Edit: Tiệm Bánh Sò
Đang bình thường lại chuyển từ khu sủng vật thành khu sinh hoạt thường nhật, nghĩa là, cái con khỉ không lông nho nhỏ này cũng không phải là sủng vật mà là một động vật khai trí.
Quá đột ngột, khung bình luận nhanh chóng bị lấp đầy bởi câu hỏi: Sao tag tên phòng lại bị đổi? Cũng không phải không có người muốn hỏi câu khác, là không hỏi được.
Khung bình luận hạn chế rất nhiều.
Ruth cũng đã thấy những câu hỏi này.
Ông ngẩng đầu nhìn Lục Thu đã cắt xong hai bên cho Neville, giờ đang ra hiệu cho Neville nằm xuống chuẩn bị cắt phần lưng, lặng lẽ nhắn riêng cho Neville.
"Đại nhân, người xem đều đang hỏi sao lại đổi từ khi sủng vật thành khu sinh hoạt, có cần giải thích không?"
Neville thấy thông báo, mở tin nhắn ra xem, không chút do dự quay đầu, nhìn thẳng về phía ống kính nói: "Thu không phải sủng vật, là động vật khai trí." Nói rồi cắt một đoạn báo cáo kiểm tra đăng lên, đương nhiên, không bao hàm những chi tiết khác như chuyện còn chưa hoàn toàn đạt tới trình độ khai trí, cũng không giải thích vì sao một động vật khai trí mà đến giờ không biết nói chuyện.
Những chuyện này không cần giải thích nhiều với người ngoài, chỉ cần một phần báo cáo là được.
Khán giả lập tức bừng tỉnh đại ngộ, động vật khai trí không thể nuôi như sủng vật được, đó là phạm pháp.
Có người xem nhớ tới địa điểm Live lần trước là ở bệnh viện, xem ra lúc ấy ngoại trừ kiểm tra thân thể còn thuận tiện làm trắc nghiệm khai trí nữa.
Có nghi vấn thứ nhất tự nhiên là có cái thứ hai, về sau còn có động vật hỏi vì sao Lục Thu không biết nói chuyện, bọn họ làm sao mà biết nhau, lúc trước sao lại hiểu lầm thành sủng vật...!Đương nhiên, những vấn đề này không có được đáp án, vì Ruth đã mở thiết lập nâng cao rồi.
Cũng có mấy người xem lực chú ý hơi lệch một tí.
"Ế, vậy tên của con khỉ này là Thu sao? Hóa ta từ ghi trên tên của Livestream là có ý này? Aaa, ngọt ngào quá, người ta đã sớm công khai chủ quyền rồi mà giờ tui mới phát hiện kìa!"
"Thu không phải là một từ mô phỏng âm thanh hả? Lúc trước tôi còn nghi hoặc sao mà lại đặt tên Live quái như vậy nữa, hóa ra là tên."
"Thu Thu? Cái tên này thật đáng yêu không chịu nổi mà!"
"Cho hỏi động vật khai trí đáng yêu như vậy là chủng tộc nào đó, có sinh sôi nảy nở không vậy?! Tui muốn một con! Tui còn độc thân chưa hôn phối đây!"
Kế đó là một chuỗi các bình luận cầu tộc đàn của Lục Thu, không chỉ có động vật giống đực mà ngay cả rất nhiều giống cái cũng không ngừng la hét muốn kết hôn với Lục Thu.
Ruth toát mồ hôi hột không ngừng điên cuồng thiết lập nâng cao và phạm vi từ cấm, tuyệt đối không thể để Neville thấy mấy từ này được.
Lúc này Lục Thu đang ngồi trên lưng mèo lớn cắt lông phần lưng cho hắn, nghe thấy Neville gọi tên mình, còn tưởng là đang gọi mình, cô nghi hoặc ngửa đầu hỏi lại: "Neville?"
Neville quay đầu, dùng một tư thế vô cùng vặn vẹo cọ cọ lỗ tai trên đầu cô: "Thu."
Lục Thu đưa tay vuốt đầu hắn: "Đừng nhúc nhích, xong nhanh thôi."
Neville ngoan ngoãn nằm xuống lại, Lục Thu níu lấy một chòm lông, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ xấu.
Tay cô nâng kéo xoèn xoẹt, ba mươi phút sau, lông trên lưng cuối cùng cũng cắt xong.
Lục Thu thỏa mãn nhìn thành quả của mình, tuyệt lắm, không ngượng tay tí nào, đúng là ngầu đét mà!
Từ khi Lục Thu tạo kiểu xong chùm lông đầu tiên trên lưng, khán giả đã sắp cười ngất rồi.
Ruth đào đào móng vuốt, muốn nói lại thôi, không biết có nên tiến lên nhắc nhở hay ngăn cản không.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được quay đầu phì cười một tiếng, đương nhiên, cảm xúc của hắn nhanh chóng được khống chế vô cùng tốt, không để Neville nghe được.
Neville chỉ nghi hoặc nhìn hắn quay người lại, thân thể không ngừng run run, chả biết thế nào.
Neville không hề biết, Lục Thu đã đem lông trên lưng hắn cắt thành tạo hình Godzilla rồi, giờ phải gọi hắn là Meozilla mới đúng.
Phần lông trên lưng biến thành một đường gai cách đều nhau, vừa đáng yêu vừa khôi hài.
Bay đến chỗ đuôi, Lục Thu sờ cằm, cười xấu xa ôm lấy đuôi, vung kéo cắt như bay.
Cái đuôi bị bắt lại, Neville không được tự nhiên cho lắm, căng thẳng làm một đống gai trên lưng càng thẳng đứng lên.
Nhưng hắn vẫn cố nén bất động, mặc cho Lục Thu làm càn.
Không bao lâu, gai trên lưng đã kéo dài đến chóp đuôi.
Bản thân Lục Thu cũng không nhịn được kém chút cười ra tiếng, nhưng có bài học trước đó, lần này cô vô cùng khắc chế chỉ nhếch khóe miệng một chút xíu thôi.
Còn không biết mình đã thảm dưới độc thủ của Lục Thu, Neville mờ mịt nằm xuống, sắp ngủ tới nơi.
Khán giả xem Livestream cấp tốc chụp lại cảnh này đăng lên lãnh địa.
Bây giờ các cửa hàng chăm sóc lông tầng tầng lớp lớp, nhưng phần lớn đều cắt lông theo quy củ gọn gàng, chỉ có một vào tiệm thẩm mỹ phong cách kỳ lạ mới cắt nhuộm lông thành dáng vẻ của động vật khác mà thôi.
Nhưng trào lưu bây giờ là lông dài phiêu dật như Langdon kia, vì vậy dịch vụ thịnh hành nhất của tiệm thẩm mỹ giờ là nối lông kìa, có cắt thì tạo hình cũng không quá lạ.
Cắt kiểu dứt khoát ngầu như Lục Thu lại có hiệu quả tuyệt như thế thì là lần đầu tiên thấy đó.
Khán giả ôm bụng cười lăn lộn trong ổ.
Hình thể của Neville đối với Lục Thu quá lớn, cắt đã gần một giờ rồi mà vẫn chưa đụng đến phần bụng, cổ và chân.
Cô chuyển đến trước mặt Neville, lông trên mặt ngắn hơn những chỗ khác rất nhiều nhưng cũng rất vướng, phần lông xù còn sắp che mất mắt.
Sợ đụng phải mắt của hắn, động tác của Lục Thu nhẹ nhàng vô cùng, thỉnh thoảng đưa tay chỉnh lại một ít lông rơi xuống.
Neville vốn đã hơi buồn ngủ, được đối xử dịu dàng như thế càng không mở mắt ra nổi, trong họng khò khè ngáy, còn dùng cái mũi cọ cọ mặt cô mấy lần thăm dò.
Lục Thu bị cọ ra cả mặt lông, nhẹ nhàng đẩy mũi hắn ra.
Lông mèo rối bời từ từ được cắt gọn, lộ ra đôi tai lớn với đường cong hoàn mỹ.
Kỳ thật Neville không xấu chút nào, chỉ là lúc trước cứ bỏ bê không chăm sóc, lông trên mặt lại dày khiến hắn càng thêm hung tợn, nhưng giờ được cắt gọn rồi mới phát hiện đây cũng là một anh mèo đẹp trai phong độ đấy.
Màu lông hơi nhuộm khói xám bao trùm, cả người như được phủ một lớp tuyết đầu mùa khiến dáng vẻ hắn trở nên vô cùng cao quý tuấn mỹ.
Dùng từ này để hình dung một con mèo không hợp lắm, nhưng cảm giác của Lục Thu khi nhìn Neville lúc này chỉ vậy thôi.
Cô nghĩ, nếu mèo lớn có thể biến thành người thì nhất định sẽ là một anh chàng vô cùng đẹp trai bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong lại cực kỳ ôn nhu đáng yêu.
Đáng tiếc, trên thế giới này không có nhiều chuyện thần kỳ như vậy tồn tại.
Đẩy đẩy Neville ý bảo hắn đứng lên, chỉnh lại một chút phần lông ngực và chân, buổi cắt lông lần thứ nhất xem như kết thúc.
Lục Thu tư tâm không muốn cắt lông ngực quá ngắn, ngắn quá thì nằm không thoải mái đâu~ Dạo quanh mèo lớn một vòng, nhìn từ chính diện cũng không tệ, lông ngắn đi trông mèo lớn gầy hơn rất nhiều, nhưng lại gầy vừa đủ, xương cốt cơ bắp cân xứng, trông càng thêm ưu nhã.
Đặc biệt là bốn chân thon dài kia kìa, quả là làm người ta run sợ mà.
Bây giờ nếu nói hắn là quý tộc thì chắc chắn sẽ không có động vật nào hoài nghi nửa lời.
Chỉ là không thể nhìn phía sau được, cười chết mất, hy vọng Neville sẽ không giận đâu.
Lục Thu che miệng, trừng mắt nhìn Neville vẫn còn đang đánh ngáp: "Được rồi."
Cô thả kéo và lược trên bàn, sau đó bắt đầu thu lại lông mèo rơi trên đất.
Nhiều lông đếm mức gần như có thể làm một tấm thảm lông mèo luôn.
Neville nhấc móng liếm thử, không thích ứng lắm run run lông, không có lông dài, rung mãi mà cũng không có cảm giác gì.
Hắn nghiêng đầu muốn xem thử phần bụng.
Bộ phận quan trọng gần như không được động tới, vẫn còn che đậy.
Biết Neville là động vật có trí tuệ, Lục Thu tận lực tránh không động chạm nhiều đến phần bụng, chỉ có thể cắt gọn phần bụng trước, phía sau chỉ sửa một tí mấy chỗ quá dàu thôi.
Lúc cắt cô còn đặc biệt dùng thân mình ngăn tầm ống kính.
Cũng may vị trí chỗ này kín đáo, cắt không đẹp cũng không sao.
Chỉ là đáng tiếc quá đi, cặp chuông lớn vậy...!
Vừa thấy tư tưởng đã nhảy đến chỗ không thể miêu tả được, Lục Thu mau chóng kéo suy nghĩ về, cẩn thận quan sát xem Neville sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy một đống trên lưng mình.
Ban đầu Neville nghiêng đầu chỉ muốn xem thử phần bụng thôi, nhưng ánh mắt lơ đãng lại bị cái đuôi hấp dẫn.
Phần lông đuôi vốn dày rậm giờ nhỏ đi một vòng không nói, bên trên còn có mấy chùm lông hình dáng như gai lưng rồng.
Đưa mắt nhìn lên, đống gai kia còn lan cả lên lưng lẫn cổ...!
Neville: "..."
Neville cứ duy trì tư thế quay đầu cứng ngắc vậy, trừng mắt nhìn chằm chằm hàng gai lông kia, con ngươi mở lớn.
Mấy giây sau, hắn quay ngoắt đầu nhìn Lục Thu.
Chỉ thấy Lục Thu đã sớm lấy lòng sấn tới, ôm chân hắn cười đến vô tội, cứ như hết thảy máy thứ này không phải do cô làm vậy.
Neville trầm mặc, còn có thể làm sao giờ, sủng vật nhà mình cũng chỉ có thể chiều theo thôi.
Nhưng mà, kỳ thật, cũng rất ngầu rất độc đáo đó! Bé sủng vật đúng là lợi hại!
Đệm thịt vỗ nhẹ trên đầu cô một cái xem như trừng trị, Neville nhấc móng quăng cô lên lưng.
Lục Thu nằm trên lưng mèo giờ mới nếm được tư vị gì gọi là tự tạo nghiệt, bởi vì lông trên lưng được cắt thành từng chỏm, không thể sờ vuốt không nói, ngồi xuống còn không thoải mái, hơi cấn.
Trì hoãn lâu như vậy, đã sắp đến giữa trưa, Neville quyết định trở về, hắn bay nhẹ lên tắt quả cầu Livestream đi.
Đang hay lại đột nhiên bị ngắt, khán giả bám trên Live than trời dậy đất không ngớt, nếu có thể thì còn muốn đánh cho hắn một trận nữa.
Lúc nào Neville cũng vậy, nói tắt là tắt, ngay cả một thời bảo trước chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Nhưng mặc kệ người xem nói gì, mặc kệ có bao nhiêu người đang xem, hắn chỉ làm theo ý mình hoàn toàn không quan tâm gì cả.
Biết phải đi về, Ruth nhanh tay nhanh chân thu gọn đồ dùng.
Lông mèo còn chưa nhặt sạch, Lục Thu khó khăn leo xuống lưng mèo.
Sở dĩ không trượt là vì, lông không còn dài, trượt không tiện lắm.
Đột nhiên cô có chút hối hận đã cắt lông quá ngắn.
Lông mèo đã cắt thu lại thành một đám lớn, gần như to bẳng nửa người mèo lớn, Lục Thu ôm đám lông bò lên phi hành khí.
Lúc này bên trong đã không còn mùi gì nữa.
Neville thấy cô không chịu để mình cõng bay về, cũng lên phi hành khí theo.
Sắp đi đến nơi, Lục Thu mới nhớ mình còn chưa ăn sầu riêng.
Cô đứng trên cửa khoang tiếc nuối nhìn ra bên ngoài, đáng tiếc cô không nhớ rõ chỗ cái cây mọc, chỉ mơ hồ nhớ chỗ đó cách bãi cát không xa, hy vọng lần sau còn có cơ hội tới.
Lục Thu chỉ hơi tiếc một chút thôi, đám tinh tinh lại cực kỳ bi thương.
Mối hận giết vợ đoạt con cũng chỉ ngần đó thôi.
Tộc tinh tinh sau những lần di cư gian nan, cuối cùng cũng trở về quê hương.
Thoát khỏi cuộc đua sinh tồn, chuyện đầu tiên thủ lĩnh tinh tinh sau khi trở về là đến chỗ cây sầu riêng hái mấy quả về ăn mừng, nhưng lần này khi đến chỉ còn lại một mảnh đất trống.
Không còn, không còn gì nữa rồi...!Đồ ăn mà bọn chúng thích nhất, không còn rồi...!
Là ai?! Rốt cuộc là ai làm?! Quá đáng!!!
"Grào!!!"
Trước khi cửa khoang đóng hình như Lục Thu nghe được tiếng kêu kỳ quái của loài động vật nào đó, cô đang thăm dò xem thử đã bị Neville kéo lại ôm đến cạnh cửa sổ.
Chẳng biết lúc nào, một bên tường phi hành khí đã biến thành cửa sổ trong suốt sát đất, bên cửa sổ còn đặt một chiếc giường to lớn mềm mại.
Ngoài cửa sổ cây xanh râm mát, cành là lay động, ánh nắng chiếu xuống loang lổ, chiếu lên mặt đất chỗ sáng chỗ tối.
Vốn là khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng Lục Thu nhìn kỹ lại mới phát hiện bóng đen giữa những cây to kia cũng không phải bóng lá cây mà là động vật giấu mình giữa từng tán lá, trừ chim còn có các loại sóc, rắn.
Quá trình bọn họ Livestream những động vật này đều vây quanh xem.
Lục Thu che mặt, quay đầu làm bộ như không thấy gì cả.
Phi hành khí từ từ bình ổn bay lên, chỉ tầm mười phút đã đến nhà, Neville phơi nắng ngủ thiếp đi.
Lục Thu quơ quơ móng vuốt của hắn muốn đánh thức, không nghĩ đến Neville lại cứ nằm vậy mà từ từ bay lên.
Lục Thu nắm móng vuốt của hắn đi về phía trước, Neville giờ cứ như bóng bay loạng chà loạng choạng bay theo cô, Lục Thu cầm quả bóng mèo, một người một mèo ra khỏi phi hành khí.
Phi hành khí không dừng trong vườn mà là một mảnh đất trống bên cạnh tòa thành.
Lục Thu muốn vào phòng phải vào bằng cửa chính, cô đang muốn vòng qua cửa vào, bụi cỏ trước cửa liền lắc lư, kế đó một đôi tai dài lộ ra.
Chuột nhảy tai dài cảnh giác nép trong bụi cỏ lộ ra đôi mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ tiếc cô đã sớm bị đôi tai dài kia bán đứng.
Nhìn thấy Lục Thu xuất hiện, cô bé đột ngột nhảy về trước ngăn cô lại, hình như là có gì muốn nói.
Lục Thu còn chưa kịp hỏi gì thì Neville gọi này giờ không dậy đã mở to mắt, chỉ một giây đã dùng tư thế tấn công chắn trước Lục Thu, chăm chú nhìn chuột nhảy.
Đối diện với ánh mắt hung ác của hắn, thân thể chuột nhảy cứng ngắc, muốn chạy lại không dám, nước mắt tuôn ào ào trông đáng thương vô cùng.
Ầy, lá gan nhỏ quá đi!
Lục Thu giật giật đuôi Neville bảo hắn đừng kích động.
Neville vẫn không lui về sau, lần trước hắn không ở nhà, chính là con chuột nhảy này được Lục Thu vừa xoa vừa vuốt, thân mật ghê gớm.
Giờ rốt cuộc cũng bị hắn bắt được, sao Neville có thể không kích động, hắn không cần tới gần cũng có thể ngửi được mùi của Lục Thu truyền tới từ trên đầu chuột nhảy.
Mũi thở phì phì sắp giận đến phun lửa, Neville sống chết không chịu lui lại, tiếp tục giơ móng lên.
Chuột nhảy sắp bị hù chết rồi, sao lại có con mèo hung ác như vậy chứ?!
Lục Thu không biết sao hắn lại kích động như vậy nữa, đành phải ôm lấy móng vuốt Neville, không thèm để ý móng vuốt nhọn mà dùng mặt cọ lên.
Neville sợ sẽ làm Lục Thu bị thương, đành phải bất đắc dĩ thu móng vuốt lại, nhưng đối mắt vẫn căm phẫn trừng chuột nhảy.
"Không được khóc!"
Chuột nhảy nghe vậy lập tức ngưng khóc, nhưng cả người vẫn cứng đờ cứ như là hóa đá, nhỏ giọng nói: "Vâng vâng đại nhân."
Vết thương trên người cô bé đã khép lại, không hoàn toàn biến mất mà vẫn còn hai vết sẹo lớn, nhưng sẹo đã đen lại, xem chừng mấy ngày nữa sẽ khỏi nhanh thôi.
"Có chuyện gì sao?" Lục Thu cười cười thân thiện với cô bé.
Cô rất muốn lên vuốt lông thử một cái, nhưng Neville đang lăm lăm đứng nhìn, cô dám đánh cược, giờ chỉ cần mình tiến lên một bước thì Neville sẽ lập tức xé xác con chuột nhảy này ngay.
Coi như giờ cô không làm vậy thì đôi mắt sắc bén kia sắp đốt trụi một cái hố trên người chuột nhảy rồi.
Rõ ràng lần trước thử vuốt chuột nhảy không bị phát hiện mà, cũng không biết sao giờ lại chột dạ vậy nữa.
Cảm giác quỷ dị cứ như một ông chồng trộm vợ nuôi tình nhân bên ngoài bị bắt quả tang vậy.
Chuột nhảy không hiểu cô nói gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô bé nhìn thấy nụ cười trên môi Lục Thu, cô bé kêu một tiếng: "Tôi phải đi rồi, một lần nữa cảm ơn mọi người đã cứu tôi, sau này nếu đến sa mạc thì hãy đến nhà tôi làm khách nhé! Có muốn thêm bạn tốt trong quang não không?"
Chuột nhảy nhấc cổ tay tràn trề hy vọng nhìn Lục Thu.
Lục Thu nghi hoặc nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn Neville.
Biết chuột nhảy muốn đi, tâm trạng của Neville khá hơn một xíu, nhưng nghe thấy lời mời thêm bạn, hắn lập tức hừ một tiếng, lãnh đạm thúc giục: "Không, đi mau."
Không thể thêm bạn tốt, chuột nhảy không nói gì thêm, quay người nhảy nhảy nhanh chóng biến mất.
Kỳ thật chỉ cần thông qua trắc nghiệm khai trí thì đều có thể được miễn phí cung cấp quang não cá nhân, Lục Thu cũng có, nhưng Neville có lòng riêng không nhận cho cô.
Hắn dự định đợi đến khi Lục Thu có thể nói chuyện và biết chữ sẽ cho cô.
Giờ cô chỉ cần đặt lực chú ý trên người mình là được rồi, không cần đăng kí thân phận nhanh như vậy làm gì.
Chí ít thì trước khi có thân phận cá nhân, cô vẫn hoàn toàn thuộc về mình.
Vào trong sân, còn chưa lên lầu, Neville đột nhiên ngừng bước.
Lục Thu ngẩng đầu nghi ngờ, mèo lớn vòng vòng một hồi trong sân, cuối cùng đứng trên một bãi cỏ được chiếu sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Giờ đang là giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng xuống, ánh sáng trong sân rất tốt.
Neville đứng vững vàng rồi, ngay dưới ánh mắt mơ hồ của Lục Thu bắt đầu uốn éo.
Xin hãy tha thứ cho Lục Thu dùng từ này, bởi vì trừ nó thì cô không thể nghĩ ra từ nào khác để hình dung.
Chỉ thấy Neville lúc ngồi lúc đứng, lúc thì nâng móng lên chống bên mặt, lúc thì đưa mắt cao lãnh nhìn xa xăm, lúc lại nghiêng mặt qua trầm tư.
Lục Thu: "???"
Nếu không phải trước mặt Neville không có gì thì cô sẽ cho là giờ con mèo này đang...!selfie? Nhưng thiết bị Livestream không mở, quang não cũng không bật, hắn đang làm gì vậy, chẳng lẽ còn có thiết bị vô hình nào đó mà mình không biết ư?
Lúc này Ruth đã đậu xong phi hành khí đi đến.
Neville lập tức thu lại móng vuốt sắp giơ lên tai, nói với ông: "Giúp chúng ta chụp một kiểu ảnh." Nói rồi cũng kéo Lục Thu đến cạnh để cô tựa bên chân mình, chụp một tấm ảnh chung thật quy củ nghiêm túc.
Vì để chụp được toàn cảnh, Ruth lui dần về sau, cuối cùng trực tiếp ngồi xổm sát tường.
Neville nhíu nhíu mày nói: "Chụp cho ta cao lớn chút, ở đây chụp không đẹp, ra ngoài đi." Vừa nói vừa ôm Lục Thu di chuyển trận địa, đứng trên thảo nguyên bên ngoài.
Lần này Ruth vô cùng chuyên nghiệp dán sát cả thân thể to lớn của mình xuống đất.
Lục Thu cứ cảm thấy mình tựa như đạo cụ vậy, bị Neville lôi qua kéo lại lúc thì đặt trên đầu hắn, lúc thì cạnh chân trước, lúc thì được ôm lên cao, lúc thì ôm cái đuôi to kia.
Tư thế nhiều đến không đếm hết.
Cũng không biết mèo lớn ngày thường nghiêm túc cao ngạo đến vậy đến tột cùng sao lại biết nhiều tư thế chụp ảnh như vậy nữa? Chẳng lẽ là trộm học trên mạng? Chụp một hồi cũng kéo ra niềm vui thú của Lục Thu, kiếp trước kĩ thuật chụp ảnh nhiều vô số kể, hướng dẫn trên mậng cũng rất nhiều, cô dùng hết tất cả các loại ngôn ngữ hình thể và những từ được học lôi kéo Neville bày ra đủ loại tư thế cùng mình, lại chỉ cho Ruth mấy hiệu ứng chụp.
Ví dụ như ống kính hướng từ dưới lớp cỏ chụp cảnh mèo lớn cao ngầu bay trên không qua.
Ví dụ như kiểu ảnh xuyên thấu qua một giọt sương chụp.
Hiệu quả cuối cùng so với mấy kiểu Neville chỉ đạo tuyệt diệu hơn nhiều.
Động vật ở đây chụp hình gần như không điều chỉnh sự hài hòa về màu sắc, dù sao cũng có nhiều động vật mắc bệnh mù màu hoặc kém về màu sắc, nếu không đeo kính mắt trợ giúp thì căn bản là không phân biệt rõ màu được.
Lục Thu chỉ cho Ruth cách điều chỉnh tông màu của ảnh, hiệu quả tốt hơn nhiều, từng tấm đều có hiệu quả bom tấn cả.
Chòm lông hình gai trên lưng mèo lớn trong hiệu ứng ảnh cũng trở nên uy vũ phi phàm hơn nhiều.
Chụp trọn vẹn một trăm tấm, Neville nhìn tấm nào cũng hài lòng, cuối cùng đều giữ lại hết không xóa tấm nào cả.
Sau đó hắn mở giao diện cá nhân trên quang não ra ghép ảnh chụp thành từng tấm ảnh lưới lớn hai mươi tấm, ghép liền năm tấm đăng hết cả lên.
Dòng trạng thái kèm theo vô cùng đơn giản, ai cũng có thể nhìn ra được giọng điệu khoe khoang hết.
"Tạo hình mới Thu cắt cho ta!"
Đây là lần đầu tiên Neville đăng ảnh từ khi sinh ra đến nay.
Nhữn người quen biết hắn đều có thể nhìn ra sự khác biệt với lúc trước, thay đổi nhiều quá, lạ lẫm đến mức gần như không thể nhận ra.
Lần đầu tiên bọn họ phát hiện, Neville không còn là tên mèo lông dài đến mức kết nút không biết bao lâu rồi chưa tắm, biểu cảm cũng không còn lạnh lùng hung ác như trước, hắn còn biết cười biết nũng nịu biết làm trò, trông còn tiêu sái tự tại hơn hết thảy động vật nào khác.
Đại Vương tử nhìn thấy trạng thái này biểu tình có chút phức tạp, lần lượt ấn vào từng bức ảnh xem hồi lâu, cuối cùng giấu sự hâm mộ trong lòng lưu lại một câu: "Tạo hình mới vô cùng đẹp, cắt rất tốt."
Mà Langdon lại ghen ghét đến mức mặt sắp méo luôn.
Xem Livestream cho đến trưa, bàn ghế sofa gì đều bị gặm nát hết, vừa mới bình ổn tâm trạng lại nhìn thấy vẻ mặt này, còn chụp đẹp hơn gã nữa, khiến gã thân là một kẻ luôn tự đại vì vẻ đẹp của mình hận đến nghiến răng.
Khoe khoang cái gì mà khoe?! Có gì mà khoe chứ?! Gã không biết, hôm nay Neville đúng là muốn khoe đấy, thậm chí còn mở trạng thái công khai với tất cả bạn bè, nếu không thì một tên đã sớm vào danh sách đen như gã sao mà thấy mấy tấm ảnh này.
Hiển nhiên, Nhị Vương tử và tiểu Công chúa bị chặn triền miên cũng nhìn thấy.
Phản ứng của Nhị Vương tử Oliver giống hệt Langon, bẻ gãy một cái bàn.
Tiểu Công chúa Modes lại chú ý không đúng chỗ lắm, bắt đầu nghiên cứu tông màu của ảnh, lại suy nghĩ đến tạo hình mới của Neville, cuối cùng gọi một tên tôi tớ đến, chỉ chỉ Neville nói: "Ta cũng phải cắt như vậy."
Không biết mình đã bôi đen tiểu Công chúa xinh đẹp như hoa của Đế quốc, Neville nhìn tin nhắn của Mastiff , mày nhíu chặt.
Mastiff : "Đại ca, tạo hình mới của anh quá đẹp trai quá ngầu luôn! Mấy cái gai này thật tuyệt, em cũng muốn cắt như vậy! Ngày mai em đến chỗ đại ca nha! Chờ em nha!"
Cái tên Mastiff này chính là một con chó Ngao Tây Tạng màu nâu, cũng là một trong số ít bạn tốt của Neville, thực lực rất mạnh, chỉ là, quá nhiệt tình nói quá nhiều, hơi phiền nhiễu.
Neville lập tức nhắn lại cho cậu ta.
"Không được đến!"
Mastiff : "Sao vậy đại ca? Anh không ở nhà hả?"
Neville: "Không ở, không rảnh chiêu đãi."
Mastiff : "Đại ca anh muốn đi đâu? Đi chung đi, đã lâu rồi chúng ta không ra ngoài chung mà.
Em còn chưa thấy sủng vật của đại ca nữa, cho em nhìn một chút thôi, bộ lông này là do nó cắt cho anh sao? Tay nghề cũng tuyệt quá, bằng không cũng cắt cho em...!Đại ca anh thấy thế nào, em mang lễ vật đến cho hai người nhé?"
Đầu óc sắp bị mấy tiếng đại ca của Mastiff kêu đến xoay vòng, Neville xoa mặt, sao lại quên mất con hàng này chứ.
"Không được." Để Lục Thu tắm rửa sờ tới sờ lui cắt lông cho động vật khác? Hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Nhưng mà Mastiff còn đang tru lên: "Vì sao chứ? Vì sao vậy đại ca, anh sợ em sẽ đẹp trai hơn anh sao? Không đâu, anh là đẹp trai đệ nhất thiên hạ, ai cũng không sánh bằng.
Đại ca, bộ lông này không có ai nguyện ý cắt cho em hết, thiệt thê thảm mà!"
Neville cố nén xúc động muốn đóng quang não lại, phản hồi một câu: "Tùy cậu."
Mastiff lập tức hưng phấn kích động: "A, anh đồng ý rồi hả đại ca?! Giờ em xuất phát ngay đây!"
Neville: "Không phải ngày mai?"
Mastiff : "A, đúng rồi, ngày mai, ngày mai anh nhất định phải chờ em đó!"
Khoe khoang xong, Neville đột nhiên hơi hối hận, hắn đóng quang não lại ưu buồn ôm lấy Lục Thu, chôn cái đầu to vào ngực cô.
Lần sau vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Neville: Đương sự mèo giờ đang hối hận, vô cùng hối hận đó~.