinh thành, hắn ra ngoài cũng không có mục đích nghiêm túc nào, đơn giản chỉ dẫn theo một đống người du sơn ngoạn thủy ăn uống dạo chơi, sống trong ung dung tự tại. Tiểu vương gia lười biếng chạy đi xa, thấy phong cảnh nơi này không tệ, khí hậu cũng tốt, liền muốn ở đây thêm một thời gian. Chỗ này tốt thì tốt thật, có điều, không được hoàn mỹ là có thêm một Mạnh Kỳ Ngọc.
Mạnh Kỳ Ngọc biết được Tiểu vương gia dự định ở đây thêm một thời gian, liền cực lực mời Tiểu vương gia vào ở thẳng trong nhà gã. Gã vừa nói, ánh mắt còn vừa đảo quanh giữa hắn và Miên Miên.
Tiểu vương gia vẫn đang ghi hận chuyện gã mách lẻo với hoàng huynh sáng sớm nay, giờ lại thấy ánh mắt liếc ngang liếc dọc của gã, thì càng không cho Mạnh Kỳ Ngọc sắc mặt tốt.
Tiểu vương gia kéo Miên Miên về phía sau mình, chặn lại ánh mắt soi mói của Mạnh Kỳ Ngọc, nói: "Ngươi nhìn cái gì?!"
Mạnh Kỳ Ngọc thu hồi ánh mắt, mở quạt phe phẩy giả vờ phong lưu, nói: "Mỹ nhân như mỹ cảnh, ngắm khiến người vui tai vui mắt."
Tiểu vương gia cười lạnh một tiếng, chắn Miên Miên càng kín.
Mạnh Kỳ Ngọc thở dài, rồi nói: "Aiiii, luôn có người muốn tư tàng mỹ cảnh thế gian, đây thật là..." Gã chậc chậc cảm thán hai tiếng, thấy sắc mặt Tiểu vương gia càng khó coi, mới phát giác được cả người khoan khoái, vui sướng bỏ đi.
Sau khi gã đi, Miên Miên mới đi ra từ sau lưng Tiểu vương gia, y nhìn Tiểu vương gia hơi lo lắng, hỏi hắn: "Kỳ Nhiên, ngươi nổi giận à?"
"Nổi giận?" Tiểu vương gia nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, "Ta nổi giận gì? Ta có chuyện gì để nổi giận?!"
Miên Miên nhìn Tiểu vương gia, chỉ cảm thấy hắn nói rất kỳ quái, rõ ràng đang giận lại nói mình không hề tức giận. Trước đó cũng vậy, rõ ràng thích sờ mình, lại vẫn luôn nói là không phải. Lẽ nào loài người đều thích nói dối như vậy sao?
Miên Miên không hiểu.
Tiểu vương gia mắng Mạnh Kỳ Ngọc trong lòng hơn lần xong mới cảm thấy lòng dạ mình xuôi đi không ít, hắn nhìn thấy Miên Miên đứng trước mặt hắn, liền căn dặn y: "Sau này ngươi không được qua lại với hắn ta! Không được nói chuyện cùng hắn ta, nếu như hắn ta nhìn ngươi, ngươi cứ đi qua khoét con ngươi hắn ta xuống."
"A?" Miên Miên bị Tiểu vương gia nói cho sợ hết hồn, "Khoét, khoét con ngươi? Thế nhưng người đó trông rất tốt..."
"Hắn ta tốt cái gì?! Thỏ các ngươi chính là ngu xuẩn, chỉ có thể nhìn thấy mặt ngoài, tên Mạnh Kỳ Ngọc này vừa nham hiểm vừa dối trá, bụng toàn ý đồ xấu!" Tiểu vương gia cảm thấy mình sẽ bị con thỏ ngốc này làm cho tức chết, "Dù sao thì ngươi cũng không được nói chuyện cùng hắn ta, một câu thôi cũng không được!"
Miên Miên ngoan ngoãn nghe lời lại gần Tiểu vương gia: "Được, Kỳ Nhiên nói thế nào, ta sẽ làm thế đó. Kỳ Nhiên nói hắn ta không phải người tốt, ta sẽ không nói chuyện với hắn ta."
Tiểu vương gia được Miên Miên ôm, tính khí đột nhiên dịu đi, hắn nghĩ, con thỏ tinh này còn rất ngoan ngoãn nghe lời, khiến người yêu thích.
Nuôi con thỏ được, nuôi con thỏ tinh, cảm giác cũng không tệ.
Tác giả có lời muốn nói: A a a a a tui viết ra cái mớ rác gì thế này!!!! Khóc!!!